Đến khi ngồi trên xe ngựa mà Mạc Kỳ mới tìm về, Liễu Chẩm Thanh mới bình tĩnh lại.
Tin tức y thu thập được trước mắt là hôm nay chuyện gian lận khoa cử đã bị tố giác, hình thức gian lận không khác với những gì Liễu Chẩm Thanh đã phỏng đoán lắm, trọng điểm là Lễ Bộ cùng Vinh Thế Minh, có thể còn có cả sự nhúng tay của trưởng công chúa nữa. Nhưng y không ngờ rằng Liễu gia cũng bị dính vào, đúng là không thể hiểu nổi, nhưng Mạc Kỳ đã hỏi thăm bên phía Cẩm Y Vệ, toàn bộ người trong phủ Liễu gia đã bị bắt vào thiên lao, kinh thành tạm thời bị giới nghiêm, người trong thư viện cùng sĩ tử có liên quan đều bị bắt lại chờ thẩm vấn, y coi như là một con cá lọt lưới.
Nói thật, y thực sự một lòng muốn chạy khỏi đây, không muốn vướng phải mấy chuyện phiền phức thêm nữa. Y cũng không muốn gặp lại những người mình từng quen nữa. Nhưng bây giờ, một khi y rời khỏi sự bảo hộ của Hoắc Phong Liệt thì thứ chờ y chính là sự truy bắt của Cẩm Y Vệ.
Bị nhốt vào thiên lao thì chuyện sống chết đều phụ thuộc vào người khác.
Cho nên cho dù trong lòng Liễu Chẩm Thanh có một vạn câu “không muốn” nhưng cũng chỉ có thể tạm thời đi theo Hoắc Phong Liệt về phủ tướng quân trước, đợi điều tra rõ mọi chuyện rồi tính tiếp.
Liễu Chẩm Thanh trộm liếc Hoắc Phong Liệt ngồi ngay ngắn bên cạnh một cái.
Từ khi họ lên xe ngựa tới giờ, Hoắc Phong Liệt vẫn luôn nhắm mắt vận công điều tức. Y không phải người luyện võ, không hiểu tình huống cụ thể lắm, nhưng nhớ tới trạng thái không bình thường vừa rồi của Hoắc Phong Liệt thì có lẽ hắn thực sự bị bệnh.
Vậy là, bị bệnh mà vẫn tới giúp y?
Chuyện này… cứ thấy hành vi của Hoắc Phong Liệt có cảm giác không hợp lý khó nói ấy.
Nghĩ một hồi, ước chừng sắp tới phủ tướng quân, y không khỏi cảm thấy căng thẳng nên bèn vươn người qua định xốc màn lên nhìn ra ngoài.
Nhưng y chỉ vừa cử động một cái mà cánh tay đã bị nắm lấy lần nữa.
Liễu Chẩm Thanh quay đầu lại nhìn, thầm nói Nhị Cẩu túm tay người khác đến nghiện rồi à.
“Đi đâu vậy?” Hoắc Phong Liệt hỏi.
Liễu Chẩm Thanh có chút cạn lời nhìn hắn, xe ngựa còn đang đi, y còn có thể đi đâu được chứ? Bay ra ngoài à?
Có lẽ là nhận ra mình đã hỏi một câu rất ngu ngốc, ánh mắt Hoắc Phong Liệt chợt loé, buông cánh tay của Liễu Chẩm Thanh ra.
Liễu Chẩm Thanh khụ khụ, nói tránh đi: “Hoắc tướng quân…… thân thể ngươi thế nào rồi?”
“Vết thương cũ, không ngại.” Hoắc Phong Liệt trả lời.
Y cứ thấy Hoắc Phong Liệt hiện tại mới là Nhị Cẩu mà y biết, người ở ngõ nhỏ kia quá kỳ quái.
“Hoắc tướng quân, tuy rằng tại hạ rất cảm kích, nhưng vẫn có điều muốn hỏi…”
“Ngươi hỏi.”
Liễu Chẩm Thanh hơi híp mắt nhìn kỹ vẻ mặt của Hoắc Phong Liệt, nói: “Chứa chấp nghi phạm, đây cũng không phải chuyện nhỏ, dù Hoắc tướng quân được hoàng đế sủng ái thì cũng không thể làm như vậy đi, vì sao lại giúp ta nhiều thế, ta tự hỏi cái gọi là nhân tình với tiểu thư thiếu gia của Hoắc gia cũng không đến vậy.”
