Bên kia, Tống Tinh Mạc ra tay xử lý phiền toái, để Dịch Xuyên trở về đưa Liễu Chẩm Thanh qua.
Tống Tinh Mạc nói xong trầm mặt đi trước, Dịch Xuyên lại không đi mà cúi đầu theo sau, đột nhiên người phía trước dừng lại, Dịch Xuyên đụng phải lưng y.
“Ô hay, làm gì vậy?” Tống Tinh Mạc kinh ngạc quay đầu lại nhìn Dịch Xuyên, cười nói: “Nhào vào trong ngực ta à?”
Làn da màu đồng của Dịch Xuyên có vẻ có chút tái nhợt, cũng không để ý tới lời trêu chọc của Tống Tinh Mạc, chỉ cúi đầu nói: “Xin lỗi.”
Mắt Tống Tinh Mạc hơi lóe lên, nói: “Đã nhiều năm như vậy rồi mà vẫn còn để ý những lời kiểu này sao?”
“Ta không thèm để ý đâu.” Dịch Xuyên quay đầu nói: “Ta là cảm thấy đã để ngươi bị liên lụy, thành nhược điểm của ngươi, hay là… sau này ta cứ ở trong chỗ tối…”
Năm đó nếu không phải có Tống Tinh Mạc ra tay thì không biết cả nhà bọn họ đã có kết cục thế nào, bản thân hắn cũng sẽ vĩnh viễn là một tên cướp biển khiến người người khinh thường, vĩnh viễn bị kẹt trong một vòng lặp, là Tống Tinh Mạc kéo bọn họ lại, vốn hắn đã nghĩ mình ở lại là có thể báo ân cho y, lại không nghĩ sau khi trở về nơi này lại đem lại đủ loại phiền toái cho Tống Tinh Mạc.
Tống Tinh Mạc gật đầu nói: “Ít nhất ngươi vẫn còn tự hiểu, biết bản thân ngươi là điểm yếu của ta.”
Tuy rằng nói là nói như vậy, nhưng bị Tống Tinh Mạc nói thẳng ra như vậy, Dịch Xuyên vẫn tức sôi lên, trừng mắt lườm Tống Tinh Mạc.
Lại thấy Tống Tinh Mạc cười xấu xa nói: “Nhưng mà ta không thích nói như thế, sau này đừng nói thế nữa, cẩn thận ta đánh mông ngươi đấy.”
Một câu đã làm thay đổi tâm tình trầm trọng của Dịch Xuyên, nhớ tới khi còn niên thiếu, mượn danh nghĩa sư huynh sư đệ, người này luôn muốn đánh mông hắn, không chỉ đánh mà còn phải véo, phải xoa nữa, hoàn toàn là một tên biến thái chết tiệt.
Dịch Xuyên hung tợn trừng mắt lườm Tống Tinh Mạc một cái, xoay người rời đi.
Chỉ chốc lát sau đã đưa Liễu Chẩm Thanh tới, đương nhiên Hoắc Phong Liệt cũng đang âm thầm đi theo.
“Thế nào rồi?” Liễu Chẩm Thanh nhìn thấy Tống Tinh Mạc vẫn ổn, hỏi.
“Tống Tĩnh được đưa về dưỡng thương, những cái khác vẫn ổn định, trước hết cứ thẩm vấn ba tên phạm nhân kia trước đi.”
“Nội dung chúng ta thẩm vấn sẽ không để chúng truyền ra ngoài đâu nhỉ.”
“Yên tâm, chúng ta thẩm vấn xong trong một lần, cấu kết với cướp biển vốn chính là tội chết, không tới phiên chúng mật báo ra ngoài.”
Tuy hai người đã nhiều năm không gặp, nhưng vẫn phối hợp ăn ý như cũ, đi vào trong thủy lao, đầu tiên là xem chứng cứ đã thu thập được.
Đều là sổ sách ghi chép của phủ cùng bến cảng, rất nhanh đã tra ra vài đầu mục có vấn đề. Trực tiếp cầm đi thẩm vấn tên tướng lãnh cùng Vương Khải.
Nhưng hai kẻ kia đều mạnh miệng, không hỏi ra được gì. Nhưng bọn họ biết, Vương Khải là điểm dễ tấn công nhất, vì vậy giam gã riêng rồi thẩm vấn, lợi dụng Vương Khải đa nghi cùng mệt nhọc để lừa gã.
