Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả

Chương 67

Liễu Chẩm Thanh không nhận ra nguy hiểm đang tới gần, chỉ thấy sắc mặt Hoắc Phong Liệt đột nhiên trở nên vô cùng đáng sợ, dường như vừa chịu kích thích gì, đáy mắt còn hiện sắc đỏ sậm.

Liễu Chẩm Thanh hoảng sợ, cảm thấy chính mình đùa hơi quá, làm Hoắc Phong Liệt tổn thương rồi.

Y vội nói: “Ta đùa thôi, thật ra ta cũng không thân với Việt cô nương, năm đó cũng chỉ chơi cùng mấy ngày, lại đều là tụ tập cùng mọi người, nếu thực sự có ý thì sao sau khi rời đi lại không còn giữ liên lạc chứ.”

Một câu của y như dòng suối mát rót vào đáy lòng, khiến Hoắc Phong Liệt lập tức lấy lại tinh thần, lúc này mới giật mình nhận ra tay mình đang định đánh về phía cổ Liễu Chẩm Thanh.

Vừa rồi hắn bị sao vậy? Muốn bắt lấy Liễu Chẩm Thanh, muốn…

Vẻ mặt Hoắc Phong Liệt thay đổi mấy lần, sự áy náy ập tới, giọng nói cũng không khỏi trở nên nghẹn lại: “Thanh ca, đừng đùa những chuyện này với ta.”

Nói ra được lời này cũng là có tiến bộ, Liễu Chẩm Thanh thấy Hoắc Phong Liệt đã trở lại bình thường, ý vị không rõ: “Người ta cũng không phải kiểu ta thích nha, trêu đệ thôi mà đệ cũng tin.”

Nói xong, Liễu Chẩm Thanh cho rằng với tâm tư của Hoắc Phong Liệt thì sẽ thuận thế hỏi y thích người thế nào, tuy rằng y còn chưa biết phải trả lời thế nào, nhưng chỉ muốn thấy Hoắc Phong Liệt không khống chế đươc phải hỏi ra khỏi miệng.

Sau đó y sẽ bịa ra mấy đáp án để chọc hắn, xem xem hắn sẽ làm gì, tuy y nghĩ xấu xa như vậy, nhưng Liễu Chẩm Thanh vẫn nhịn không được nhìn Hoắc Phong Liệt thêm mấy lần.

Thích… người thế nào? Trước kia y thực sự chưa từng nghĩ tới.

Liễu Chẩm Thanh còn đang miên man suy nghĩ thì Hoắc Phong Liệt lại như chấp nhận đáp án này, không hề có ý hỏi thêm mà nói sang chuyện khác: “Giờ ta đưa cái này đi.”

Tức khắc làm khóe miệng Liễu Chẩm Thanh run rẩy, vẻ mặt đã cạn lời, đứa nhỏ này sợ là thật sự không có tí EQ nào trong việc theo đuổi người khác đúng không không.

Thật là… không chịu thông suốt! Có thể để y phát hiện ra Nhị Cẩu thích hắn đúng là phải dựa vào sự thông minh của y, bằng không đợi Nhị Cẩu bày tỏ thì có khi y đã cưới vợ sinh con rồi. Cũng khó trách đời trước đến lúc chết y vẫn không biết.

Liễu Chẩm Thanh nhịn không được nói: “Đệ còn chưa nói lý do tại sao cho ta biết đâu.”

Lúc này Hoắc Phong Liệt đã quay lưng đi rồi, chỉ hàm hồ nói: “Chỉ là cảm thấy không thích hợp.” nói xong liền đi.

Khi Hoắc Phong Liệt đưa nhạc phổ cho Việt Húc Thiển, Việt Húc Thiển không dám tin mà nhìn Hoắc Phong Liệt.

Hoắc Phong Liệt nói: “Là Tần Dư, trước kia y hầu hạ trong cung, từng nghe Thanh ca đàn, là khúc y thích nên có ghi chép lại, ta vừa mới hỏi, vừa lúc y có.”

