*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*水寨 (thủy trại): doanh trại, tường thành, gác canh dựng để phòng thủ ở mép nước, thường được dựng ở những đảo nhỏ hoặc vùng sát biển.Triệu Hải Trình xem xét thời thế, trực tiếp quỳ xuống nghe lệnh. Cuối cùng Tống Tĩnh cũng biết hoảng sợ, muốn nổi giận lại bị một ánh mắt của Triệu Hải Trình ngăn lại, tùy ý để Tống Tinh Mạc tiếp quản ra lệnh cho thủy quân có mặt trên thuyền.
Tống Tinh Mạc còn giả mù sa mưa tiến lên một bước vỗ vai Tống Tĩnh, sau đó ánh mắt lạnh lùng, khó được lúc đứng đắn, dáng vẻ uy nghiêm, mọi người xung quanh nhìn ra được dáng vẻ của hải vương nên cũng trở nên nghiêm túc. Một tiếng ra lệnh, nhóm thủy cung bắt đầu hành động theo bản năng.
Không chỉ có ba tên tội phạm này bị bắt đi mà Tống Tĩnh cũng bị bắt vì cãi lại quân lệnh, khiêu khích thượng cấp, còn có cả đội trưởng đội thủy quân lúc trước đã dẫn đầu đi nghe lệnh lung tung nữa, tất cả đều bị trói lại mang về thủy trại xử theo quân pháp.
Cục diện vẫn được Tống Tinh Mạc ổn định, “Làm phiền Triệu phó tướng dẫn đội về, Dịch Xuyên, đi theo, để ý kỹ ba tên kia, cũng đừng để giữa đường gặp chuyện. Ta sẽ về sau.”
Dịch Xuyên trầm mặt gật đầu, Triệu Hải Trình vẫn chưa nói gì, biểu hiện khiến người khác không chỉ ra được lỗi, chỉ là khi sắp rời khỏi thuyền, ánh mắt không khỏi lướt qua chỗ Liễu Chẩm Thanh đang đứng cạnh Tống Tinh Mạc.
Quá mức kín đáo, chỉ có Hoắc Phong Liệt tránh ở chỗ tối nhìn thấy hơi nhíu mày.
Chờ bọn họ đi hết, Tống Tinh Mạc lại khôi phục dáng vẻ tuỳ ý, chắp tay nói với khách nhân trên thuyền: “Quấy rầy các vị rồi, lát nữa tặng mỗi bàn một bầu rượu, là ta bồi tội cho hành vi không hay của thuỷ quân.”
Tuy Tống Tinh Mạc là tướng quân hải vương, nhưng bởi vì ham chơi, lại cũng hùa theo đón ý những lời trêu chọc của mọi người nên tương tác vẫn tốt.
Mọi người chắp tay, có người sợ hãi rời đi, có người lớn gan hơn thì quay về bàn tiếp tục uống rượu.
Hoắc Phong Liệt cũng đi ra khỏi đám đông, đi tới bên cạnh Liễu Chẩm Thanh.
Tống Tinh Mạc ngẩng đầu nhìn về phía tầng cao nhất của thuyền hoa, chỉ thấy Hề Nhiễm thân là chủ thuyền hoa đang đứng đó, vẻ mặt không vui.
Tống Tinh Mạc chắp tay nói: “Đắc tội rồi, hư hao gì ta đều bồi thường gấp đôi, Hề Nhiễm nương tử đừng giận ta. Ta cũng không làm nương tử khó xử nữa, đi đây.”
“Tướng quân không cần để ý.” Sắc mặt Hề Nhiễm cũng tốt đẹp hơn một chút, còn lén cho Tống Tinh Mạc một ánh mắt.
Tống Tinh Mạc lập tức hiểu ý, nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh, một tay ôm lấy bả vai y, nói: “Huynh đệ à, hay là đêm nay ngươi đừng đi vội.”
Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, “Có ý gì?”
“Có mỹ nhân muốn giữ ngươi lại một đêm, để ta truyền lời cho ngươi đây này.” Tống Tinh Mạc cười không hề có ý tốt, cũng mặc kệ còn có Hoắc Phong Liệt đang đứng cạnh đó.
Quả nhiên hắn nói xong, liền cảm thấy bên cạnh có khí lạnh dày đặc, cuối cùng vẫn là hoàn toàn tin vào tin đồn chấn động lúc trước của Liễu Chẩm Thanh.