“Bọn chúng đều nói ngươi là chủ mưu, đều nghe theo sự phân phó của ngươi. Hơn nữa vật phẩm mà các ngươi sắp xếp vận chuyển đi kia, là binh khí tự sản xuất.” Tống Tinh Mạc dụ dỗ: “Dựa theo luật của Đại Chu, đây chính là tội phản quốc, sẽ phải tru di cửu tộc. Ngươi còn gì muốn trăn trối không?”
Quả nhiên vừa nói vậy, sắc mặt Vương Khải đã trắng bệch, phòng tuyến trong lòng đã sụp đổ hết.
“Oan uổng quá, tiểu nhân… tiểu nhân thực sự không biết cái gì hết, chỉ là tham tài, tự mình lợi dụng đường vận chuyển của Liễu gia để vận chuyển hàng hóa thôi, bởi vì toàn bộ hành trình đều có người của chủ, tiểu nhân không biết thứ được vận chuyển là cái gì hết, sao lại là binh khí được?”
Liễu Chẩm Thanh ở bên cạnh quan sát, đột nhiên cảm thấy thần thái khi nói câu cuối cùng của Vương Khải không đúng.
“Không phải binh khí, thì là cái gì?” Liễu Chẩm Thanh hỏi.
Quả nhiên cả người Vương Khải run lên. “Ta… Ta không biết, ta thật sự không biết, hai năm nay, tổng cộng vận chuyển 25 chuyến, mỗi chuyển đều khác nhau. Ta nào dám xem chứ.”
Tống Tinh Mạc cười, “Ngươi không dám nhìn, lại biết mỗi lần đều khác nhau?”
Vương Khải trực tiếp xụi lơ, bởi vì sợ hãi, lời nói ra khỏi miệng không kịp nghĩ, lập tức để lộ sơ hở lớn.
“Tiểu nhân……”
“Nói, không nói thì ngươi chính là thủ phạm chính.”
Vương Khải bị Tống Tinh Mạc dọa, rốt cuộc không chịu đựng được nữa, nói: “Đúng… đúng là ta có nhìn lén hai lần, một lần là ngân lượng, một lần là… quặng diêm tiêu*. Sau đó ta không dám nhìn lén nữa.”
*硝石: kali nitrat, là hợp chất hóa học có công thức hóa học là KNO3. Trong quá khứ, con người đã sử dụng nó để làm một số loại ngòi nổ. “Diêm tiêu?” sắc mặt Tống Tinh Mạc thay đổi, “Ngươi biết diêm tiêu dùng để làm gì không? Ngươi còn dám vận chuyển nó ra biển?”
“Tiểu nhân… tiểu nhân đương nhiên biết là dùng để chế tác thuốc nổ, nhưng khi đó tiểu nhân đã cưỡi trên lưng cọp khó mà đi xuống, không làm sẽ bị diệt khẩu, tiểu nhân cũng hết cách, cầu Tống tướng quân tha cho ta một mạng, bỏ qua cho ta một mạng.”
“Vậy ngươi biết vận chuyển đến nơi nào không?” Tống Tinh Mạc hỏi.
“Cái này tiểu nhân thật sự không biết, chỉ biết nếu dựa vào thời gian thuyền rời đi rồi quay lại để tính thì hẳn là… không xa đến nỗi sang quốc gia khác.”
Vậy là có hai khả năng, một là vận chuyển đến quận duyên hải khác, dựa theo khoảng cách thì cũng là nơi gần thôi, hai là đến một đảo nhỏ thuộc hải vực này.
Tin tức vẫn không được đầy đủ, chỉ có thể tiếp tục thẩm vấn tên khác, tên tướng lãnh kia vẫn cứng đầu luôn miệng nói chỉ là lấy tiền mở thông đạo ngoài biển. Nhưng bọn họ đều biết gã đang nói dối, đối mặt với cái chết lại vẫn không chịu để lộ tin tức, dù có dọa gã rằng binh khí cùng diêm tiêu được vận chuyển đã bị lộ thì gã cũng thờ ơ, không biết là trung thành, hay là sợ hãi kẻ đứng sau màn hơn cả chết.
Tống Tinh Mạc hết cách, nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh.
