Việt Húc Thiển có ý gì với Hoắc Phong Liệt đến giờ Liễu Chẩm Thanh vẫn chưa biết được, ngoài lúc đầu âm thầm đối đầu một hồi thì sau đó thái độ của Việt Húc Thiển đã xoay ngoắt bất ngờ, không còn mấy hành động mập mờ nữa, sao lại lòi ra một Việt gia tiểu thư thế này?
Hơn nữa Hoắc Phong Liệt còn tự thân đến gặp, quả thực rất đáng ngờ.
Sau một hồi bất ngờ, bọn họ bị Hạ Lan kéo tới cổng tò vò của viện cách vách.
Mấy ngày nay họ luôn ở trong biệt viện kia, chỉ biết bên này là nơi ở của một người thuộc Việt gia, nhưng chưa từng tới quấy rầy.
Hạ Lan nhăn mặt chỉ vào đầu tường, “Lúc nãy người tới giao ca từ Hoắc Phong Liệt lại đổi thành tử sĩ của Việt Húc Thiển, ta tưởng hắn có việc bận, kết quả khi bay về tới nơi lại thấy hắn đang ở bên này bầu bạn với nữ nhân cơ đấy, ta chỉ thoáng nhìn qua thôi, cô nàng kia rất xinh đẹp, hơn nữa quan trọng nhất là chỉ có hai người bọn họ ở đây thôi.”
Tần Dư cũng bị kéo tới đây cạn lời nhìn Hạ Lan, sau đó quay sang hỏi Liễu Chẩm Thanh: “Ngươi muốn xem? Đưa ngươi lên.” Đi sang bên đó là không thể, như vậy quá thất lễ, nhưng phi lên bờ tường nhìn một cái thì vẫn có thể lén làm được.
Bấy giờ Liễu Chẩm Thanh mới tỉnh ra, vội vàng ngăn hai người lại, “Vậy cũng là thất lễ đó, dù sao chúng ta đều là nam nhân bên ngoài.”
Tuy y cũng rất tò mò chuyện này, nhưng vẫn biết đúng mực hơn Hạ Lan cùng Tần Dư. Y vội giục hai người quay về.
Hạ Lan lộ rõ vẻ mặt mất hứng: “Ngươi không thấy hiếu kỳ chút nào sao? Nhìn một cái cũng có gì đâu? Ta thấy Việt gia đã ngắm trúng Chiến Uyên rồi, nam không được thì đổi sang nữ.”
“Có lẽ chỉ là bạn cũ thôi.” Kỳ thật Liễu Chẩm Thanh cũng nghĩ mãi không ra, lúc trước Việt gia cũng không có tiểu cô nương nào chơi cùng Nhị Cẩu mà.
Tần Dư nhìn vẻ mặt Liễu Chẩm Thanh, mở miệng nói: “Nhưng mà Chiến Uyên cũng không thích ở riêng một chỗ với nữ tử, đúng là kỳ quái.”
Lời này quả thực như ám khí găm vào người Liễu Chẩm Thanh.
Nhưng Hạ Lan đứng một bên đã không nhịn được nữa, liếc mắt nhìn Tần Dư một cái, ánh mắt kia có chút quái dị, khiến Tần Dư cũng phải chú ý.
Nhưng Tần Dư đã lâu rồi không đối mắt với Hạ Lan, cho nên muốn quay đầu đi nhưng lại phải kiềm chế.
‘Nếu y đã không muốn xem, ngươi lại tò mò, vậy ngươi đi xem đi.”
“Hắn nếu là không muốn xem, ngươi tò mò, ngươi đi xem trọng.”
Ngữ khí móc mỉa như vậy, Tần Dư không biết Hạ Lan lại bị gì nữa, nhưng hắn nói vậy lại khiến Tần Dư bị kích thích theo bản năng.
“Được, ta đi xem.”
Không đợi Hạ Lan đổi sắc mặt, Tần Dư đã bay lên, Liễu Chẩm Thanh chưa kịp năng thì Hạ Lan cũng bay lên theo, ghé vào bên người Tần Dư.
Chỉ có Liễu Chẩm Thanh đứng một mình ở dưới, tò mò nhưng không thể phạm vào điểm mấu chốt đó được.