Là có mục đích khác, hay thật sự nguyện ý tới giúp chuyện này.
“Hoắc gia có ân tất báo, một ngày chưa thể đưa ngươi an toàn rời khỏi thành thì ân ấy vẫn chưa thể báo đáp xong.” Hoắc Phong Liệt bình tĩnh nói.
Thật hay giả?
Khoé miệng Liễu Chẩm Thanh run rẩy, có chút không thể phán đoán được, dù sao y cũng không nghĩ ra tại sao Hoắc Phong Liệt lại giúp đỡ mình tơi vậy, tạm thời cứ coi như đó là một lý do chính đáng đi. Nhưng nếu là thật thì Nhị Cẩu lại có chút cổ hủ, đến Hoắc Phi Hàn cũng không thành thật đến vậy đâu.
Nếu là y của trước kia, Liễu Chẩm Thanh đã có thể bắt nạt Nhị Cẩu đến độ cái quần cộc cũng chẳng còn.
“Hoắc tướng quân này…… Nếu gặp ai cũng hiệp ân báo đáp thì ngươi sẽ lỗ chết mất.” Liễu Chẩm Thanh thu hồi tầm mắt, yên lặng phỉ nhổ một câu nhưng lại không thấy vẻ nhu hoà chợt lướt qua trong mắt Hoắc Phong Liệt.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại, trong lòng Liễu Chẩm Thanh lại run lên, vẻ mặt có chút cứng đờ.
Hoắc Phong Liệt không thúc giục Liễu Chẩm Thanh xuống xe, mà an tĩnh chờ.
Đến khi bên ngoài có tiếng Mạc Kỳ, Liễu Chẩm Thanh mới trùm kín áo choàng, che khuất mặt mình lại, nếu đã ẩn thân thì phải che giấu cho tốt.
Hai người xuống xe ngựa, Liễu Chẩm Thanh liếc mắt một cái liền thấy được cảnh tượng quen thuộc, bậc thang cao cao, cửa lớn màu đỏ thắm, cùng với ba chữ to thiếp vàng “Phủ tướng quân” được ngự tứ, ngay cả hai tượng sư tử bằng đá cũng như không có gì thay đổi hết.
Mà lúc này trước cửa có một ông lão rất quen mắt đang đứng đó mặt ủ mày chau, ông dẫn theo hạ nhân đứng chờ.
Cảnh tượng ấy thật sự khiến Liễu Chẩm Thanh thoáng hoảng hốt, dường như y vẫn là một thiếu niên mới chỉ mười mấy tuổi, đi chơi cùng Hoắc Phi Hàn về muộn, bị người lớn tóm được.
Mà người này chính là quản gia của Hoắc gia, Điền bá.
Trong trí nhớ của Liễu Chẩm Thanh, Điền bá gần như không thay đổi chút nào, đặc biệt là chòm râu kia.
Thật ra râu được tạo kiểu rất bài bản, nhưng nhớ tới ngọn nguồn của việc tạo hình này, Liễu Chẩm Thanh vừa chột dạ vừa buồn cười.
Nhớ trước đây, thứ Điền bá quý nhất là râu của mình, râu được bảo dưỡng mượt mà như tơ lụa, óng mượt đến độ các tiểu cô nương cũng phải ghen tị. Ông là đầu có thể rối nhưng râu tuyệt đối không thể rối, ngày nào cũng cầm một cái lược bé xinh chải bảy tám lần, mãi đến khi lọt vào tầm mắt của Liễu Chẩm Thanh.
Khi đó tuy Liễu Chẩm Thanh là người xuyên không, sống lại từ năm mười mấy tuổi, bù lại hết những kiêu căng tuỳ hứng, nghịch ngợm phản nghịch y không có được ở kiếp trước. Một hai phải sống một cách tuỳ ý tiêu sái phóng khoáng không bị gò bó, đương nhiên khi ấy y vô cùng ấu trĩ, y thường tới tìm Hoắc Phong Hàn ra ngoài chơi, trong mắt Điền bá thì Liễu Chẩm Thanh chính là nhân tố dạy hư đại thiếu gia nhà ông, luôn cùng nhau gây chuyện thị phi, cho nên ông như một cái máy theo dõi, ngày nào cũng săm soi bọn họ rồi mách cho người lớn.