Việt Húc Thiển cảm thấy này chuyện này trùng hợp tới khó tin, nhưng cũng không hoài nghi mà lập tức mang tới cho cô nhỏ.

Mà bên kia, Hạ Lan ra vẻ lơ đãng đi tới dựa vào cửa phòng Tần Dư, hỏi: “Vừa rồi Chiến Uyên tìm ngươi làm gì? Hai người đóng cửa nói gì mà lâu như vậy?”

Lâu sao? Tần Dư không rõ tại sao, nhìn Hạ Lan, rõ ràng chỉ bàn một chuyện, tuy rằng y cũng không hiểu sao Hoắc Phong Liệt có nhạc phổ lại không đưa thẳng, nhưng cũng không phải chuyên gì lớn, huynh đệ muốn nhờ, Tần Dư cũng không hỏi nhiều liền đồng ý.

Cho nên đối mặt với lời truy vấn của  Hạ Lan, Tần Dư nói: “Không có gì.”

“Có lệ với ta?” Hạ Lan cười như không cười hỏi.

Tần Dư mất kiên nhẫn nói: “Không liên quan tới ngươi.”

Sắc mặt Hạ Lan khẽ biến, “Chúng ta đều là huynh đệ, đừng cô lập ta chứ.”

Tần Dư dứt khoát không nói nữa, đang định xoay người thì đột nhiên cảm giác phía sau có người tới gần, đến khi muốn phòng ngự thì Hạ Lan đã sấn tới nâng tay bao vây lấy y trước bàn.

Tần Dư không thể chịu nổi việc tứ chi tiếp xúc với Hạ Lan như vậy, mặt lạnh xuống, định động thủ.

Đột nhiên lại nghe được Hạ Lan thấp giọng chất vấn: “Mấy ngày gần đây tâm sự ngươi luôn nặng nề, hiện tại còn có bí mật riêng với Hoắc Phong Liệt, rốt cuộc các ngươi có chuyện gì gạt ta?”

Khó khăn lắm mới có lúc Hạ Lan đứng đắn, ánh mắt sáng như ánh mặt trời, cháy bỏng, xỏ xuyên, lập tức sưởi ấm trái tim đang lạnh của Tần Dư, y có chút ngoài ý muốn, biểu hiện của y cũng chưa có gì dị thường, Hạ Lan lại vẫn luôn bận bịu chuyện giám sát, thời gian này hai người rất ít khi đụng mặt, sao Hạ Lan lại có thể nhìn ra tâm trạng y nặng nề?

Tuy rằng cách lý giải của Hạ Lan có chút lệch, nhưng Tần Dư cũng chán ghét việc bị người khác nhìn thấu, huống chi chuyện này tuyệt đối không thể để người khác nhìn ra được.

Tần Dư khinh miệt cười nói: “Hạ Lan, trước kia ngươi đâu có bao đồng nhiều chuyện như vậy. Nếu đã biết là huynh đệ thì đừng nên có lòng nghi ngờ.”

Vẻ mặt Hạ Lan có chút quỷ dị, nói thẳng: “Ta không nghi ngờ gì khác, ta chỉ muốn biết vừa rồi các ngươi đã làm gì mà thôi?”

Tần Dư cảm thấy Hạ Lan quả thực không thể nói lý, ánh mắt chợt lóe, trào phúng: “Sao? Sau khi ngủ với ta lại cảm thấy ta đã trở thành người của ngươi, cái gì cũng muốn nhúng tay vào?”

Tần Dư quá hiểu biết Hạ Lan, mỗi lần y dùng chuyện xấu hổ này để phản kích lại Hạ Lan thì Hạ Lan đều sẽ lúng túng rút lui, Hoắc Phong Liệt chưa từng nói chuyện đó có thể nói với người khác hay không, đương nhiên y không thể nói, vậy cứ kích thích bức hắn đi là được.