Rất nhanh, Liễu Chẩm Thanh đứng bên dưới đã nghe Hạ Lan nói: “Thấy chưa, ta có nói sai đâu.”
“Đúng là mỹ nhân, nhưng ngươi không thấy có chỗ không đúng sao?”
“Thật là mỹ nhân, nhưng là ngươi không cảm thấy không đúng chỗ nào sao?”
“Hả? Chỗ nào không đúng, trời ơi, người ta còn muốn đánh đàn cho Chiến Uyên nghe nữa nè, từ bao giờ mà Chiến Uyên đã có thú vui tao nhã vậy chứ. Đúng là hẹn hò với giai nhân mà.”
Hô hấp của Liễu Chẩm Thanh cứng lại.
“Lão Tần ngươi thấy thế nào?” Hạ Lan như khiêu khích.
Chỉ nghe Tần Dư hừ lạnh một tiếng.
“Sao lại không vui rồi?”
“Dựa vào cái năng lực quan sát này của ngươi, ta không biết sao mà ngươi có thể lên được Cẩm Y Vệ đó.”
Hai người nói qua nói lại rồi bắt đầu cãi cọ.
Nhưng cũng dần bị tiếng đàn át đi, người đánh đàn cầm kỹ thành thạo, tạo nghệ phi phàm, khúc nhạc nàng đánh cũng là khúc nàng am hiểu, dù sao thì vừa nghe đã thấy du dương sinh động, vô cùng dễ nghe.
Dù hai người kia có kiến thức sâu rộng thì càng nghe càng thấy kinh ngạc.
Khúc nhạc này đánh rất hay, nếu để bên ngoài nghe được thì chắc chắn sẽ trở thành bản nhạc thịnh hành khắp Đại Chu, nhưng hai người bọn họ chưa từng nghe qua, chẳng lẽ là khúc nhạc nữ tử tự mình biên soạn, không truyền bá ra bên ngoài.
Mà loại tình huống đơn độc tấu khúc nhạc cho nam tử khác nghe thế này, sao cứ thấy có ý ngầm gì đó nhỉ.
Mà Liễu Chẩm Thanh cũng lộ vẻ mặt kỳ quái. Khúc nhạc này rõ ràng là…
Đột nhiên, tiếng đàn như lỡ một nhịp, đột nhiên im bặt một lúc rồi lại tiếp tục cất lên, như thể người đánh cũng không biết đoạn đó vốn phải đàn thế nào vậy, sau khi khúc nhạc kết thúc thì đàn lại từ đầu, nhưng dù có thành thạo thế nào, đến đoạn kia nàng đều ngừng lại.
Hành vi kỳ lạ này không giống phô diễn tài nghệ mà giống như đang thỉnh giáo người khác hơn, nhưng từ khi nào mà Hoắc Phong Liệt lại biết đánh đàn chứ?
Hai người nghe rồi đi xuống khỏi tường với vẻ mặt ngờ nghệch thì thấy nghe dáng vẻ suy tư của Liễu Chẩm Thanh.
“Hình như có chỗ không đúng, chẳng lẽ cô nương kia lại ngốc?” Hạ Lan gãi đầu, bầu không khí ái muội lúc trước đã bị khúc nhạc không hoàn chỉnh lặp đi lặp lại khi đánh tan.
Đến giờ Tần Dư đã không thể nhịn được nữa, nói: “Cô nương? Ngươi thấy cô nương nhà ai lại đi búi kiểu tóc phụ nhân* thế chưa? Đó rõ ràng là một phụ nhân.”
*Dựa vào kiểu búi tóc của phụ nữ có thể phán đoán ra thân phận địa vị và tuổi tác của họ, ở đây nói tới kiểu búi tóc của những người phụ nữ đã có chồng, phụ nhân là chỉ phụ nữ đã có chồngHạ Lan sửng sốt, lập tức tròn mắt. Hắn cũng không phải không biết búi tóc phụ nhân, chỉ là người ta nhìn trẻ trung, nhất thời hắn mới bị kích thích tính hóng hớt mà thôi.
Tần Dư nói xong thì nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh: “Tên ngốc này ồn ào quá, đi thôi.”
Liễu Chẩm Thanh cười nhạt, vẻ mặt có vẻ như không hề để ý.