Khiến cho hai người buồn bực không thôi, cho nên Liễu Chẩm Thanh dứt khoát đùa dai một phen, thừa dịp ông ngủ trưa, phỏng theo nguyên lý uốn tóc ở hiện đại, uốn râu của ông thành phong cách sóng xoăn thật lớn.
Xong việc Điền bá thiếu chút nữa đã tức đến điên đầu, Liễu Chẩm Thanh đầu têu làm chuyện ác cùng đồng loã Hoắc Phi Hàn đều bị phạt rất nặng.
Vốn tưởng rằng chuyện ấy qua đi thì râu có thể được nuôi thẳng như cũ, nhưng không hiểu sao râu mới mọc ra cũng cong cong vẹo vẹo, Điền bá chỉ có thể mếu máo tết râu thành bím tóc, bởi vậy còn dẫn đầu trào lưu tạo kiểu cho râu của các nam tử lão niên, nhưng Điền bá cũng chẳng vui, buồn bực đến độ gầy sọp đi, khiến hai người Liễu Chẩm Thanh cùng Hoắc Phi Hàn áy náy không thôi, chân thành xin lỗi ông. Liễu Chẩm Thanh còn nghĩ cách thử là phẳng râu cho ông nữa, nhưng Điền bá sống chết không chịu cho người khác đụng vào râu của mình nữa.
Hiện tại lại nhìn thấy bím tóc trên chỏm râu kia, còn dùng dây chun nhiều màu để tết nữa, xem ra Điền bá đã tìm được lạc thú mới rồi.
Hồi ức mang đến chút vui vẻ làm giảm bớt sự căng thẳng của Liễu Chẩm Thanh.
Tể tướng đứng trước cửa là quan thất phẩm, quản gia của phủ tướng quân địa vị cũng không thấp, như thấy Hoắc Phong Liệt mang một người che che giấu giấu về, Điền bá vẫn tiến lên cung kính chào hỏi, khi nhận ra thân phận của người đang giấu mặt, ông tuy kinh ngạc nhưng ngữ khí cùng thái độ vẫn vô cùng quy củ.
Điền bá hẳn là biết mặt Liễu Tiêu Trúc, dù sao Liễu Chẩm Thanh nghe Cẩm Lý nói khi chủ tử nhà cậu ta theo đuổi người ta đã chủ động tìm tới cửa rất nhiều lần rồi, có lẽ ấn tượng của Điền bá với y rất sâu, hơn nữa chán ghét là chủ yếu, nhưng nhờ có chuyện của cặp song sinh lúc tước, Điền bá còn an bài người đưa thuốc tới nữa, cho nên hẳn sẽ thay đổi thái độ với y của hiện tại.
Mà giờ đây Điền bá đang để ý tới Hoắc Phong Liệt nhiều hơn, có lẽ thấy trạng thái của Hoắc Phong Liệt không tồi, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó vừa dẫn người vào trong vừa quan tâm dò hỏi.
Biết được ngọn nguồn mọi chuyện, sắc mặc Điền bá tuy hơi quái dị nhưng cũng không nghi ngờ quyết định của Nhị gia, chỉ cung kính hỏi: “Vậy Nhị gia cảm thấy nên an bài cho Liễu công tử ở viện nào thì thích hợp?”
Hoắc Phong Liệt nói thẳng: “Tuyết Nhứ viện.”
Lời này vừa nói ra, Điền bá bỗng dừng bước, râu cũng run rẩy, hoảng loạn nói: “Nhị gia nói Tuyết Nhứ viện? Viện… viện kia không phải khách viện, không được dọn dẹp tử tế… Hơn nữa…”
Liễu Chẩm Thanh có thể hiểu sao Điền bá lại hoảng loạn, bởi vì khi nghe được cái tên viện này, bản thân Liễu Chẩm Thanh cũng cứng đờ người.
Tuyết Nhứ viện vốn là một trong những khách viện của Hoắc gia, phong cảnh cổ kính tao nhã hợp lòng người, có chút lạc quẻ với phong cách tổng thể của phủ tướng quân, trước kia dùng để chiêu đãi khách quý là văn nhân có quan hệ gần gũi. Sau này khi Liễu Chẩm Thanh chơi thân với Hoắc Phi Hàn, Tuyết Nhứ viện liền trở thành chỗ tá túc củ y, dần dần cũng không để người khác dùng nữa.