Liễu Chẩm Thanh cũng chỉ có thể bất chấp tất cả tiến lên, bắt lấy cổ tay tướng lãnh, nói: “Ta cũng không nhiều lời với ngươi nữa, ta biết, thực ra ngươi là quân phản tặc, ngươi muốn theo chúng tạo phản sao? Không tiếc khiến sinh linh đồ thán, nhưng giờ ngươi sẽ phải chết, dù có tạo phản thành công thì vinh hoa phú quý cũng không tới lượt ngươi hưởng, rốt cuộc là ngươi đang giả bộ cái gì?”
Nói tới đây, tướng lãnh cười quỷ dị, “Ta không biết ngươi đang nói gì? Ta cũng không muốn gì hết, dù sao người nhà ta đã chết hết rồi, ta cũng chẳng sợ chết. Không cần lãng phí thời gian thẩm vấn ta, cứ giết ta luôn đi.”
Liễu Chẩm Thanh lại đứng lên nói: “Không sao, dù sao ta cũng đã nhận được đáp án rồi.”
Tướng lãnh sửng sốt, nhìn y.
Liễu Chẩm Thanh khẽ cười nói: “Khi nói tới phản tặc, mạch đập của ngươi đập cực nhanh, cũng không phải là không có lý do, ít nhất ngươi đã chứng minh suy đoán của chúng ta không sai, kẻ đứng sau việc vận chuyển này chính là phản tặc muốn tạo phản.”
Sắc mặt tướng lãnh méo đi, còn muốn giảo biện nhưng đã chẳng còn ai muốn nghe.
Bọn họ ra khỏi buồng giam của gã, đi tới buồng giam của cướp biển.
“Vừa rồi hắn mới nói… người nhà đều đã chết, khi đó cũng rất kích động. Cái gì cũng không cần, chỉ muốn giúp phản tặc?” Liễu Chẩm Thanh đột nhiên nói.
“Hẳn là muốn báo thù.” Dịch Xuyên đột nhiên mở miệng.
Liễu Chẩm Thanh đảo mắt nhìn Dịch Xuyên một cái, nếu tình huống cũng giống Dịch Xuyên thì đúng là bi kịch.
“Điểm này là kỳ quái nhất, hắn cùng Triệu Hải Trình đều xuất thân từ tiểu đảo, người nhà bị cướp biển hại chết, theo lý cũng không thể ghi hận lên đầu Đại Chu được.” Tống Tinh Mạc nói.
“Hắn là người của Triệu Hải Trình, cho nên Triệu Hải Trình cũng có vấn đề.” Liễu Chẩm Thanh nói.
“Trước mắt đã rất rõ ràng.” Tống Tinh Mạc nói: “Đáng tiếc, là một tướng hải quân có tài.”
Ba người đi tới trước mặt tên cướp biển, cướp biển có lẽ đã không còn quan tâm gì, dù sao cướp biển như gã bị bắt thì chỉ có chết, cho nên dù họ có nói gì thì gã cũng chỉ trào phúng họ.
Nhưng đối phó cướp biển, Tống Tinh Mạc ắt có biện pháp, “Ngươi không nói cũng được, ngày mai chúng ta sẽ bắt giết toàn bộ cướp biển ở xung quanh, sau đó để một tên còn sống quay lại báo tin, rằng ngươi đã bán đứng lộ tuyến của chúng.”
Sắc mặt cướp biển lập tức tái đi, nếu là thế thì người nhà của gã chắc chắn sẽ bị cướp biển xử như phản đồ.
Cuối cùng cướp biển vẫn phải khuất phục, hỏi gì đáp nấy, gã bị mua chuộc, không tập kích thuyền của Liễu gia, không được tấn công đảo nhỏ phụ cận, còn lại thì thế nào cũng được.
Liễu Chẩm Thanh cùng Tống Tinh Mạc đã thầm có phán đoán, là đảo nhỏ!
“Ngươi từng theo dõi rồi.” Liễu Chẩm Thanh dựa vào cuộc đối thoại nghe lén được lúc trước nói.
“Không sai, ta đã theo dõi, nhớ kỹ một hòn đảo, cố ý lấy cớ tập kích, lại phát hiện đã là một hòn đảo bỏ hoang, có vẻ là đã rời đi đột xuất.”
Cẩn thận như vậy đương nhiên việc trên đảo có giấu phản tặc là chuyện không thể nghi ngờ.