Nhưng Tống Tinh Mạc cũng không vì vậy mà dừng lại, thì vui mà, nếu nói thời niên thiếu Liễu Chẩm Thanh không đứng đắn thì độ không đứng đắn của Tống Tinh Mạc phải gấp đôi.
“Đó là duyên phận rồi, dù ngươi có biến thành dáng vẻ gì thì người ta đều liếc mắt một cái đã nhìn trúng ngươi rồi, nếu ngươi lại từ chối ý tốt của người ta thì đúng là không phải đạo, làm tổn thương lòng tự trọng của người ta.” Tống Tinh Mạc cười tủm tỉm nói.
Liễu Chẩm Thanh cạn lời nhìn Tống Tinh Mạc, “Vừa rồi ta còn giúp ngươi, giờ ngươi lại muốn bán ta đi sao?”
Tống Tinh Mạc ra vẻ oan khuất, “Nhìn ngươi lời này mà cũng nói được, vô lương tâm. Hơn nữa… không phải còn có một số chuyện ngươi còn chưa xác định được sao?”
Liễu Chẩm Thanh biết Tống Tinh Mạc đang ám chỉ chuyện có khi y có thể tiếp thu được nam nhân, xấu hổ không dám nhìn về phía Hề Nhiễm, “Ý tốt này ta nhận, đi thôi, chính sự quan trọng hơn.”
Tống Tinh Mạc ra vẻ đáng tiếc cho Hề Nhiễm một ánh mắt để xin lỗi.
Hề Nhiễm nhướng mày, tuy rằng có chút không vui cùng đáng tiếc, nhưng cũng không có phản ứng gì quá lớn.
Chỉ là đột nhiên, một ánh mắt sắc bén bắn tới, Hề Nhiễm nhìn qua thì thấy là tình địch của nàng, có chút khó hiểu sao hắn lại lườm mình, chỉ đoán có lẽ chuyện hiểu nhầm còn chưa được hóa giải.
Xuống khỏi thuyền hoa, Liễu Chẩm Thanh cùng Hoắc Phong Liệt đều yên lặng đến quỷ dị, khiến Tống Tinh Mạc nghi hoặc hỏi có phải vừa rồi đã bị thương không, thì nghe Liễu Chẩm Thanh ý vị không rõ cười nói: “Phong Liệt đứng ngay cạnh ta rồi, sao ta có thể bị thương được, đúng không, Phong Liệt?”
Liễu Chẩm Thanh rất ít khi gọi hắn như vậy, lập tức khiến xương cốt cả người Hoắc Phong Liệt như có một dòng điện rất nhỏ chạy qua. Cảm giác này đã xuất hiện lúc vừa rồi khi đứng trên boong thuyền, còn có cảm giác còn vương lại trên môi, Hoắc Phong Liệt không dám đáp lời câu nào.
Chỉ có thể nói sang chuyện khác: “Có phải Triệu Hải Trình đã nhận ra huynh hay không, vừa rồi hắn rời đi nhưng vẫn cố ý liếc nhìn huynh một cái.”
Đột nhiên chuyển sang đề tài đứng đắn khiến Liễu Chẩm Thanh bật cười, ai để ý cái gì mà Triệu Hải Trình chứ, vốn còn định tiếp tục làm khó Nhị Cẩu nhưng Tống Tinh Mạc lại chú ý tới chi tiết này: “Thật sao?”
Hoắc Phong Liệt gật đầu nói: “Thật.”
Tống Tinh Mạc nghĩ nghĩ rồi nói: “Hắn sinh ra trên đảo, trước kia khi chúng ta cũng giết cướp biển để bảo vệ đảo nhỏ, có lẽ hắn đã từng gặp ngươi. Hơn nữa nếu đã dám lên kinh cáo trạng ngươi thì cũng không thể là chưa từng gặp.”
Liễu Chẩm Thanh xoa cằm nói: “Nói như vậy thì đúng là có chút quen mắt, nhưng chắc chắn không quen biết gương mặt này của ta đâu.”
Tống Tinh Mạc nghĩ rồi nói: “Nói không chừng lại biết Liễu Tiêu Trúc kia thì sao?”