Vốn tưởng dù viện kia không bị Hoắc gia giận chó đánh mèo san bằng thì cũng đã bị đổi tên tránh vận đen rồi, nhưng bây giờ Tuyết Nhứ viện không chỉ vẫn còn mà còn chuẩn bị cho người Liễu gia là y vào dùng. Có lẽ Điền bá đang nghĩ xem có phải Hoắc Phong Liệt có đang cố ý châm chọc y hay không.
Liễu Chẩm Thanh nhất thời tâm tình phức tạp, không biết Hoắc Phong Liệt sắp xếp như vậy là có ý gì, nhưng bản thân Liễu Tiêu Trúc hẳn sẽ không biết nguyên do, cho nên Liễu Chẩm Thanh cũng không tiện ý kiến gì.
“Nhị gia, không thích hợp đâu, hay là đổi sang…” Tuy từ trước đến nay Hoắc Phong Liệt đã quyết thì sẽ không nhân nhượng, nhưng bây giờ Điền bá vẫn nhịn không được phải khuyên mấy câu.
“Nơi đó không ai có thể tới gần, sẽ không để lộ tiếng gió, an toàn.” Hoắc Phong Liệt nhàn nhạt giải thích, như thể đang xử lí việc công, sắp xếp nơi ở thích hợp nhất cho khách tới nhà, không có ý dư thừa.
Chuyện Liễu Chẩm Thanh trốn trong phủ tướng quân tuy không đến mức giấu kín kẽ không không kẽ hở nhưng cũng không nên để quá nhiều người biết, nhiều người nhiều miệng thì vẫn nên cẩn thận thì hơn, sắp xếp như vậy âu cũng hợp lý. Dù sao Liễu Chẩm Thanh cũng tạm thời chấp nhận cái lý do này, đằng nào cũng chẳng thể nhìn ra cái gì từ khuôn mặt nghiêm trang kia.
Nhưng Điền bá cứ như có điều muốn nói rồi lại thôi, nhìn trộm Liễu Chẩm Thanh rất nhiều lần.
Mãi đến khi Liễu Chẩm Thanh phát hiện con đường quen thuộc trong trí nhớ đã bị sửa lại thì mới kinh ngạc phát hiện nơi này đã được cải tạo lại thành sân sau.
Vốn Tuyết Nhứ viện cách viện của Hoắc Phong Liệt một bức tường, giờ hai viện lại thông nhau, ở giữa xây một đình viện thật lớn, bài trí lại phong cảnh, coi như một viện có hai nơi ở. Cổng cũ của Tuyết Nhứ viện hướng vào bên trong, cho nên giờ coi như đã được sáp nhập vào trong.
Dễ hiểu thôi, Liễu Chẩm Thanh cảm thấy lúc trước mình đã suy nghĩ nhiều rồi, chỉ là một cái viện nhỏ mà thôi, người ta còn chẳng so đo với người Liễu gia nữa kìa, so đo với một căn viên làm gì, hẳn là muốn mở rộng nơi ở cho gia chủ hiện tại của Hoắc gia nên mới tận dụng mà thôi.
Cho nên biểu hiện căng thẳng vừa rồi của Điền bá không phải bởi vì viện từng cho y ở mà bởi vì không hợp quy củ sao?
Tuy rằng không ai ở, chẳng khác nào bỏ trống, hơn nữa hai bên còn cách nhau một đình viện, nhưng dựa theo kết cấu thì nghĩ thế nào cũng thấy đây thuộc viện của Hoắc tướng quân. Nhưng hiển nhiên Đại tướng quân như Hoắc Phong Liệt không để ý tới mấy cái tiểu tiết ấy làm gì, cho nên Điền bá có khuyên bảo cũng vô ích.
Khi đi qua đình viện, Liễu Chẩm Thanh chỉ nhìn thoáng qua, cảm giác thiết kế rất quy củ mà lại phóng khoáng, tinh xảo, luyện công, ngắm cảnh, nghỉ ngơi, giải trí bao tất, một nơi rộng rãi như vậy nhất định có thể chứa được rất nhiều người, có lẽ lúc trước khi họ cải tạo đã nghĩ sau này có Hoắc nhị phu nhân tới ở thì có thể khai chi tán diệp, con cháu đầy đàn nhỉ.