Không biết Hoắc Phong Liệt là đi theo dõi kẻ địch, hay vẫn luôn ở cùng nữ tử kia, dù sao phải đến tối hắn mới trở về.
Trở về rất nhiều lần muốn nói lại thôi, Liễu Chẩm Thanh cũng không thúc giục hắn, thấy dáng vẻ rối rắm của hắn cũng rất thú vị.
Cuối cùng đến trước lúc đi ngủ, Hoắc Phong Liệt vẫn chưa mở miệng, Liễu Chẩm Thanh liền nhịn không được trêu hắn: “Nghe Hạ Lan nói, hôm nay không phải đệ tới giao ca, đệ đã đi đâu vậy”
Hoắc Phong Liệt quả nhiên có chút không được tự nhiên, ánh mắt ngày thường vẫn luôn kiên định lại có chút né tránh “Là đến bái kiến trưởng bối Việt gia.”
Liễu Chẩm Thanh nhịn cười, cũng không tiếp tục truy vấn, để Hoắc Phong Liệt tự vò đầu bứt tai đi. Con cừu non này, muốn so tâm cơ với y sao, còn non và xanh lắm.
Liễu Chẩm Thanh lên giường định ngủ, Hoắc Phong Liệt đứng bên mép giường không thấy mảnh vải đâu thì hỏi: “Không trói sao?”
Liễu Chẩm Thanh gật đầu nói: “Vết thương sắp khỏi hẳn rồi, không ảnh hưởng đến cử động nữa.” Nói đoạn y dịch người vào trong chừa ra chỗ cho Hoắc Phong Liệt.
Nhưng Hoắc Phong Liệt lại không lên giường, chỉ là yên lặng đứng đó.
Liễu Chẩm Thanh giương mắt nhìn qua, liền thấy Hoắc Phong Liệt mắt nói: “Vậy ta… về bên kia ngủ đây.”
Liễu Chẩm Thanh đột nhiên phản ứng lại, đúng vậy, bệnh tình của Hoắc Phong Liệt đã sớm ổn định, nếu vết thương của y cũng đã khỏi, bọn họ còn lý do nào để tiếp tục ngủ chung chứ?
Chỉ là gần đây đã quen rồi.
Đương nhiên, ngủ chung cũng chỉ đơn thuần là ngủ mà thôi, cứ giống như khi còn nhỏ vậy, nhưng hiện tại Hoắc Phong Liệt đã lớn rồi, lại vẫn còn phòng trống, nơi này lại an toàn, căn bản không có lý do gì để họ ngủ chung một cái giường.
Huống chi lúc trước ngủ cùng nhau cũng chỉ là y cố ý…
Liễu Chẩm Thanh cũng lập tức sửng sốt, thấy Hoắc Phong Liệt khắc chế thu liễm chào một tiếng, không chút do dự rời di.
Trong lòng Liễu Chẩm Thanh cảm thấy không thoải mái, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đi.
Chờ đến khi người đã đi, Liễu Chẩm Thanh ôm gối dùng sức lăn qua lộn lại mới cảm thấy trong ngực nghẹn một cục tức mãi không tan.
“Ngốc quá đi, cũng không biết thừa dịp ta chưa kịp phản ứng để thuận thế ở lại, lấy cớ thôi mà cũng không biết lấy.”
Liễu Chẩm Thanh luôn cảm thấy khi Hoắc Phong Liệt đối mặt với y, đa số thời điểm đều giữ lễ, vẫn duy trì quan hệ ca ca cùng đệ đệ năm xưa, như thể đang kiềm chế gì đó. Mỗi lúc như vậy, Liễu Chẩm Thanh đều thấy hoài nghi phải chăng bản thân đã đoán sai.
Y không hiểu, nếu thực sự thích y vậy hãy tỏ tình đi, theo đuổi đi, mỗi ngày lại tiến thêm một chút, nếu sợ theo đuổi thất bại sẽ phá hỏng quan hệ giữa hai người họ vậy thì tìm đủ loại lý do để âm thầm theo đuổi đi, cứ ỡm ờ nửa vời như vậy là có ý gì?
