Sau Khi Ta Trọng Sinh, Di Nương Cũng Không Cần Thể Diện Nữa

Chương 2

Đúng vậy, ta chính là con gái của Nhu di nương, là đại tiểu thư của Hầu phủ. Đáng lẽ ta không nên đối xử với bà như vậy, nhưng chẳng ai biết, cả cuộc đời ngắn ngủi và bi thương của kiếp trước đều là nhờ ơn bà mà ra!

Tình cờ một lần ta nghe bọn hạ nhân trong phủ bàn tán, mới biết ra rằng, đáng lẽ ta phải là đích trưởng nữ trong nhà.

Di nương và phụ thân vốn là biểu huynh muội, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, thanh mai trúc mã, tình cảm thân thiết. Đến tuổi trưởng thành, phụ thân đương nhiên tìm người mai mối đến cầu hôn.

Nhưng di nương lại từ chối hôn sự, chỉ nói: “Ta chỉ xem biểu ca là huynh trưởng, không hề có ý nghĩ nào khác.”

Lời bà ấy đáp lại người mai mối khiến không chỉ phụ thân khó hiểu mà ngay cả ngoại tổ mẫu cũng không khỏi bối rối: “Con và Hựu nhi thân thiết từ nhỏ, việc hai đứa thành thân là điều hai nhà đều đồng lòng mong đợi. Cớ sao con lại từ chối hôn sự này?”

Khi đó, di nương chỉ điềm nhiên đáp: “Không phải của con, có cầu cũng chẳng đến; đã là của con, chẳng việc gì phải chạy theo. Mẫu thân cứ chờ xem.”

Bà ta chờ đợi phụ thân sẽ tự mình đến cầu xin bà gả cho ông. Nhưng không ngờ, chờ mãi, lại chờ được tin phụ thân sẽ cưới nhị tiểu thư của phủ Hằng Quốc công.

Đây là lần đầu tiên bà ấy thực sự suy sụp, nghe nói hôm đó bà đã đập phá mọi thứ trong viện.

Ngày phụ thân đại hôn, bà mặc một bộ đồ trắng, đến đứng lặng dưới gốc cây hải đường trong Hầu phủ, chỉ im lặng nhìn phụ thân. Rất lâu sau, bà mới nghẹn ngào nói: “Xúc xắc linh lung chứa đầy hồng đậu, thiếp nhờ chàng sâu sắc, chàng có hay chăng? Hựu lang, chàng thực sự đã thay lòng rồi sao?”

Có lẽ lúc đó phụ thân cũng nảy sinh ý định sỉ nhục, không màng đến lễ nghĩa, liền dây dưa với di nương ngay tại sân. Sự việc còn bị các vị quan khách đến dự hôn lễ bắt gặp!

Cố gia, Hầu phủ và phủ Hằng Quốc công, cả ba nhà đều mất mặt vì chuyện này. Tổ mẫu đã muốn xử tử di nương ngay tại chỗ:

“Sao con có thể hèn hạ đến mức này? Khi được ba lần mai mối, sáu lễ hỏi cưới làm chính thê thì không muốn, lại cam tâm câu dẫn nam nhân mà làm chuyện bậy bạ bên ngoài? Con như vậy thì sau này nữ nhân nhà họ Cố chúng ta biết phải sống ra sao? Hầu phủ biết giấu mặt vào đâu? Con muốn phu nhân của Hựu nhi sẽ thế nào đây…”

Tổ mẫu là cô cô ruột của di nương, là đại tiểu thư của phủ họ Cố, cũng là chủ mẫu của Hầu phủ! Cả đời bà thông minh, mạnh mẽ, không ngờ đứa cháu gái lại dại dột, làm chuyện nhục nhã đến vậy!

Thời đại này không cho phép nữ nhân phạm sai lầm, một người vinh thì cả nhà được vinh, một người nhục thì tất cả cùng chịu nhục. Hành động của di nương đã gây ảnh hưởng lớn đến danh tiếng của toàn bộ nữ nhân trong nhà họ Cố.

Thế nhưng bà chưa từng nghĩ đến điều đó. Bà chỉ biết rằng thiếu niên mà bà từng thương mến nay sắp cưới người khác, nên bà chỉ muốn đến nhìn xem vị nhị tiểu thư phủ Hằng Quốc Công kia có xứng với người mình yêu hay không. Ai ngờ, chỉ vì muốn nhìn một lần, bà đã bị thiếu niên ấy làm nhục ngay giữa thanh thiên bạch nhật.

Bà không hề tự nguyện, là thiếu niên ấy đã ép buộc bà. Mỗi ngày, bà sống trong trạng thái u mê, giả vờ như mình là nạn nhân bị cưỡng ép.

Nhưng bà quên rằng người khác có tai. Ngày hôm đó, không ai nghe thấy tiếng kêu cứu nào từ bà. Người khác cũng có mắt và bà cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc hy sinh tính mạng để giữ gìn danh dự cho tất cả nữ nhân của nhà họ Cố.

Bà ấy cũng được xem là may mắn, ba tháng sau lại phát hiện mình mang thai, nhờ vậy mà tổ mẫu đành cho phép bà chuyển về viện khác. Ngày nào bà cũng than thân trách phận, đến mức phải nhờ nha hoàn hoặc phụ thân nài nỉ mới chịu ăn chút ít, cuối cùng ta vẫn khỏe mạnh ra đời, cũng là nhờ số mệnh lớn.

Sau khi ta chào đời, bà không muốn nhìn ta, cũng chẳng buồn nuôi dưỡng ta. Rốt cuộc, ta chính là minh chứng cho sự nhơ nhuốc của bà, là vết nhơ mà bà không thể nào xóa bỏ. Bà thản nhiên bỏ ta lại trong phòng vắng, mặc kệ sống chec.

Nếu không nhờ chủ mẫu rộng lượng, không nỡ để một đứa trẻ sơ sinh đến sữa còn không có mà bú phải chịu đói khát, có lẽ ta đã chec từ lâu. Sau đó, tổ mẫu không đành lòng nhìn cảnh này nên mang ta về bên cạnh nuôi dưỡng, nhờ vậy mà ta mới được sống sót.

Năm ta lên năm, tổ mẫu lâm bệnh nặng, không còn đủ sức chăm sóc ta, nên mới đưa ta trở lại viện của bà. Chỉ vài tháng sau khi ta quay về, chuyện Nhu di nương bị tố cáo tư thông với thị vệ xảy ra. 
Bình Luận (0)
Comment