Nhưng không ngờ người đầu tiên vào ở lại là một nam tử đã từng tuyên bố sẽ theo đuổi Hoắc Phong Liệt, nếu để truyền ra ngoài thì chẳng phải sẽ làm hỏng thanh danh của Nhị Cẩu một lần nữa sao.
Liễu Chẩm Thanh bị ý nghĩ của mình chọc cười, cái này không thể trách y nha, là Nhị Cẩu tự úp nồi cho mình.
Đang nghĩ ngợi tới tận đâu, Liễu Chẩm Thanh đã thấy được cổng viện quen thuộc, vẻ mặt không khỏi chua xót.
Không ngờ… còn có thể về lại đây. Ngoài hầu phủ nhà mình cùng viện thái học thì đây chính là nơi y sinh hoạt nhiều nhất.
Sau khi vào Tuyết Nhứ viện, Liễu Chẩm Thanh có chút kinh ngạc, ngoài việc không có hơi người ra thì cảnh trí gần như giống hệt nhiều năm trước. Lúc trước nghe Điền bá nói không dọn dẹp thoả đáng còn tưởng sẽ hoang vu tiêu điều, không ngờ phòng ốc không chỉ được thu thập gọn gàng sạch sẽ mà nhìn cây cối có vẻ còn được tu bổ định kỳ nữa, cửa sổ cũng được mở ra để được thông gió. Thậm chí còn có thể thấy ánh nắng mặt trời chiếu vào qua cửa sổ, chiếu sáng gia cụ trong phòng.
Liễu Chẩm Thanh nhìn mà như đã trải qua mấy đời.
“Điền bá, nơi này trước hết giao cho ông.”
Nghe được tiếng, Liễu Chẩm Thanh đang nhìn quanh bốn phía quay đầu lại, liền thấy Hoắc Phong Liệt đang nhìn về phía mình, nói: “Liễu công tử cứ nghỉ ngơi trước đi, tình huống bên ngoài, ta sẽ hỏi thăm.”
Liễu Chẩm Thanh chắp tay nói lời cảm tạ, mãi đến khi Hoắc Phong Liệt rời đi, Điền bá mới tiến lên khách khí chiêu đãi.
Bởi vì bị tập kích, dáng vẻ của Liễu Chẩm Thanh vẫn có chút chật vật, Điền bá lập tức chọn hai hạ nhân trung thành nhất của phủ tướng quân tới phụ trách nơi này, lo chuyện tắm gội thay đồ, bưng trà rót nước. Đến giờ y có thể thực sự xác định, toàn bộ nơi mà Hoắc Phong Liệt ở gần như không hề có một hạ nhân nào, vô cùng yên lặng kín đáo.
Đợi Liễu Chẩm Thanh thu thập xong, Điền bá vẫn canh giữ trong viện, nhưng về lý thì hai người không thân, một nam nhân “mất trí nhớ” từng theo đuổi tướng quân nhà họ đến tận cổng lớn, hơn nữa hiện tại Liễu gia lại vướng phải chuyện kia, dù quản gia đã trải đời thì cảm thấy nói chuyện phiếm cái gì cũng có thể giẫm trúng mìn.
Nhìn vẻ mặt đau khổ của Điền bá, bím tóc trên chòm râu hoa râm cứ lúc lắc, có thể thấy nội tâm của ông đang giày vò vô cùng.
Mà Liễu Chẩm Thanh đã không nghe đề tài mà Điền bá vắt óc nghĩ ra nữa rồi, lực chú ý của y hoàn toàn bị chòm râu thắt bím kia cướp mất.
Thật sự không thẳng lại được sao?
Điền bá nói nửa ngày, lại thấy Liễu Chẩm Thanh nhìn chằm chằm râu của ông, chợt thấy sống lưng lạnh toát, ông kho khan, nói: “Lần trước ít nhiều gì Liễu công tử cũng đã cứu đại tiểu thư cùng nhị thiếu gia, công tử cứ yên tâm ở đây đi, phải rồi, công tử xem còn thiếu gì thì chúng ta sẽ tận lực thỏa mãn.”