Hiện tại giống như Hoắc Phong Liệt cứ chạy, liên tiếp quay lại nhìn, khiến Liễu Chẩm Thanh có cảm giác Hoắc Phong Liệt muốn y đuổi theo hắn, trở thành người đồng hành với hắn. Mà khi Liễu Chẩm Thanh còn đang do dự có nên đuổi theo hay không thì tiểu tử này hoàn toàn không có ý dừng lại hay quay lại tìm y, nếu hắn chủ động quay đầu lại kéo y một chút thì…
Chẳng lẽ là do Nhị Cẩu không có kinh nhiệm trong chuyện này nên không hiểu phải theo đuổi người khác thế nào sao?
Ấy? Từ từ đã, không phải y sợ Hoắc Phong Liệt tiến thêm một bước bày tỏ với y sao? Sao lại phiền não vì hành vi kỳ lạ của hắn chứ.
Chẳng lẽ y thân là “người được ái mộ” lại muốn thay “người ái mộ” suy xét cách theo đuổi mình thế nào sao? Quả thực là không có lý tý nào.
A a a, phiền chết đi được.
Ngày hôm sau, Việt Húc Thiển qua chỗ họ cùng nhau dùng cơm, trên mặt cậu có hiện vẻ u sầu, Hoắc Phong Liệt lén dò hỏi một chút.
Việt Húc Thiển liền nói: “Ta cũng định hỏi ngươi đây, hôm qua ngươi cùng cô nhỏ của ta ôn chuyện riêng đã nói gì vậy? Tối hôm qua trở về cô nhỏ của ta thức trắng đêm, sáng nay đã đổ bệnh, năm đó sinh con đã khiến thân thể của nàng co bệnh trị mãi không khỏi, không thể ưu tư lo nghĩ quá nhiều.”
Hoắc Phong Liệt nghe vậy, sắc mặt ngưng trọng, “Nàng chỉ hỏi ta có nhớ một đoạn trong bản nhạc Thanh ca đã đàn năm đó hay không thôi.”
Việt Húc Thiển sửng sốt, cũng nhớ ra, “Hóa ra nàng vẫn còn rối rắm vấn đề này sao.”
Việt Húc Thiển thở dài một hơi, nhớ tới năm đó, khi đó phủ của Việt gia ở Lan Lăng đón tiếp đoàn khách của Hoắc gia, còn mời thêm một vài người trẻ tuổi trong khu vực tới cùng chơi. Cô nhỏ của cậu múa rất đẹp, có thể nói là tuyệt nhất, mọi người ngỏ ý muốn xem nàng biểu diễn, cô nhỏ cũng đồng ý, tìm cầm sư trong phủ tới đánh đàn đệm cho nàng.
Sau một khúc, mọi người đều kinh thán. Chỉ có Liễu Chẩm Thanh uống rượu không nói năng gì, khi đó Liễu Chẩm Thanh đã có chút danh tiếng là tài tử, hơn nữa còn có gương mặt kia, y trở thành đối tượng chú ý của những vị công tử khác, có người muốn gây sự, hỏi Liễu Chẩm Thanh có phải thấy chướng mắt với vũ khúc của cô nhỏ hay không.
Việt Húc Thiển thật sự thực hoài nghi có phải lúc ấy Liễu Chẩm Thanh mãi uống rượu nói chuyện phiếm với Hoắc đại ca nên hoàn toàn không chú ý xem hay không.
Cho nên khi có người hỏi, Liễu Chẩm Thanh bưng chén rượu có chút sửng sốt, lập tức cất giọng khen: “Vũ khúc của Việt cô nương có thể nói là tuyệt hảo, thân mềm như mây, mỗi bước đều là sen nở rộ, có thể được xem một vũ khúc này là vinh hạnh của ta.”
“Bớt nói điêu đi, vừa rồi ngươi hoàn toàn không có phản ứng gì mà.”
Liễu Chẩm Thanh cười đứng dậy nói: “Đó là bởi vì cầm sư không đủ tốt, không thể giúp Việt tiểu thư phát huy hết tài năng, ta chỉ tiếc tiết mục không được hoàn mỹ, chứ không phải ta cảm thấy dáng múa của Việt cô nương không hoàn mỹ.”