Nhưng lúc này Hạ Lan lại mang thần sắc dị thường nhìn Tần Dư, đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Không phải bởi vì đã ngủ với ngươi, mà phàm là chuyện của ngươi, ta muốn quản thì quản, còn phải xem tâm tình của ta nữa, không được sao? Hay là ngươi cảm thấy đã bị ta ngủ rồi, bị ta quản mới là hợp lý, cho nên vừa rồi mới nói như vậy?”

Tần Dư tức khắc bị chọc tức xù lông, “Hạ Lan, ngươi có giỏi thì lặp lại lần nữa!”

Hạ Lan lại ngả ngớn cười, một tay khơi câu lấy lọn lóc bên tai Tần Dư như đùa giỡn gái nhà lành, hắn nói: “Ta có dám hay không, không phải trên đời này không có ai rõ ràng hơn ngươi sao?”

Khi Việt Húc Thiển tới cảm tạ Tần Dư thì nghe được trong phòng có tiếng đập vỡ đồ đạc loảng xoảng.

Việt Húc Thiển vuốt cằm suy tư một chút, cảm thấy vẫn nên chọn lúc khác tới cảm tạ thì hơn.

Ban đêm, Hoắc Phong Liệt đi theo dõi, Liễu Chẩm Thanh ngồi trong đình viện uống trà, Việt Húc Thiển làm việc trong thư phòng, Tần Dư thiền trong phòng, Hạ Lan ngồi trên bậc thang trước phòng dùng trứng gà chườm mắt gấu trúc của mình.

Không trung của đình viện phiêu đãng tiếng đàn du dương, khiến cho những người nghe được có chút kinh ngạc, bởi vì đây đã là một khúc đàn hoàn chỉnh. 

Giai điệu uyển chuyển khiến lòng người thư thái, nhưng cũng che đi tiếng chim bay.

Tần Dư mở cửa sổ ra thì thấy bồ câu đưa thư, sắc mặt trầm tĩnh mở thư truyền tin.

Mà sau đó không lâu, Việt Húc Thiển đột nhiên lạnh mặt ra khỏi thư phòng, dùng tốc độ cực nhanh phân phó cấp dưới tiến hành an bài.

Cùng lúc đó, Hoắc Phong Liệt đang theo dõi rốt cuộc cũng có tiến triển, binh khí bắt đầu được cho vào rương, bên ngoài hầu phủ bắt đầu lục tục có mấy chiếc xe ngựa, phỏng chừng là định để ngày mai trời sáng sẽ lần lượt rời khỏi thành.

Hoắc Phong Liệt để tử sĩ tiếp tục nhìn chằm chằm, còn hắn thì xoay người trở về, nhưng đi được một nửa lại phát hiện biệt viện họ ở đang cháy lớn, nơi nơi đều có tiếng hô hoán cứu hỏa.

Hoắc Phong Liệt run rẩy trong lòng, dùng khinh công đẩy tốc độ đến cực hạn như khi sắp tới nơi thì nghe thấy tiếng Hạ Lan.

Hoắc Phong Liệt vừa quay đầu đã thấy trong ngõ nhỏ u ám có người đang vẫy tay, hắn lập tức xuống đó, đáy lòng đang hoảng sợ thấy Hạ Lan vẫn bình thường thì cũng dần bình tĩnh lại.

Hạ Lan cũng không nói lời vô nghĩa mà nói thẳng: “Mọi người đều không sao, là địch của ta. Việt Húc Thiển đã phát hiện ra gì đó trước, cho mọi người rời đi, ta cùng tử sĩ vừa đụng độ với một đám sát thủ, nhưng lần này không quá lợi hại, chỉ là chúng dùng nhiều hỏa dược nên khá phiền, đa số đều đã chết, còn lại hai tên. Vốn ta đang đi tìm ngươi, nửa đường thì gặp được, tốc độ của ngươi quá nhanh, có lẽ không nghe được tiếng ta gọi, đi thôi, trở về thẩm vấn phạm nhân.”