Liễu Chẩm Thanh không thèm để ý cái khác, chỉ hỏi tình huống của hai đứa nhỏ.
Điền bá có chút ngoài ý muốn khi thấy y lại quan tâm chuyện này trước tiên, “Bởi vì tiểu thư cùng thiếu gia tự mình hành động, còn suýt nữa gây đại hoạ nên bị phạt cấm túc trong phủ.”
Ồ, y biết rồi, quỳ từ đường, chép binh thư. Đúng phong cách của Hoắc gia, trước kia Hoắc Phi Hàn thường bị phạt, y cùng Lê Tinh Nhươc bèn trộm tới ở cùng anh.
Thật đúng là truyền thống gia tộc mà.
Liễu Chẩm Thanh trực tiếp xem nhẹ việc mình cũng có một chân trong vụ nhốn nháo ấy, chỉ gật đầu tán tưởng: “Tuổi còn nhỏ như vậy, võ công còn chưa học xong mà đã muốn đua đòi thấy chuyện bất bình là rống lên lo chuyện bao đồng, phải giáo huấn cho kỹ mới được.”
Điền bá vẫn chưa cảm thấy Liễu Chẩm Thanh là người ngoài nói lời này không thích hợp, dù sao y cũng có ý tốt, ông vẫn nghe ra được, cũng hơn một mực lấy lòng nhiều.
Điền bá cười nói: “Hiện tại mỗi ngày chỉ có thể ra ngoài hít thở một canh giờ, không thì lát nữa hai chủ tử sẽ tới thăm công tử đó. Đúng rồi, đại phu nhân còn đang ra ngoài chữa bệnh từ thiện chưa về, đợi đại phu nhân trở về ắt sẽ tới cảm tạ ân cứu mạng của công tử.”
Sắc mặt Liễu Chẩm Thanh thoáng cứng đờ, nếu Lê Tinh Nhược ở đây thì không biết y có đủ can đảm tới gặp hay không nữa.
Tốt nhất nên nhanh chóng giải quyết chuyện ở đây, trước khi Lê Tinh Nhược về thì y phải cuốn gói. Dù sao ngụy trang trước mặt người quen thuộc với mình rất khó.
Liễu Chẩm Thanh vẫn luôn cảm thấy bản thân trọng sinh, người có thể nhận ra y chỉ có hai người, một là Hoắc Phi Hàn, một chính là Lê Tinh Nhược, bởi vì tình cảm giữa ba người bọn họ là sâu đậm nhất.
Màn đêm buông xuống, Hoắc Phong Liệt vẫn không trở về, Liễu Chẩm Thanh định tự mình yên ổn nghỉ ngơi, Điền bá cho rằng y đang lo lắng cho Liễu gia nên không quấy rầy.
Kẽo kẹt một tiếng, Liễu Chẩm Thanh đẩy cửa sổ ra, cảnh lọt vào tầm mắt vẫn như khi xưa, như gợi lại ký ức đã phủ đầy bụi.
Khi Liễu Chẩm Thanh vừa mới xuyên tới đây là khi y mới mười tuổi, không lâu sau đã bị lão hầu gia tống vào viện thái học đọc sách, ở đó kết bạn với Hoắc Phi Hàn cùng Lê Tinh Nhược. Một người là thế thử hầu gia, một người là hậu duệ nguyên soái, một người thuộc thái y thế gia, ai nấy đều có xuất thân bất phàm. Mới đầu ba người cùng theo học ở viện thái học nhưng lại không thân. Dù sao một văn, một võ, một người còn lại thì là nữ, rất khó chơi chung với nhau.
Mà cơ hội để họ trở nên quen thuộc lại chính là Nhị Cẩu.
Khi đó Đại Chu có một thần y vừa lúc đến Thái Học ở tạm, gia tộc của Lê Tinh Nhược bèn đề cử cô nàng tới bái sư, chuyện này vốn không nên liên quan gì tới Liễu Chẩm Thanh, nhưng có lẽ Liễu Chẩm Thanh có ánh hào quang của người xuyên không, tình cờ ra sau núi lại gặp được thần y đang đi hái thuốc, dùng tri thức y học hiện đại chém gió một hồi, thế mà lại khiến thần y nhầm tưởng rằng y có thiên phú học y. Lập tức phải thu y làm đồ đệ, tuy y ra sức cự tuyệt nhưng lão thần y cùng lão hầu gia lại bắt tay với nhau, một hai bắt y phải bái sư. Liễu Chẩm Thanh cũng chỉ đành căng da đầu chấp nhận.