Nhưng chỉ riêng điểm này thôi đã cực kỳ kỳ quái, bởi vì cư dân trên đảo nhỏ đều có ghi chép hộ tịch, mỗi năm đều có người lên đảo kiểm tra đối chiếu, chưa bao giờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chính là để phòng ngừa cướp biển trà trộn vào, cư dân trên đảo nhỏ cũng không nhiều, không dễ che giấu như trên đất liền, chẳng lẽ là có hối lộ.
Nhưng xung quanh đảo có người cư trú cùng đảo để không phải có hơn trăm, còn lo sẽ bứt dây động rừng, vừa lên đã thành đảo hoang thì đúng là không thể điều tra được gì.
Nếu có thể thu hẹp phạm vi được thì tốt.
Tống Tinh Mạc cùng Liễu Chẩm Thanh liếc nhau, dù có khó thì cũng phải kiểm tra từng nơi một.
Nghĩ như vậy, bên ngoài đột nhiên có tiếng ồn ào.
Lập tức liền có người vọt vào.
Tống Tinh Mạc thấy đi đầu là Triệu Hải Trình, cười nói: “Làm ta sợ chết khiếp, động tĩnh thế này còn tưởng là Triệu phó tướng muốn lật đổ ta đấy?”
Triệu Hải Trình ánh mắt lóe lên, hành lễ nói: “Tướng quân, vì sao lại phải giết hai tên nghi phạm kia?”
“Cái gì?” Tống Tinh Mạc sửng sốt.
Triệu Hải Trình hấp tấp nói: “Vừa rồi có người đột nhập vào muốn cứu hai tên kia, nhưng lại bị coi là đồng lõa giết hết cả nghi phạm, hiện tại thi thể vẫn còn ở bên kia kìa.” Nói xong, ánh mắt nhìn về phía Dịch Xuyên.
Hiển nhiên hắn cho rằng là Dịch Xuyên động tay, dù sao ở đây chỉ có Dịch Xuyên có thể rời đi rồi quay lại nhanh như vậy.
Nhưng là bọn họ đều biết đó hẳn là Hoắc Phong Liệt.
Tống Tinh Mạc nói thẳng: “Ồ, Dịch Xuyên vốn đang đi theo ta mà, những người đó không phải do cậu ta giết, có thể là đồng lõa của chúng sợ chúng ta tra hỏi được gì đó nên mới giết người diệt khẩu, Dịch Xuyên chỉ có thể liều mạng cứu người, kết quả lại không cẩn thận ra tay quá tàn nhẫn, về tình thì có thể tha thứ được, cậu ta đang tạ tội với ta đây.”
Dịch Xuyên thuận thế quỳ xuống thỉnh tội.
Không đợi Triệu Hải Trình nói, Tống Tinh Mạc đã lên tiếng trước: “Thôi, dù sao những tên đồng lõa đó có lẽ cũng là cướp biển, hai tên kia cũng không khai được gì, chết thì thôi. Đứng lên đi.”
Dịch Xuyên lại đứng lên.
Hai người diễn một hồi cho Triệu Hải Trình xem.
Triệu Hải Trình cũng chỉ có thể lạnh lùng âm hiểm nhìn bọn họ, cuối cùng đành nói một câu làm vậy không ổn, về lý nên trừng phạt.
Tống Tinh Mạc nghĩ rồi nói: “Vậy thế này đi, Dịch Xuyên, ngươi xuống biển bơi nửa canh giờ, chết cũng không sao.”
Dịch Xuyên đáp vâng ngay lập tức, xoay người rời đi.
Triệu Hải Trình tức khắc nghẹn họng, liền nghe được tiếng cười giòn tan, tuy tiếng cười rất nhỏ nhưng Triệu Hải Trình vẫn nghe thấy, ngẩng đầu nhìn qua lại thấy một cảnh hoàn toàn không thuộc về nơi này.
Thấy Triệu Hải Trình nhìn qua, Liễu Chẩm Thanh cũng nhìn hắn, Triệu Hải Trình ngẩn người, mở miệng nói: “Không thể mang người ngoài vào thủy lao được.”