Tuy Liễu Chẩm Thanh lưỡi dẻo như không có xương, mọi người không thể tìm ra lỗi để bắt bẻ, nhưng lại khiến Việt cô nương cảm thấy người này tuy diện mạo tài học đều là nhất phẩm nhưng miệng lưỡi trơn tru như vậy không chân thành chút nào hết, rõ ràng bản thân không xem múa lại đổ cho cầm sư không tốt, đây chính là cầm sư số một Lan Lăng bọn họ đó.
Việt gia cô nương đương nhiên cũng không dễ chọc, trực tiếp đá bay bậc thang của Liễu Chẩm Thanh, “Tiểu nữ đã sớm nghe danh Liễu công tử đa tài đa nghệ, nói vậy hẳn cũng tinh thông âm luật, nếu Liễu công tử chướng mắt vũ khúc của cầm sư, không bằng Liễu công tử phóng tác một khúc khác để tiết mục có thể hoàn mỹ hơn.”
Khi đó Liễu Chẩm Thanh thật sự đã trợn mắt há mồm, dù sao đối mặt với những nữ tử khác, chỉ cần khuôn mặt này thôi là mọi việc của y đều sẽ thuận lợi, không ngờ lại bị Việt cô nương gây khó dễ.
Mọi người nhốn nháo hùa theo, Hoắc Phi Hàn cùng Lê Tinh Nhược cũng không giúp y, đại khái là bởi vì biết Liễu Chẩm Thanh sẽ không để bản thân bị mất mặt.
Liễu Chẩm Thanh lúc ấy liền bất đắc dĩ nói: “Ta không thiện danh khúc, nhưng đúng là cũng có mấy điệu riêng, nếu Việt cô nương nguyện ý thử thì có thể nghe thử trước.”
Việt cô nương chỉ coi Liễu Chẩm Thanh cũng đang chống chế, phỏng chừng sẽ dùng vũ khúc hiếm để khiến nàng khó xử, nhưng nàng yêu thích vũ khúc nên đương nhiên kiến thức cũng sâu rộng, dù thực sự chưa từng nghe qua thì nàng cũng có thể tùy cơ ứng biến được.
Nhưng khi Liễu Chẩm Thanh gảy dây đàn, âm luật phiêu theo gió, quanh quẩn bên tai, Việt cô nương liền cứng người.
Sau khúc nhạc kết thúc, mọi người có mặt đều choáng váng, không ngờ người này lại thực sự tinh thông âm luật, hơn nữa khúc nhạc y gảy lại khác xa như vậy, không những là một khúc nhạc hoàn toàn chưa được nghe bao giờ mà phong cách còn khác hoàn toàn với phong cách hiện hành của Đại Chu.
“Việt cô nương, khúc này ta cũng không biết là có hợp để múa theo hay không, nếu không thích hợp thì cũng không sao.” Liễu Chẩm Thanh cười khanh khách nhìn Việt cô nương, khiến đáy lòng Việt cô nương dao động. Nàng biết Liễu Chẩm Thanh đang cho nàng bậc thang, nhưng khúc nhạc này… hình như lại khiến nàng có thể tận tình khiêu vũ theo cảm xúc, như thể là cố ý chọn cho nàng vậy.
“Khúc này rất hay.” Vẻ mặt Việt cô nương nhìn Liễu Chẩm Thanh lúc này đã hoàn toàn khác, trong mắt tràn đầy ý thưởng thức tán dương.
Vì vậy dưới bóng cây liễu, trên thủy đài, một người đàn đến nước chảy mây trôi, một người duyên dáng như hồng long trở mình. Cô vợ nhỏ vừa cau mày vừa mỉm cười, lang quân lại thản nhiên tiêu sái tùy tâm sở dục.
Sau đó Việt cô nương cũng coi như nhập bọn với họ, thường xuyên cùng họ đi thăm thú, Việt cô nương tha thiết muốn Liễu Chẩm Thanh dạy nàng đàn ca khúc này, nhưng bản tính của Liễu Chẩm Thanh vốn thích trêu chọc linh tính, cố ý không dạy, mãi đến khi cô nương bị trêu mà tìm cũng ném đi rồi vẫn chưa thể học hoàn chỉnh ca khúc nọ.