“Không có khả năng đâu, Liễu gia không ở vùng này, hơn nữa đã sớm rời đến kinh thành rồi. Không phải hắn vẫn luôn ở đây sao?”
“Tóm lại là cứ cẩn thận một chút, hiện tại… thế cục đã trở nên phức tạp hơn nhiều rồi.” Tống Tinh Mạc nói: “Đúng rồi, các ngươi ở đâu? Có muốn về cùng ta không?”
Liễu Chẩm Thanh nghĩ một chút rồi nói: “Chúng ta vẫn nên ở lại khách điếm đi, chỗ ngươi tai mắt quá nhiều, nhưng chúng ta vẫn muốn cùng ngươi đi thẩm vấn một chút.”
“Ngươi thì được, nhưng Hoắc Phong Liệt quá bắt mắt, ta sợ sẽ có lão thủy quân nhận ra hắn.” Tống Tinh Mạc nói.
Vì thế hai người bàn bạc, quyết định để Hoắc Phong Liệt ẩn trong chỗ tối, Liễu Chẩm Thanh đi cùng Tống Tinh Mạc. Nhung Hoắc Phong Liệt vẫn có chút không yên tâm.
Tống Tinh Mạc thấy dáng vẻ lo lắng kia của Hoắc Phong Liệt tự nhiên lại có cảm giác như cha vợ nhìn con rể không vừa mắt. Y đảo mắt một vòng rồi cười nói: “Ngươi lấy áo khoác cho Liễu Chẩm Thanh trùm lên đầu Liễu Chẩm Thanh, cố hết sức để càng ít người thấy y càng tốt.”
“Quá khoa trương rồi.” Liễu Chẩm Thanh vừa muốn tỏ vẻ cự tuyệt, Hoắc Phong Liệt đã cởi áo ngoài ra đưa cho Liễu Chẩm Thanh.
Liễu Chẩm Thanh bất đắc dĩ, chỉ có thể nhận áo trùm lên đầu, tay kéo áo che khuất hơn phân nửa khuôn mặt.
Ngoại bào may từ vải đen tuyền có chỉ bạc thêu ẩn, như dải ngân hà trong màn đêm, mặc trên người Hoắc Phong Liệt là uy nghiêm quý khí, nhưng trùm trên đầu Liễu Chẩm Thanh thì che khuất da thịt trắng nõn, chỉ để lộ hai tròng mắt sáng ngời, vậy mà lại có vẻ mị hoặc thần bí. Nhất là khi y cúi đầu rũ mắt, khiến Hoắc Phong Liệt ở đối diện nhìn mà trong lòng rung động.
Mà khi Liễu Chẩm Thanh ngẩng đầu đã thấy dáng vẻ ngây ngốc của Nhị Cẩu, y không khỏi cong khóe miệng.
Nhưng hai người đều không chú ý tới Tống Tinh Mạc đang mỉm cười xấu xa.
Thuỷ quân đóng quân ở một thủy trại bên cạnh bờ biển, bên trong thủy trại đầy đủ mọi thứ, có thủy trại, đại bản doanh, bến thuyền cùng thủy lao*.
*水牢: thủy laoHoắc Phong Liệt dùng kinh cao cao thêm lẻn vào trong, Liễu Chẩm Thanh hoàn toàn không nhìn thấy bóng hắn, Tống Tinh Mạc còn có thể cảm nhận được phương hướng của hắn, hắn gần như là chọn một góc độc tinh vi đứng gần Liễu Chẩm Thanh để bảo vệ y.
Nhưng chưa đi được bao lâu đã có vài phó tướng đi ra đón tiếp, đến tìm Tống Tinh Mạc vì muốn nói đỡ xin xỏ cho Tống Tĩnh, ỷ vào bản thân đã là thủy quân lâu năm, lại có bối phận cao hơn Tống Tinh Mạc, ngầm có ý muốn áp chế y, nhưng họ lại không thấy bóng dáng Triệu Hải Trình đâu.
Tống Tinh Mạc chỉ nghe mà không nói lời nào.
Lúc này có người của Tống Tinh Mạc người tiến lên bẩm báo: “Tướng quân, có người ngăn cản việc giam giữ Tống Tĩnh tướng quân, đang xung đột với Dịch Xuyên trước thủy lao.”