Hoắc Phong Liệt cùng Hạ Lan nhanh chóng chạy tới một tòa nhà khác, nhỏ hơn tòa cũ một chút, ngoài những thân thích cần ở cùng nhau ra thì Liễu Chẩm Thanh cùng Tần Dư đều đi theo bên cạnh Việt Húc Thiển.

Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Hoắc Phong Liệt đáp xuống trước mặt bọn họ, Liễu Chẩm Thanh vừa muốn tiếp đón đã bị Hoắc Phong Liệt bắt lấy, kiểm tra kỹ rồi mới nói: “Không sao chứ.”

Hạ Lan ở một bên khóe miệng run rẩy, không phải hắn đã bảo là đã rời đi trước rồi sao? Sao còn có thể bị thương chứ.

Liễu Chẩm Thanh lắc đầu nói: “May mà phát hiện sớm, nếu không sẽ không kịp trở tay mất, nhưng đúng là đã gây phiền cho một nhà Việt công tử rồi.”

“Đừng nói phiền toái, vốn nên là ta giúp các ngươi che giấu hành tung, kết quả lại không thành, xem như ta làm chủ nhà mà lại lễ nghĩa lại không chu toàn, thiếu chút nữa đã hại các ngươi gặp chuyện, nhưng mà… ngoài bốn người các ngươi ra, có phải các ngươi vẫn còn đồng minh không.” Việt Húc Thiển tò mò hỏi.

Mọi người khó hiểu nhìn Việt Húc Thiển.

Việt Húc Thiển liền gọi một tử sĩ tới nói: “Là khi hắn tuần tra bên ngoài đã gặp được một hắc y nhân, người nọ nói ban đêm sẽ có người tới tấn công biệt viện của ta. Cho nên ta mới có thể sắp xếp di tản sớm.”

Tử sĩ cũng thuật lại tình huống lúc đó một lần, nhưng bởi vì chuyện quá mức đơn giản nên không có manh mối nào.

Liễu Chẩm Thanh nhìn về phía Hoắc Phong Liệt, Hoắc Phong Liệt lắc đầu, hai người khác lại càng không biết.

Người nào nguyện ý tới nhắc nhỏ họ trước khi có người tập kích, lại không muốn bại lộ thân phận, nghĩ thế nào cũng thấy kỳ quái.

“Không ai biết?” Việt Húc Thiển hiếu kỳ.

Hoắc Phong Liệt nói: “Húc Thiển, nếu đối phương đã biết chúng ta ở đây thì không tiện hành động cùng các ngươi nữa, dù sao ngươi vẫn còn gia quyến, không an toàn.”

“Không cần như thế, Phong Liệt, ta đã nghĩ kỹ rồi, ngày mai sẽ đưa họ về Lan Lăng, chuyện bên này không cần lo nghĩ.”

“Không phải, Tề Dương hầu đã hành động, sáng mai hẳn là sẽ xuất phát.” Hoắc Phong Liệt nói.

Việt Húc Thiển nói: “Các ngươi muốn đi theo cùng chúng sao? Như vậy không ổn, ngươi quên lời ta đã nói với ngươi sao, người của ta truyền tin về, dựa theo lộ trình, chỉ cần thần y đồng ý thì chỉ hai ngày nữa ngài sẽ tới đây, ngươi không thể để lỡ, vẫn là để tử sĩ của ta bám theo trước, các ngươi đợi có kết quả rồi hẵng hành động.”

Hoắc Phong Liệt nói: “Lúc trước chúng ta đã bàn bạc qua, giai đoạn đầu dùng tử sĩ không sao, nhưng nếu chúng chuyển sang vận chuyển đường sông thì sao? Cảng gần nhất cũng chỉ cách một ngày đi đường, nếu chúng ta không thể đưa ra phán đoán những lúc mấu chốt thì không ổn chút nào.”