Đương nhiên Lê Tinh Nhược mới thật sự có thiên phú, hiển nhiên sẽ được nhận, cho nên Liễu Chẩm Thanh lại thành sư huynh của Lê Tinh Nhược. Khi ấy Lê Tinh Nhược rất chướng mắt y. Nhưng cả hai cũng không ngờ nhờ chuyện ấy mà hai nhà lại có gia tình, cơm no rượu say rồi định hôn ước cho hai người.
Không nói đến sau đó sư phụ phát hiện mình bị hố mất một cái danh ngạch cho đệ tử, chỉ nói khi đó năm đó tướng quân phu nhân mặc lực giáp tới viện thái học thăm Hoắc Phi Hàn, nhưng không cẩn thận lại bị khó sinh, tuy Nhị Cẩu đã ra đời nhưng tình huống của hai mẫu tử đều không ổn, sư phụ ưu tiên cứu tướng quân phu nhân đang nguy kịch trước, mà Nhị Cẩu thì giao cho lang trung của viện thái học. Y thuật của lang trung kia cũng thường thường, ngày thường chỉ xử lý mấy bệnh như ốm sốt cảm mạo mà thôi, làm sao có thể chữa bệnh cho trẻ sơ sinh chứ.
Thân là đồ đệ mới nên hai người ắt sẽ đứng ngoài cùng Hoắc Phi Hàn, mãi đến khi lang trung ôm trẻ con ra, nói cuống rốn thắt nút trên cổ, sắp không chịu được nữa rồi, ông thật sự bó tay.
Đó là lần đầu tiên Liễu Chẩm Thanh cùng Lê Tinh Nhược thấy Hoắc Phi Hàn gào khóc, không ngừng gọi đệ đệ.
Lê Tinh Nhược đại khái cũng là lần đầu tiên thấy tình huống như vậy, không phục, cô nàng đoạt lấy đứa trẻ, định dùng những gì học được để cứu người, chỉ cần có thể tìm được huyệt là có thể đánh trâm cho đứa bé. Nhưng đứa trẻ ấy không có phản ứng gì, Lê Tinh Nhược lúc ấy cũng sắp khóc.
Liễu Chẩm Thanh nhìn dáng vẻ nhỏ bé của đứa trẻ, trong lòng cũng khó chịu, y vẫn cảm thấy đứa bé vẫn còn hơi ấm của sự sống, không biết xúc động thế nào, bằng trực giác y đã nhận lấy Nhị Cẩu khỏi tay Lê Tinh Nhược sắp bỏ cuộc, y tiến hành các thao tác cấp cứu của thời hiện đại, mặc kệ chung quanh có người kinh ngạc trước hành động của y, đến ngăn y lại, y cũng không dừng việc hô hấp và ấn lồng ngực. Y cũng không biết làm vậy có tác dụng hay không, có lẽ cũng vô dụng thôi, nhưng một khi đã làm thì không thể dừng nữa, luôn cảm thấy chỉ cần kiên trì thêm một giây nữa thôi thì kỳ tích sẽ xuất hiện.
Mà ngay khi Liễu Chẩm Thanh cảm thấy mình sắp hết hơi ngất đi thì nghe được Lê Tinh Nhược hô to một tiếng, “Nó động đậy rồi!”
Lúc này, sư phụ đi ra.
Nhị Cẩu cứ vậy sống sót.
Mà cũng là vì có giao tình lần đó, ba người nhanh chóng trở nên thân thuộc.
Vốn Liễu Chẩm Thanh còn cảm thấy tuổi tâm lý của mình lớn hơn hai người còn lại, nhất định không thể chơi chung với nhau được đâu, nhưng sự kiện “chống bắt nạt ở viện thái học” đã kéo ba người không sợ trời sợ đất lại có tinh thần trọng nghĩa lại gần nhau.