Trên mặt Tống Tinh Mạc vẫn giữ vẻ tươi cười, ánh mắt lại lộ vẻ lạnh lẽo, nhìn về phía mấy tên phó tướng. Nhưng mấy kẻ kia lại không để bụng, vẫn vênh váo tự đắc.
Từ trước đến nay Tống Tinh Mạc vẫn luôn bày ra khuôn mặt tươi cười, không thích dùng biện pháp mạnh, “Ta đang định tìm mấy vị phó tướng để bàn bạc đây, dù sao cũng Dịch Xuyên phạm phải quân quy, trước kia cái ta học cùng cha ta là quân quy của Đại Chu, không biết hiện tại quân quy của thủy quân đã thay đổi rồi chăng, nếu đã thay đổi thì ta tất sẽ ưu tiên quân quy hiện tại của mọi người.”
Lời này vừa nói ra, mấy tên phó tướng bị nghẹn lời suýt nữa mặt đã chuyển thành màu gan heo.
Không đợi mấy người phản ứng, Tống Tinh Mạc đã lạnh lùng nói: “Đi, đi xem xem.”
Đang định dẫn mọi người đi lại có một người nhịn không được liên tiếng: “Tống tướng quân không coi thủy trại là nơi quan trọng sao, ai cũng có thể đem vào?”
Liễu Chẩm Thanh dừng chân, nhìn về phía mấy người kia, mấy người nọ nhìn y đầy khinh miệt, hừ lạnh với y. Có thể thấy mấy tên này đã coi Liễu Chẩm Thanh là nam sủng của Tống Tinh Mạc. Liễu Chẩm Thanh đột nhiên phản ứng lại, bản thân là một nam tử, lại khoác ngoại bào của một nam tử khác, nhìn thế nào cũng thấy quái lạ. Lập tức bất mãn nhìn về phía Tống Tinh Mạc đã đầu têu, cảm giác mình bị chơi một vố rồi.
Tống Tinh Mạc lại thò tay qua ôm lấy eo Liễu Chẩm Thanh nói: “Là người trong lòng ta đã chờ đợi nhiều năm mới đợi được đấy, cũng không phải người bình thường, không phải mấy vị thúc thúc đã sớm giục ta thành thân sao? Khó lắm ta mới tìm được một người, các ngươi lại muốn đuổi y đi sao?”
Mấy lão phó tướng sửng sốt, có chút ngạc nhiên nhìn Liễu Chẩm Thanh. Dù sao cái danh phong lưu của Tống Tinh Mạc đã lan xa, nhưng lại chưa từng đề cập đến việc thành thân.
Liễu Chẩm Thanh cũng không tiện phản bác, chỉ có thể thừa dịp Tống Tinh Mạc ôm mình thì mạnh tay véo thịt của đối phương.
Tống Tinh Mạc lại bày ra vẻ mặt thâm tình nhìn y.
“Khụ khụ khụ!” Một phó tướng không chịu nổi nữa lên tiếng: “Nhưng dù là tới làm khách thì cũng không thể vào thủy lao được.”
Tống Tinh Mạc cười nói: “Được, vậy mấy vị phó tướng vào thủy lao trước đi, ta dưa y sang bên kia rồi lại chạy về.”
Mấy lão phó tướng hoàn toàn bị Tống Tinh Mạc cho vào tròng, miệng oán trách đi về phía thủy lao.
Nhưng vừa đi được vài bước, khi đi ngang quang cầu lại không biết ai giẫm phải ai, một tiếng hét thảm vang lên, rồi rầm một tiếng, tay chân quơ loạn lên rồi cả đám rơi xuống nước.
Liễu Chẩm Thanh nhìn mà choáng váng, Tống Tinh Mạc nhịn không được cười nhạo một tiếng hô: “Người đâu, mau tới vớt mấy phó tướng lên, nhanh chóng trở về thay quần áo.” Nói xong thì tiến đến bên tai Liễu Chẩm Thanh nói: “Xem ra vị kia ghen tuông kinh lắm.”
Liễu Chẩm Thanh lập tức hiểu là do Hoắc Phong Liệt ra tay, hơi hơi cong khóe miệng.
Tống Tinh Mạc không sợ chết tiếp tục ôm Liễu Chẩm Thanh đi về phía trước, ngữ khí lại dần lạnh xuống, “Ngươi nói xem nơi này thế nào? Nên làm gì?”