“Vậy ngươi liền không màng tới thân thể của mình nữa sao?” Liễu Chẩm Thanh đột nhiên mở miệng nói.

Hoắc Phong Liệt sửng sốt, đối mặt với vẻ mặt ngưng trọng của Liễu Chẩm Thanh, hắn có chút khó xử nhìn y, thực ra hắn đã cho rằng với tính tình trước kia của y thì nhất định sẽ làm như vậy, nhưng có vẻ Thanh ca đã thay đổi rồi.

“Chuyện này thì đơn giản thôi, chia nhau ra hành động.” Hạ Lan nói thẳng: “Ta đi trước, dọc đường sẽ để lại ám hiệu cho các ngươi. Quá trình theo dõi này nói không chừng sẽ phải kéo dài, các ngươi có thời gian làm chuyện này thì không bằng dưỡng bệnh cho tốt trước đi.”

“Không thích hợp.” Tần Dư đột nhiên mở miệng nói.

Hạ Lan nhướng mày: “Sao vậy, các ngươi không tin năng lực phán đoán của ta sao?”

“Vì nguy hiểm, nhỡ lại đụng phải sát thủ thì chúng ta chia ra như vậy rất dễ bị đánh bại.” Liễu Chẩm Thanh phân tích.

Hoắc Phong Liệt không nói gì, tựa hồ đang do dự, khiến Hạ Lan giận xì khói, “Dù sao vẫn còn mấy canh giờ nữa mới tới sáng mai, các ngươi có thể xem xem còn biện pháp nào tốt hơn không.”

Liễu Chẩm Thanh hiểu, án lần này nói đến cùng là án phản tặc, Hoắc Phong Liệt không rõ có thể để Hạ Lan tham dự sâu đến như vậy hay không. Rất nhiều quyết định chỉ có hai người biết rõ toàn cảnh như họ mới có thể đưa ra phán quyết.

Vấn đề này cứ tạm gác lại, ít nhất là có thể để tử sĩ đi theo trước, cho nên bọn họ có thể đi thẩm vấn sát thủ trước, xem có thể đưa ra phán đoán kỹ hơn không.

Tuy đám sát thủ có chết cũng không nói nhưng dựa vào quần áo, binh khí, khẩu âm vân vân của sát thủ thì ít nhất cũng có thể đoán chúng đến từ kinh thành, ngoài ra không còn thẩm vấn ra được gì nữa.

Mọi người không khỏi có chút ủ rũ đi ra ngoài, đột nhiên Tần Dư giữ Hoắc Phong Liệt lại nói: “Chiến Uyên, ta có chuyện cần nói riêng với ngươi.”

Hạ Lan là người đầu tiên dừng chân lại, ánh mắt sáng quắc nhìn Tần Dư, lúc trước họ còn vì chuyện này mà đánh nhau, Hạ Lan cho rằng Tần Dư sẽ để ý hơn chút, không ngờ đảo mắt một cái lại muốn cho hắn ra rìa.

Nhưng dù Hạ Lan có ném bao nhiêu ánh mắt cho y thì Tần Dư cũng không đáp lại cái nào.

Hoắc Phong Liệt không nghĩ nhiều như vậy, cho Liễu Chẩm Thanh một ánh mắt rồi nói với Việt Húc Thiển cần một phòng riêng, đóng cửa nói chuyện với Tần Dư.

Hạ Lan ngồi xổm bên ngoài, nhìn chằm chằm vào cửa, Liễu Chẩm Thanh đi tới bên cạnh hắn, “Không mệt sao? Sang bên kia ngồi chờ đi.”

Hạ Lan oán trách nhìn Liễu Chẩm Thanh nói: “Ngươi không để ý chút nào sao? Bọn họ có chuyện gạt chúng ta, rõ ràng chúng ta đang hành động cùng nhau mà, có chuyện gì không thể nói cho chúng ta biết chứ.”