Bởi vì có chuyện ngoài ý muốn, Hoắc gia vội vã rời đi, cuối cùng khúc nhạc này vẫn không thể học hoàn chỉnh, dựa vào ký ức cùng một đoạn đã nghe lúc trước cũng chỉ có thể đàn được một đoạn ngắn như Hoắc Phong Liệt đã nghe lúc trước kia thôi.
Việt Húc Thiển đã hoàn toàn không nhớ rõ nữa, mấy năm nay Lê Tinh Nhược nàng cũng đã gặp, những người có mặt năm đó nàng cũng đã từng hỏi qua, nhưng chung quy vẫn chẳng có ai có thể nhớ hoàn chỉnh. Cho nên khi Hoắc Phong Liệt tới nơi này, cô nhỏ vẫn nhịn không được phải tới hỏi xem Hoắc Phong Liệt có ấn tượng gì không, dù chỉ thêm được một nốt nhạc thì nàng cũng có thể nguôi ngoai phầ nào, nhưng mà Hoắc Phong Liệt cũng phải làm nàng thất vọng.
“Sợ là cả đời này của cô nhỏ cũng phải mang theo cái tiếc nuối này, thôi, mệnh đã định, Liễu Chẩm Thanh cũng thật là, nhạc của mình sao có thể không để lại nhạc phổ chứ.” Việt Húc Thiển oán giận.
Nghe lý do của Việt Húc Thiển, Hoắc Phong Liệt trầm mặc.
Việt Húc Thiển nói xong liền rời đi, Hoắc Phong Liệt tràn đầy tâm sự, vừa mới ra tới cổng tò vò, quẹo một cái đã nhìn thấy trên hành lang cách đó không xa là Liễu Chẩm Thanh đang ngồi giả vờ nhìn trời.
“Thanh ca.” Hoắc Phong Liệt đến gần gọi.
“Ta chỉ là ra ngoài tản bộ thôi, sao vậy? Nói chuyện với Việt Húc Thiển xong rồi sao?” Chứ không phải do Liễu Chẩm Thanh thấy Việt Húc Thiển lại kéo Hoắc Phong Liệt rời đi nơi khác riêng tư nên mới ra đây nhìn một cái đâu. Y chỉ là đi bộ tiêu cơm mà thôi.
Nói xong liền thấy ánh mắt Hoắc Phong Liệt tựa như có chút dằn vặt, Liễu Chẩm Thanh khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”
Rốt cuộc Hoắc Phong Liệt vẫn mở miệng: “Thanh ca, huynh còn nhớ năm đó cùng chúng ta tới Lan Lăng, đã từng… đã từng đàn một khúc nhạc huynh tự sáng tác trước mặt mọi người chứ?”
Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, biểu tình trên mặt hơi biến hóa, “Nhớ rõ chứ, nhưng đệ nói sai rồi, khúc nhạc đó không phải do ta sáng tác, là ta từng nghe được, chỉ là những người khác chưa từng nghe qua thôi, hơn nữa lúc đó đệ cũng có mặt.”
Hoắc Phong Liệt gật gật đầu nói: “Ừm, chỉ là… chỉ là đột nhiên nhớ tới, huynh có thể viết nhạc phổ ra không?”
“Để làm gì? Nếu đệ thích nghe thì lúc nào ta cũng có thể đánh cho đệ nghe mà, cần nhạc phổ để làm gì chứ? Đệ cũng có biết đánh đàn đâu.” Liễu Chẩm Thanh cố ý nói.
Nhìn ánh mắt chớp động của Hoắc Phong Liệt, vẻ giãy dụa cùng khó xử của hắn khiến Liễu Chẩm Thanh muốn bật cười.
Chỉ thấy Hoắc Phong Liệt tìm một lý do: “Việt Húc Thiển còn nhớ rõ, nên muốn có được nhạc phổ của khúc nhạc đó.”
Cái lý do này… Liễu Chẩm Thanh không hài lòng, thôi được, cũng không nên làm khó đứa nhỏ nữa, Liễu Chẩm Thanh xoay người nói với Hoắc Phong Liệt: “Đi với ta.”
Đợi đến khi về lại phòng, Liễu Chẩm Thanh lấy nhạc phổ đã chuẩn bị trước đưa cho Hoắc Phong Liệt, sau đó dù bận vẫn ung dung nhìn phản ứng của Hoắc Phong Liệt.
