Nghe nàng nũng nịu lên tiến, còn có phần ỷ lại,, con ngươi đen nhánh của Lục Diễm dưới ánh đèn lờ mờ lại trở nên nhu hòa hiếm thấy.
Cằm tựa lên đỉnh đầu nàng, chậm rãi lắng nghe mùi hương riêng biệt nơi ngực thiếu nữ.
“Ngủ đi, đừng sợ.”
Cánh tay ôm chặt, giọng nói mềm mỏng chưa từng có từ trước đến nay.
Hoa Thanh Nguyệt rung động hàng mi, dịu dàng đáp lại: “Có Tử Nghiên ở đây, đương nhiên không sợ.”
———
Sáng hôm sau, lúc Hoa Thanh Nguyệt tỉnh lại thì Lục Diễm đã không còn ở đó. Như thường lệ, nàng duỗi tay sờ về phía bên kia giường, chỉ đến khi chạm vào lớp chăn lạnh lẽo, trái tim nàng mới hoàn toàn an tâm buông xuống.
Đào Hề nghe được động tĩnh liền đẩy cửa bước vào. Việc đầu tiên là lấy thuốc ra, tiếp đó kiểm tra xem trên người Hoa Thanh Nguyệt có vết thương mới nào không.
“Cô nương muốn uống trước thuốc tránh thai do Thái y kê, hay bôi thuốc trước?”
“Không cần. Tối hôm qua hắn không đụng vào ta.”
“Không đụng vào...”
Dù vậy Đào Hề vẫn không yên tâm, như thường lệ vén cổ áo nàng lên xem xét. Sau khi xác định thật sự không có thương tích mới, nàng ấy mới thở phào.
“Đào Hề, giúp ta trang điểm. Một lát nữa chúng ta đến Triều Huy Đường.”
Đào Hề ngẩn ra: “Còn bên Đại công tử…”
Hoa Thanh Nguyệt nhàn nhạt đáp: “Hôm qua chính hắn nói cho ta hôm nay đi thỉnh an Lục lão phu nhân.”
Đào Hề mừng rỡ, mọi động tác cũng vì thế mà nhanh nhẹn hơn hẳn.
Trước kia nàng từng nghĩ nếu gả cho Lục Tam, ít ra cũng có mái nhà che mưa gió, bảo vệ được Thanh Dương. Nhưng về sau lại gặp Lục Diễm, đường đi bỗng chốc trở nên rối ren không thể kiểm soát.
Ước chừng nửa nén hương sau, Hoa Thanh Nguyệt mới bước ra khỏi đại môn Cần Vụ Viện.
Trên đường đi, ánh mắt các nha hoàn trong viện hoặc vô tình hoặc cố ý dừng lại trên người nàng. Hoa Thanh Nguyệt biết người ngoài nhìn nàng thế nào, nhưng đã quá quen với ánh nhìn ấy nên không để tâm.
Chẳng bao lâu sau, nàng đã đến Triều Huy Đường.
Hạ ma ma từ sớm đã đứng ngoài sân chờ nàng, vừa thấy nàng từ xa liền vội vàng đón tới.
“Cô nương đến rồi, lão phu nhân đã nhiều ngày không gặp ngài, cả người chẳng buồn ăn uống, đã gầy đi một vòng. Lát nữa ngài phải trò chuyện với lão phu nhân nhiều một chút, lão phu nhân mà nghe ngài nói, nhất định sẽ thấy khá hơn.”
Hạ ma ma vẫn giữ giọng điệu thân thiết như ngày trước.
Ánh mắt Hoa Thanh Nguyệt khẽ trầm xuống. Trước kia nàng không muốn quấy rầy Lục lão phu nhân quá nhiều, một phần vì sợ khiến bà hiểu lầm nàng gả vào Lục phủ có mưu tính, phần khác vì lão phu nhân tuổi đã cao, lẽ ra nên được an hưởng tuổi già, vui vầy bên con cháu, không nên bị kéo vào mối hiềm khích trong nhà chỉ vì nàng.