Liễu Chẩm Thanh không ngờ Hạ Lan ngày thường vẫn luôn hí ha hí hửng lại có phản ứng lớn tới vậy, y liền nói: “Chuyện này có liên quan gì sao? Dù sao chắc chắn không có gì bất lợi với chúng ta, có lẽ chỉ là không liên quan đến chúng ta mà thôi, không tiện để quá nhiều người biết.”

“Không tiện… Lão Tần có cái gì không tiện cho ta biết chứ?!” Hạ Lan tức muốn hộc máu nói: “Rõ ràng chúng ta đã…”

Liễu Chẩm Thanh vội nhìn trời giả bộ nghe không hiểu, nhưng cũng hiểu đại khái tâm tình nôn nóng của Hạ Lan, chẳng lẽ là do lần ngoài ý muốn đó nên Hạ Lan mới có tình cảm khác với Tần Dư?

Liễu Chẩm Thanh nhịn không được nói: “Ngươi để ý Tần huynh, không muốn y ở một mình với Hoắc Phong Liệt?”

Chuyện này mà cũng ghen có phải là có chút thái quá không, đến Liễu Chẩm Thanh cũng thấy Tần Dư đối đãi với Hoắc Phong Liệt rất bình thường, giống như với Bạch Tố vậy, chỉ riêng với Hạ Lan là đặc biệt dễ xúc động. Nếu bàn cái đặc biệt nhất trong nhóm huynh đệ thì chính là hình thức ở chung của hai người này, rõ ràng khác hẳn những người khác.

Hạ Lan nghe Liễu Chẩm Thanh nói vậy, tức khắc thấy không được tự nhiên, phản bác theo bản năng: “Ta là lo cho ngươi đấy có được không? Ngươi không sợ Chiến Uyên bị cướp đi à.”

Liễu Chẩm Thanh muốn trợn trắng mắt luôn, cảm thấy Hạ Lan nghĩ nhiều quá rồi, nói thẳng: “Ta thấy là ngươi đa tâm rồi, ta có thấy Tần Dư có ý gì đâu.”

Hạ Lan lập tức phản bác: “Đó là do ngươi không biết đấy thôi, thực ra ta vẫn luôn cảm thấy lão Tần thích Chiến Uyên.”

“Hửm?” Lần này Liễu Chẩm Thanh đã quá mức kinh ngạc rồi.

Hạ Lan nói: “Nếu không phải y quá mức để ý tới thân thể không được trọn vẹn* thì nói không chừng đã sớm đối mặt với tâm ý của mình lâu rồi.”

*xin nhắc lại là Tần Dư thuộc Đông Xưởng, cơ quan tình báo các kiểu do các hoạn quan (thái giám) quản lý → Tần Dư không có cái mà thái giám không còn nữa ấy

“Đợi đã, sao ngươi có thể chắc chắn như vậy?” Liễu Chẩm Thanh không dám tin hỏi.

“Đó là đương nhiên, lão Tần chơi chung với chúng ta là vì năm đó khi còn nhỏ, y đã được Chiến Uyên cứu một mạng khi ở trong cung, ơn cứu mạng ấy mà, chắc chắn y vẫn ghi tạc trong lòng, sau đó mới dần cùng gia nhập nhóm chúng ta.”

Hạ Lan nói chắc như đinh đóng cột, đầu Liễu Chẩm Thanh lại ong ong.

Mà trong phòng, sắc mặt Tần Dư tái nhợt nhưng ánh mắt kiên định nhìn Hoắc Phong Liệt vẫn đang trầm mặc: “Cho nên hãy để ta đi.”

“Không được, quá nguy hiểm, để Vân Độ đi cùng ngươi.”

Sắc mặt Tần Dư khẽ biến, “Ta không cần hắn, hắn đi chỉ làm vướng chân.”
Bình Luận (0)
Comment