Liễu Chẩm Thanh cười một tiếng, cơ hồ là nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Nếu là ta, ba vạn quân này, ngoài những người đã nghe lệnh ngươi khi ngươi vừa mới về ra, những người còn lại mặc kệ bao nhiêu, mặc kệ chức quan bối phận, nên trị tội thì trị tội, nên đuổi thì đuổi, diệt trừ những kẻ không vâng lời, thành lập lại đội ngũ thủy quân từ đầu.”
Tống Tinh Mạc nhướng mày nói: “Không hổ là Liễu tướng gia thủ đoạn tàn nhẫn mà.”
Đương nhiên y cũng cảm thấy làm như vậy là chính xác nhất, nhưng làm thì khó.
“Giống miếng thịt bị hoại tử mà thôi, dù đau cũng phải cắt bỏ sạch sẽ.” Liễu Chẩm Thanh nhàn nhạt nói, “Không làm như vậy, ắt sẽ bị cắn ngược.”
“Vậy toàn bộ Minh An quận không biết sẽ có bao nhiêu người hận ta nữa.” Tống Tinh Mạc dần không còn ý cười, “Giống ngươi năm đó vậy.”
Liễu Chẩm Thanh yên lặng kéo áo bào, che nửa mặt nói: “Vậy nói xem cục diện ngươi muốn là thế nào.”
Tống Tinh Mạc đưa y tới tiểu viện Trúc Lâu của mình rồi đi thủy lao, Liễu Chẩm Thanh vừa mới đứng yên một lúc thì đằng sau đã có trận gió thổi qua.
Liễu Chẩm Thanh nhìn quanh bốn phía nói: “Đệ sang chỗ Tống Tinh Mạc, theo dõi tình huống, không cần ở cùng ta, nơi này rất an toàn.”
“Được.”
Nhưng là không được bao lâu, Hoắc Phong Liệt đã quay trở lại.
Liễu Chẩm Thanh đang ngồi ở trong tiểu viện uống trà, thấy hắn trở về, ngạc nhiên hỏi: “Nhanh vậy sao?”
“Xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tống Tĩnh đập đầu vào tường, lấy hôn mê để bày khổ nhục kế, người Tống gia tới gây chuyện, có lẽ phải mất một lúc lâu mới có thể đi thẩm vấn ba tên phạm nhân kia, nhưng ba tên kia cũng đã bị người của Tống Tinh Mạc giam lại, tạm thời không làm được trò trống gì.” Hoắc Phong Liệt ngồi xuống, sắc mặt không tốt, thân là Trấn Quốc đại tướng quân, tuy rằng chưa từng lãnh đạo thủy quân nhưng đều là người trong quân, Hoắc Phong Liệt nhìn mất tên phó quan kia làm ầm làm ĩ, nếu là trong quân của hắn thì đã sớm bị xử theo quân pháp rồi, nhưng hiện tại Tống Tinh Mạc không thể khiến nhiều người thứ giận được, chỉ có thể nhẫn nại mà thôi.
“Quả nhiên là… một đống thịt đã hoại tử mà.” Liễu Chẩm Thanh bất đắc dĩ nói: “Đệ nên sớm tính toán, nếu bọn chúng thực sự có liên quan đến phản tặc thì chỗ binh lực này đều sẽ không dùng được.”
“Ta biết.” Hoắc Phong Liệt gật đầu.
Nói tới đây, Hoắc Phong Liệt đột nhiên hỏi: “Dịch Xuyên rốt cuộc là…”
Liễu Chẩm Thanh hiểu, “Có phải mỗi khi Dịch Xuyên ra mặt đều bị những tên kia lấy thân phận cướp biển công kích hay không?”
Hoắc Phong Liệt nấp trong chỗ tối nhìn thấy không chỉ một lần, gần như đều dùng điểm này để công kích Tống Tinh Mạc.
“Lúc ấy đệ còn nhỏ, không liên quan nhiều, có lẽ chưa từng thấy cậu ta đâu nhỉ?”
“Ta chỉ biết các huynh hợp lực bắt được nhóm cướp biển lợi hại nhất lúc đó lại.” Hoắc Phong Liệt nói.