Cuối cùng, Hoắc Phong Liệt cũng hiểu ra, cúi đầu xuống như trẻ con làm sai chuyện gì, “Thanh ca, huynh biết rồi sao?”
“Giao tình giữa ta với cô nhỏ của Việt Húc Thiển còn khá tốt, sao đệ cứ một hai phải lừa ta chứ? Dù có gặp nhau thì cũng không có việc gì.” Liễu Chẩm Thanh cố ý cau mày hỏi.
Hoắc Phong Liệt đã không dám nhìn Liễu Chẩm Thanh, nhưng ngữ khí vẫn để lộ sự bất mãn, “Giao tình không tồi, năm đó còn cùng nàng dạo phố, nghe nhạc, lên thuyền thả đèn…”
Hoắc Phong Liệt liệt kê từng cái một, nháy mắt đã lật ngược tình thế, khiến Liễu Chẩm Thanh phải đau đầu, “Từ từ, ta nào có?”
“Rõ ràng là có, chỉ thiếu chưa tặng ngọc bội thôi.”
Liễu Chẩm Thanh cảm thấy bản thân đã bị hiểu nhầm rồi, “Cho dù có thì cũng là đi theo nhóm mà, đệ đừng nói như thể ta với nàng lén lút gặp nhau thế, chúng ta chỉ có giao tình bình thường mà thôi.”
Đột nhiên Hoắc Phong Liệt ngẩng đầu, mắt đen sâu kín nhìn Liễu Chẩm Thanh, khiến Liễu Chẩm Thanh cảm thấy chột dạ. “Làm gì đấy? Ta có nói điêu đâu.”
Hoắc Phong Liệt lại nói: “Lúc ấy khi rời đi, đại tẩu hỏi huynh cảm thấy Việt cô nương thế nào, huyng còn nhớ mình đã trả lời thế nào không?”
Liễu Chẩm Thanh ngạc nhiên nhìn Hoắc Phong Liệt, y thật sự không nhớ rõ, ai sẽ nhớ một câu nói bâng quơ mình thuận miệng nói ra chứ.
“Huynh nói nàng đáng yêu, là mẫu người huynh thích, nếu người có hôn ước với huynh là nàng thì thật tốt.”
Liễu Chẩm Thanh: …
Y đã thực sự nói như vậy sao?
“Hầy, không đúng, lời này rõ ràng là do ta dỗi đại tẩu của đệ nên mới nói thế, căn bản cũng không có ý đấy mà.”
Đột nhiên Hoắc Phong Liệt nghiêm túc nói: “Vậy rốt cuộc khi ấy huynh đã nghĩ thế nào? Hiện tại có… có ý nghĩ khác không? Huynh hẳn cũng biết năm đó nàng thích huynh đúng không, mà bây giờ cũng biết rõ, trong lòng nàng vẫn còn nhung nhớ huynh.”
Liễu Chẩm Thanh đột nhiên phản ứng lại, hít mạnh một hơi, tên nhóc này, hóa ra lại đi thích ghen như vậy, sống chết không muốn để y biết Việt cô nương năm đó đang ở cách vách, hóa ra lại vì nguyên nhân này, đúng là… càng nghĩ càng thấy đáng yêu là sao?
Liễu Chẩm Thanh thật sự nhịn không được mà nghĩ Nhị Cẩu thích y nhiều nên mới có thể cố chấp ghen tuông chuyện này, ngửi thôi cũng thấy chua lè.
Liễu Chẩm Thanh ngứa ngáy trong lòng, ra vẻ suy xét, “Nếu nàng còn nhớ mãi nhạc ta đàn, ta… Hầy, nhưng cũng không biết nàng có thể chấp nhận ta của hiện tại không nữa. Nếu có thể chấp nhận, thì ta…”
Lời này vừa nói ra, Hoắc Phong Liệt trước mặt lập tức cứng đờ, vẻ mặt có thể nói là đã trở nên vô cùng đáng sợ. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt Liễu Chẩm Thanh, ở một chỗ Liễu Chẩm Thanh không nhìn thấy, tay hắn chậm rãi nâng lên, gân xanh nổi hết cả lên.