“Ôi chao, Triệu phó tướng chưa nghe tin sao, đây không phải người ngoài, là người của ta, lần đầu tiên tới nơi này nên sợ, cứ phải dính lấy ta như hình với bóng.” Tống Tinh Mạc cười tủm tỉm chiếm tiện nghi ôm lấy y. “Mong rằng Triệu phó tướng khoan dung, y thư sinh văn nhược như vậy, nhỡ ở một mình đụng phải kẻ xấu thì nguy hiểm lắm, dù sao bây giờ thủy trại của chúng ta ai cũng dám xâm nhập vào.”
Triệu Hải Trình nhíu mày, nói: “Thuộc hạ sẽ thay đổi phương thức tuần tra, gia cố phòng ngự.”
“Được, ta tin tưởng Triệu phó tướng, đúng rồi, tên tướng lãnh kia là đồng hương với ngươi nhỉ.”
“Cùng xuất thân từ đảo nhỏ, không hiểu tại sao hắn lại lầm đường.”
“Đúng vậy, Triệu phó tướng cũng biết đây là đường sai, người cùng xuất thân từ đảo nhỏ sao lại không biết, người với người đúng là khác nhau mà.” Tống Tinh Mạc trào phúng nói.
Triệu Hải Trình gật đầu phụ họa, lúc này mới lui ra.
Trước khi đi, Liễu Chẩm Thanh cố ý chú ý một chút, Triệu Hải Trình kia thật sự đang nhìn y.
Điều này khiến cho Liễu Chẩm Thanh có chút bất an.
Y đi theo Tống Tinh Mạc xem xét thi thể.
Có ba kẻ xâm nhập, không có hình xăm của cướp biển, chúng chính là phản tặc.
Lúc này Hoắc Phong Liệt cũng đi tới.
“Sao lại không giữ lại người sống.” Tống Tinh Mạc oán trách.
“Ta có giữ, trong miệng bọn chúng có độc.” Hoắc Phong Liệt nói.
“Là tới cứu người hay là tới giết người?” Liễu Chẩm Thanh hỏi.
“Giết người.” Hoắc Phong Liệt đáp.
Nơi này không phải nơi nói chuyện phiếm, ba người trở về tiểu viện Trúc Lâm của Tống Tinh Mạc. Bàn bạc tính toán mọi chuyện một hồi, đến khi Dịch Xuyên trở về.
“Ái chà, thể lực cũng không tồi đấy chứ, lần này không bị thở dốc luôn?” Tống Tinh Mạc trêu chọc nói.
Dịch Xuyên không phản ứng gì, lại nghe Liễu Chẩm Thanh xin lỗi: “Liên lụy tới ngươi rồi, xin lỗi.” Nói xong y chủ động châm trà.
Hoắc Phong Liệt vừa định lên tiếng cũng sửng sốt, Liễu Chẩm Thanh nói thay cho hắn.
Dịch Xuyên sùng bái người đọc sách, cho rằng Liễu Chẩm Thanh là tài tử, cho nên đối thái độ với y là tốt nhất, xua tay nói: “Ta không sao, bình thường cũng huấn luyện như vậy thôi.”
Ngồi xuống liền nâng trà lên uống, uống xong vẫn thấy khác, định tự rót thêm nhưng ra tay quá nhanh, không cẩn thận đụng phải khuỷu tay Tống Tinh Mạc, khiến trà trong tay hắn sánh ra ngoài.
Tống Tinh Mạc cạn lời: “Chậm thôi, có ai tranh với ngươi đâu.” Nói xong thì tiếp tục uống trà.
Mặt Liễu Chẩm Thanh lộ vẻ kỳ quái nhìn Tống Tinh Mạc, “Ngươi… bao tay của ngươi bị ướt, không cần cởi ra sao?”
Từ khi nào mà Tống Tinh Mạc thích đeo bao tay như vạy? Vừa rồi dù là xem sổ sách hay nghiêm hình thẩm vấn, tay áo có xắn lên hết thì cũng chưa từng tháo bao tay ra, điều này khiên Liễu Chẩm Thanh thấy vô cùng kỳ lạ.
Tống Tinh Mạc cười nói: “Tạo hình mới đó, đẹp trai không?”
Liễu Chẩm Thanh nhíu mày.
“Tay bị thương?” Hoắc Phong Liệt hỏi: “Bị thương gân mạch?”
Tống Tinh Mạc sửng sốt, nhớ tới lúc trước đã dùng bên tay này đối chưởng với Hoắc Phong Liệt. Người luyện võ đương nhiên có thể cảm nhận được.
“Ừ, từng bị thương.”