Chẳng ngờ mọi sự lại không theo ý nguyện…
Nàng khẽ thở dài: “Hạ ma ma, là Thanh Nguyệt không phải, khiến mọi người phải lo lắng.”
Hạ ma ma hiền từ đáp: “Ngài mau vào đi thôi, lão phu nhân thấy ngài chắc chắn sẽ rất vui.”
Vừa dứt lời, Hoa Thanh Nguyệt đã bước vào nội thất.
Ninh Tuy đang ngồi bên mép giường, thấy nàng tới, mắt lạnh quét qua. Dù có mặt lão phu nhân, bà cũng chẳng thèm che giấu, thẳng giọng nói: “Cuối cùng cũng chịu xuất hiện?”
Hoa Thanh Nguyệt thi lễ, không đáp lại lời trách móc.
Sắc mặt Ninh Tuy càng thêm trầm, trong lòng lại càng giận dữ. Bình Chương còn khen ngợi nàng có lòng trung khổ, nhưng con bà từ trước đến nay không gần nữ sắc, nếu không phải nàng cố tình quyến rũ, sao hắn có thể làm ra chuyện hoang đường đến thế?
Bà càng nghĩ càng tức, còn định nói thêm thì Lục lão phu nhân đã lên tiếng trước:
“Ngươi giận dỗi gì với Thanh Nguyệt?”
“Mẫu thân, chuyện này chúng ta chưa tận mắt thấy, nhưng tục ngữ có câu: ‘Một cây làm chẳng nên non’, nói không chừng là ai đó bày mưu đặt kế.”
Người sẽ làm tiểu thiếp của An Ninh Hầu phủ trong tương lai, sao có thể là hạng tầm thường? Nếu bảo nàng không mưu mô tính toán, ai mà tin?
“Nói đi, ngươi dụ dỗ con ta thế nào, rồi làm sao xúi hắn nạp ngươi vào phủ ngay trong ngày thành hôn? Nếu dám giấu diếm, chúng ta tuyệt đối không tha!”
Lục lão phu nhân nghe vậy cau mày: “A Tuy, ngươi hầu hạ ta bao năm nay rồi, lui ra trước đi. Những chuyện còn lại để ta nói chuyện với nàng.”
“Mẫu thân!”
Lục lão phu nhân sắc mặt bỗng nghiêm khắc, lập tức ho vài tiếng.
“Thanh Nguyệt là ta dẫn vào phủ, có chuyện gì để ta xử lý. Ta còn chưa chết, chẳng lẽ ngươi đã muốn thay ta làm chủ phủ này rồi sao?”
“Mẫu thân, con dâu không dám.”
“Vậy còn không lui ra nghỉ ngơi?”
Ninh Tuy đành tạm thời rời đi, trong lòng vẫn canh cánh chưa xong. Trước khi ra khỏi cửa còn hằn học liếc Hoa Thanh Nguyệt một cái.
Đợi nàng đi rồi, Lục lão phu nhân chống tay ngồi dậy. Hoa Thanh Nguyệt vội vàng đến đỡ: “Tổ mẫu, người đừng vội.”
Lục lão phu nhân nắm tay nàng, giọng nhẹ nhàng khuyên bảo:
“Thanh Nguyệt, ngươi đừng trách nàng. Sau này khi ngươi làm mẹ, sẽ tự hiểu cảm giác đau lòng ấy là thế nào. Nó luôn tự hào vì nhi tử mình, đột nhiên hắn lại làm chuyện lầm lỡ, khiến nàng mất hết mặt mũi giữa vòng giao tế các quý phụ kinh thành. Những ngày qua, e là trong lòng nàng cũng chẳng dễ chịu gì. Ngươi hãy bao dung một chút.”
Hoa Thanh Nguyệt nước mắt rưng rưng: “Tổ mẫu, Thanh Nguyệt không trách ai cả.”
Đôi tay thô ráp của Lục lão phu nhân vu.ốt ve khuôn mặt mềm mại của nàng.