Khi đó có tên nhóc ỷ vào thân phận của mình mà bắt nạt người khác, Hoắc Phi Hàn trực tiếp đứng ra che chở, Lê Chẩm Thanh mở miệng phá án, Lê Tinh Nhược cung cấp chứng cứ, cả ba hợp tác nói cho tên bắt nạt không đường chối cãi, sau đó ba người liền phát hiện họ đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Nhưng theo nhận xét của mọi người, tính cách của y cùng Lê Tinh Nhược lại quái lạ hơn, chỉ có Hoắc Phi Hàn là còn có chút bình thường. Mà ba người bọn họ lại không câu nệ gì, cơ bản là có hoạ cùng gây, có phạt thì Hoắc Phi Hàn lớn tuổi nhất chịu. Nhưng cả ba lại rất có thiên phú trong lĩnh vực của mình, là tồn tại khiến viện sĩ trong viện thái học phải đau đầu nhiều nhất.
Khi đó thanh xuân phơi phới, phóng đãng không kiềm chế được, sống cũng là vừa xuất sắc vừa tiêu sái, như thể trong thiên hạ không có chuyện gì là họ không dám làm, lại không biết những gian nan của thế gian, bọn họ chưa bao giờ chân chính cảm nhận được. Mãi đến khi Long Đình gặp biến cố, Đại Chu chao đảo, Lãnh chúa mà họ theo hầu gặp nạn chết sớm, hoàng cung sắp bị đánh sập, loạn trong giặc ngoài, học còn sắp bị cuốn vào cuộc chiến tranh giành ngôi báu. Chỉ mấy năm ngắn ngủi mà học đã bị ép phải nhanh chóng trưởng thành, mài đi những góc cạnh, thích ứng với thế giới đang biến chuyển, bị gánh nặng của quốc gia đè lên vai làm suy sụp hăng hái, khí phách, đến khi cuối đời… Giờ nhớ lại, y cùng Hoắc Phi Hàn còn chưa tới ba mươi…
Liễu Chẩm Thanh nằm trở lại trên giường, trợn tròn mắt ngây người, cái giường này… hình như vẫn là cái giường đó, nơi này lưu giữ ký ức nhiều đêm thắp nến tâm sự suốt đêm, cũng có ký ức thống khổ đau đớn, dù sao thì hai năm trước khi y qua đời đều nằm đây để sư muội chữa bệnh cho, bởi vì người y có thể tin tưởng không có nhiều. Hình như cũng vì đoạn thời gian đó thường xuyên ra ra vào vào nên sau này đã thành một chứng cứ lên án y dây dưa với “tẩu tử”. Nhưng không thể phủ nhận rằng đây là nơi khiến y có thể an tâm nhất, cũng là nơi duy nhất y có thể thoáng nghỉ ngơi.
Liễu Chẩm Thanh nằm trong chốc lát cho rằng mình sẽ ngủ không được, vậy mà mới thổi tắt nến không được bao lâu thì trên giường đã truyền tới tiếng hít thở nặng nề.
Trong phòng được sưởi ấm vừa vặn, nhưng cũng không đến nỗi quá nóng, nhưng Liễu Chẩm Thanh lại không phải một người có thể ngoan ngoãn nằm ngủ, vung tay một cái, chăn rớt xuống giường.
Không biết bao lâu, ngoài cửa có động tĩnh rất nhỏ, ánh trăng rọi vào phòng đột nhiên khẽ đong đưa, mang theo hơi lạnh ban đêm.
Một bàn tay nhặt chăn trên đất lên, người nọ đứng bên mép giường, nhìn tư thế ngủ quen thuộc của người trên giường thì không khỏi cong cong khoé miệng, hơi lạnh trên người cũng bị hơi ấm trong phòng xua tan.
Hoắc Phong Liệt ngồi trên mép giường, đắp chăn cho Liễu Chẩm Thanh đàng hoàng, duỗi tay dém chăn ở hai bên sườn một lúc, sau khi Liễu Chẩm Thanh uất ức bất mãn rồi thích ứng, Hoắc Phong Liệt cũng không có thu tay lại, từ đầu tới cuối ánh mắt vẫn không rời khỏi người nằm trên giường.
Đột nhiên, Hoắc Phong Liệt cúi người để sát vào, đến khi có thể cảm nhận được hô hấp của Liễu Chẩm Thanh mới dừng lại.
Một tiếng thăm dò đã mòn mỏi chờ đợi thật lâu mà lại cẩn thận vang lên.
“Thanh ca……”
Ngay sau đó có tiếng đáp lại mơ hồ như đang nói mớ.
“Ừ?”