“Để ta nhìn xem, ngươi biết ta hiểu y thuật mà.” Liễu Chẩm Thanh lập tức nói.
Tống Tinh Mạc vội ôm lấy tay mình, “Ấy thôi thôi, vốn là gân mạch đã bị thương rồi, để ngươi khám cho thì phế luôn mất, ngươi tưởng ngươi là Lê Tinh Nhược à, với chút y thuật này của ngươi ấy à, đừng có mà hại ta.”
“Ta chỉ xem thôi, ta có trị đâu.” Liễu Chẩm Thanh nghẹn họng nói: “Hơn nữa khoảng thời gian này châm cứu gì đó ta đều làm giúp Phong Liệt, ta làm tốt mà, không tin ngươi hỏi hắn đi.”
“Ừm.” Hoắc Phong Liệt chỉ có thể nghĩ đến cảnh tra tấn mình phải chịu. Với y thuật hắn không dám gật bừa, nhưng cũng không dám nói.
“Sao Liễu công tử còn hiểu y thuật giống Liễu tướng gia nữa vậy?” Dịch Xuyên không biết thân phận của Liễu Chẩm Thanh, kinh ngạc nói.
“Khụ khụ, chúng ta là thân thích mà, học cũng tạm, hơn nữa y thuật của ta còn giỏi hơn y nữa.” Liễu Chẩm Thanh nói dối.
“Ồ, vậy ngươi xem cho hắn đi.” Dịch Xuyên thẳng tính nói.
Tống Tinh Mạc trực tiếp nhéo Dịch Xuyên nói: “Đầu ngươi bị sao thế, nhỡ tay ta bị hoàn toàn phế đi, sau này ngươi có giúp ta tắm rửa, đút cơm cho ta ăn, cởi áo cho ta không?”
Dịch Xuyên bị nói tức giận, “Ngươi mơ đi.”
Hai người ầm ỹ đến là vui, tiếng cười tràn đầy tiểu viện, nhưng đột nhiên Liễu Chẩm Thanh lại trầm mặt xuống.
Hoắc Phong Liệt nhìn y, lại nhìn nhìn Tống Tinh Mạc.
Tống Tinh Mạc cũng chú ý tới Liễu Chẩm Thanh yên lặng, nhìn qua rồi hơi nhíu mày, “Nào, vào việc chính.”
“Ngươi để ta xem qua thương thế của ngươi, ta còn có thể phán đoán một chút, nếu có thể trị được thì sẽ mời thần y tới trị cho ngươi.” Liễu Chẩm Thanh nhàn nhạt nói.
“Thần y?! Có thể chứ?! Nghe nói không dễ gì ông ý chịu trị liệu cho người khác. Hơn nữa cũng không có ai biết hiện tại thần y đang ẩn cư ở đâu.” Dịch Xuyên vừa nghe lập tức trở nên kích động.
Tống Tinh Mạc lại không hề vui vẻ, chỉ là nhìn Liễu Chẩm Thanh.
“Sao vậy? Khó nói sao?” Liễu Chẩm Thanh nói. “Là vết thương cũ năm xưa?”
Tống Tinh Mạc không mở miệng, đã nghe Dịch Xuyên tích cực phối hợp nói: “Đúng vậy, đã từ rất lâu rồi, đã sắp 9 năm, có phải đã muộn rồi không.”
Tống Tinh Mạc quay đầu lại bất đắc dĩ lườm Dịch Xuyên một cái.
“Chín năm?” Liễu Chẩm Thanh chậm rãi tiêu hóa hai chữ này.
Chín năm, là thời gian y chết.
Nói gần nói xa, chính là không muốn làm để y xem vết thương trên tay, sao có thể không nghĩ tới.
Phong thái thuần thục múa may song đao vẫn còn ngay trước mắt y, ấy vậy mà hiện giờ song đao đã tặng cho người khác, còn y gần như không hề ra tay nữa.
“Ngươi đã làm gì?” Liễu Chẩm Thanh vừa hỏi, vừa tháo bao tay của Tống Tinh Mạc xuống.
Vốn là một bàn tay thon dài trắng nõn tràn trề sức mạnh, giờ từ ngón tay đến cổ tay đều chằng chịt gân xanh ngang dọc đan xen nhô lên, nhìn dữ tợn đến đáng sợ, ngón tay còn thường giật giật run rẩy.