Liễu Chẩm Thanh gật đầu nói: “Năm đó khi chúng ta tới đây, nghe tin cướp biển hoành hành, nhóm lợi lại nhất là Hắc Bối, chúng ta tuổi trẻ khí thịnh nên muốn bắt Hắc Bối lại, vì vậy đã giả làm một thuyền đưa dâu, đợi bị bắt cóc, kết quả là trong quá trình bị bắt cóc lại phát hiện Hắc Bối khác với vẻ hung ác trong tưởng tượng của chúng ta. Sau khi bắt được cướp biển thì đương nhiên sẽ phải mang về trị tội, Tống Tinh Mạc không biết là vừa liếc mắt một cái đã nhìn trúng tài năng của Dịch Xuyên hay là… Dù sao rất muốn sắp xếp ổn thỏa cho họ, nhưng nhũng người đó lại không chịu phối hợp chút nào. Có vẻ là có thù oán cực sâu đậm với Đại Chu.”
“Lúc ấy không phải chúng ta vừa mới xử xong một tên ác quan sao? Quan viên được điều tới thay lại là một quan tốt, thấy người của Hắc Bối vốn cũng là người Đại Chu, hơn nữa theo những gì điều tra, tuy bọn họ cũng đi đánh cướp nhưng lại chưa từng làm hai đến tính mạng ai, hơn nữa cũng không cướp thuyền của ngư dân bình thường, cho nên đã cẩn thận điều tra nguyên nhân thành cướp biển của họ.”
“Gia tộc bọn họ vốn là ngư dân an phận thủ thường, nhưng lại có người dòm ngó huynh trưởng của Dịch Xuyên, dùng bạo lực để cướp người đi, bọn họ cầu quan phủ cứu người, lại phát hiện tên kia đã cấu kết với quan phủ, hoàn toàn không cho họ cơ hội cứu được người. Không lâu sau, thi thể huynh trưởng Dịch Xuyên trôi dạt vào bờ, là bi làm nhục đến chết, khi phát hiện quần áo cũng không còn, mất hết tôn nghiêm, nghe nói người đó vốn là người đọc sách vô cùng tài giỏi, người trong nhà đều mong huynh trưởng của cậu ta có thể vào được vòng trong, làm rạng danh tổ tiên, cho nên dù điều kiện khó khăn cuộc sống gian khổ thì cũng cố gắng cho người đó tiếp tục học hành, bản thân huynh trưởng cậu ta cũng nỗ lực có tiền đồ, vốn sắp có thể thi ân khoa nhưng lại có kết cục như vậy, mẫu thân của họ không thiết sống nữa, nhảy luôn xuống biển tự vẫn.”
“Vì thế bọn họ đã bị buộc phải làm cướp biển?” Hoắc Phong Liệt nhíu mày hỏi.
Liễu Chẩm Thanh lắc đầu nói: “Dân chúng nếu không phải bị bức tới đường cùng thì sẽ không cực đoan như vậy, bọn họ muốn minh oan cho mình, cáo trạng khắp nơi, quan lại khắp nơi lại bao che cho nhau, còn thường xuyên bị bắt chịu roi, lão nhân trong nhà đã vì vậy mà qua đời. Bọn họ đã hoàn toàn tuyệt vọng mới lấy biển làm nhà. Hẳn đệ cũng có ấn tượng, tiên thái tử từng cho chém đầu một vài quan viên trong cùng một tháng, khiến cho lão hoàng đế bất mãn, chính là vì chuyện này mà ra.”
“Sau này điều tra rõ ràng nhưng cũng không thể coi là vô tội, quyết định cho họ đi lưu đày, kỳ thật là cho họ đổi một nơi khác mai danh ẩn tích mấy năm, sống một cuộc đời mới. Tống Tinh Mạc bèn nhân cơ hội đó giữ Dịch Xuyên lại, đại khái nhà họ cũng muốn Dịch Xuyên ở lại báo ân, cho nên Dịch Xuyên bèn ở lại bên người Tống Tinh Mạc, ban đầu lại bị đưa lên núi học võ. Nếu Tống Tinh Mạc vẫn luôn cầm quyền thì hẳn đã có thể bồi dưỡng cậu ta thành tướng lãnh trong thủy quân rồi.”
Nói tới đây, Liễu Chẩm Thanh nhịn không được nghĩ đến, đúng vậy, tại sao quyền lực của Tống Tinh Mạc lại bị Nguyên Giác đoạt đi? Đợi lát nữa phải hỏi lại Tống Tinh Mạc mới được.