Bà thở dài, lại hỏi tiếp: “Là vì đứa nhỏ đến kinh thành nửa tháng trước sao?”
Nghe vậy, Hoa Thanh Nguyệt ngẩn ra: “Tổ mẫu, người đều đã biết rồi ạ?”
Lục lão phu nhân thở hổn hển, nghiêm mặt: “Tổ mẫu dù già rồi, cả ngày chỉ quanh quẩn ở Phật đường, nhưng vẫn chưa đến mức mù lòa tai điếc.”
Lo sợ nàng giấu chuyện vì quan hệ với Lục Diễm, bà nói tiếp với vẻ nghiêm nghị:
“Nơi này không có người ngoài, tổ mẫu hy vọng ngươi thành thật, không được che giấu điều gì. Còn nữa, ngươi dự tính thế nào, rốt cuộc định ra sao?”
Sắc mặt Hoa Thanh Nguyệt chợt sững lại, sau đó nàng rút tay ra khỏi tay bà, quỳ xuống trước cửa sổ, lạy ba cái thật mạnh.
“Tổ mẫu, đứa trẻ ấy tên là Thanh Dương, là đệ đệ ruột của ta. Năm xưa khi nương sinh nó thì bị va chạm, dẫn đến khó sinh mà mất. Dù nó sống sót, nhưng từ nhỏ đã mang bệnh suyễn. Những năm qua, chúng ta tìm bao nhiêu lang trung đều không chữa khỏi. Mãi đến gần đây mới gặp một vị du y nói Viện trưởng Thái Y Viện có thể trị tận gốc căn bệnh này do bẩm sinh.”
Nói đến đây, nàng lại dập đầu thật mạnh.
“Nhưng cha và ông nội đều đã mất, việc trong nhà do mẹ kế quản lý. Không còn danh nghĩa họ Hoa, muốn tìm đến chính đường cầu viện đã là chuyện không thể. Đúng lúc đó, ta nhận được thư từ An Ninh Hầu phủ, bèn đánh liều một phen.”
“Đến nơi mới biết, Lục Tam phu nhân vốn không muốn Tam công tử cưới ta, lại tình cờ gặp được Viện trưởng Chương Tự – người thật sự có thể chữa được bệnh ấy.”
Nghe đến đây, Lục lão phu nhân cau mày, tiếp lời:
“Ngươi biết chuyện muốn thành, cần Đại công tử ra mặt. Vậy nên âm thầm…”
Chưa dứt lời, Hoa Thanh Nguyệt đã chủ động thừa nhận:
“Đúng vậy. Dựa vào mối quan hệ giữa Đại công tử và Chương Tự, chỉ cần hắn mở miệng thì chuyện cứu người là điều dễ như trở bàn tay. Nhưng với ta, đó là cánh cửa vĩnh viễn không thể chạm tới.”
“Đại công tử nói, chỉ cần ta hầu hạ hắn cho tốt, chờ hắn thành thân xong sẽ để ta rời đi. Khi ấy ta nghĩ, chỉ cần Thanh Dương được chữa khỏi, ta làm gì cũng không tiếc. Sau khi rời phủ, ta sẽ xuất gia làm cô tử, tuyệt không làm liên lụy đến Đại công tử, cũng không phụ lòng tổ mẫu thương yêu.”
Nói xong, nàng lại cúi đầu thật sâu: “Chỉ cầu tổ mẫu đừng tức giận. Nếu người vì ta mà phát bệnh, Thanh Nguyệt sẽ thành tội nhân muôn đời.”
“Vậy tức là… ngày hắn nạp ngươi làm thiếp, ngươi vốn không hề mong muốn?”
Hoa Thanh Nguyệt vẫn quỳ, cụp mi mắt gật đầu.
“Muốn cứu đệ đệ ngươi, sao lại không đến tìm bà lão này? Nếu ngươi thật sự có chuyện cầu xin, tổ mẫu tất nhiên dốc hết sức giúp ngươi. Giờ chuyện đã đến tuyệt lộ, tương lai ngươi còn có thể gả cho ai đây?”