Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện

Chương 103

Lục lão phu nhân nói xong câu cuối, thần sắc đã đầy vẻ nôn nóng, lại đưa khăn lên miệng, ho sù sụ một trận dữ dội.

“Đừng nói là ngươi không muốn lấy chồng. Mấy lời cô nương lên núi làm đạo sĩ gì đó đều là nói càn. Trong thiên hạ này, cô nương nhà ai lại không mong gả được chồng tốt, cầm sắt hòa minh, giúp chồng dạy con, an ổn sống hết một đời?”

“Chính là bởi vì biết tổ mẫu đau lòng cho Thanh Nguyệt, nên mới không muốn để tổ mẫu vì ta mà hao tổn tâm trí... Thanh Nguyệt vẫn cho rằng mình có thể tự lo liệu ổn thỏa, chỉ là hiện tại xem ra, có một số việc đã không còn nằm trong dự tính ban đầu.”

Lục lão phu nhân nhìn vết máu nhỏ loang lổ dưới đất, cơn giận trong lòng cũng tan đi không ít, nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm nghị như cũ.

“Ngươi lại đây, tới gần một chút. Ta còn có vài việc muốn hỏi, ngươi cũng biết người rồi thì sức yếu, nói chuyện không đủ hơi, khoảng cách xa như vậy, cũng thật hao tâm tổn sức.”

Hoa Thanh Nguyệt không nghĩ nhiều, lập tức đứng dậy, ngồi lên mép giường.

Lục lão phu nhân vỗ nhẹ lưng nàng, ngắm nhìn kỹ khuôn mặt kia ở cự ly gần, lúc này mới thật sự cảm nhận được: bản thân trước kia đã quá khắt khe. Một cô nương xa lạ như nàng, đơn độc đến Hầu phủ to lớn này, hoàn cảnh lạ lẫm, chỉ có một mình chống đỡ. Nếu không phải bản thân quan tâm chưa đủ, sớm nhìn thấu tâm tư của đứa nhỏ này, sao lại đến nông nỗi như hôm nay?

Hoa Thanh Nguyệt thấy lão phu nhân vì chuyện của mình mà lo lắng đến phát bệnh, trong lòng vừa chua xót vừa áy náy, cất giọng dịu dàng: “Tổ mẫu, Thanh Nguyệt không sao. Đại ca đối xử với ta rất tốt, chưa từng khiến ta chịu ấm ức.”

Lục lão phu nhân nắm tay nàng, vẻ mặt đầy lo lắng: “Ngươi à, đứa nhỏ này… tôn nhi của ta là người thế nào, ta không hiểu hay sao? Ngươi còn định giấu tổ mẫu mà nói tốt cho nó sao?”

Vừa nói, bà vừa từ tốn vén tay áo nàng lên.

Chỗ da thịt lộ ra, rõ ràng vẫn còn in hằn dấu vết vài hôm trước.
Hoa Thanh Nguyệt vội buông tay áo xuống, cụp mắt không nói, gò má ửng đỏ vì xấu hổ.

Dấu vết đỏ kia, tuyệt đối không phải chỉ một hai ngày mà có thể thành như thế.

Lục lão phu nhân nắm chặt tay lại, run lên nhè nhẹ: “Thanh Nguyệt, nói thật cho tổ mẫu nghe. Không cần e dè bất kỳ ai, nói ta nghe, ngươi đi theo Diễm ca nhi, là cam tâm tình nguyện sao?”

Hoa Thanh Nguyệt nhìn bà thật lâu, rồi cúi đầu nhẹ giọng gọi: “Tổ mẫu.”

Lục lão phu nhân hít sâu một hơi, cảm thấy huyết khí nghẹn lại nơi ngực, đau nhói. Bà đúng là đã già hồ đồ rồi, chuyện đến mức này, còn cần hỏi ư? Lục Diễm ra tay không biết nể tình, nếu cứ để Hoa Thanh Nguyệt ở lại bên cạnh hắn, tương lai khi xuống cửu tuyền, bà còn mặt mũi nào gặp cha mẹ nàng?

Ánh mắt bà dừng lại trên khuôn mặt gầy gò của Thanh Nguyệt, rồi khẽ lau đi giọt lệ ở đuôi mắt nàng: “Việc này cứ giao cho tổ mẫu.”
Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên giọng Hạ ma ma:

“Lão phu nhân, Phi Thập thị vệ cầu kiến.”

“Không gặp.”

“Nhưng mà...” Hạ ma ma có phần do dự, “Phi Thập thị vệ... đã vào rồi...”

Ngay sau đó, ngoài cửa vang lên giọng Phi Thập:

“Hoa di nương, chủ tử đã hồi phủ. Nếu ngài đã thỉnh an xong lão phu nhân, xin theo thuộc hạ trở về.”

Nghe vậy, người trên giường khẽ run lên.

Hoa Thanh Nguyệt đang định đứng dậy, lại bị Lục lão phu nhân ngăn lại, bà cất cao giọng:

“Về báo với chủ tử nhà ngươi, cứ nói lão nhân thân thể không khỏe, muốn mời nàng ở lại hầu hạ vài ngày.”

Lời vừa dứt, bên ngoài lặng đi một lúc, rồi mới nghe giọng Phi Thập: “Dạ.”

“Đi thu dọn sương phòng phía Tây cho ta, để Hoa nha đầu ở lại.”

Hạ ma ma bước vào, liếc mắt nhìn lão phu nhân rồi gật đầu: “Hoa cô nương, thị vệ kia đã rời đi rồi. Có lão phu nhân che chở, ngươi cứ yên tâm ở lại Triều Huy Đường.”

“Hạ ma ma, ngươi đi thêm một chuyến nữa, nói ta bệnh đến mức không xuống giường nổi, mời Chương đại phu đến Triều Huy Đường bắt mạch.”

“Dạ.”

Chẳng bao lâu sau, Chương Tự mang theo hòm thuốc, hối hả chạy tới Lục phủ.

Chưa kịp bước vào cửa, đã bị Phi Thập chặn lại.

“Chủ tử cho mời.”

Lục Diễm ngồi ngay ngắn trong thư phòng Cần Vụ Viện, sắc mặt âm trầm.

Dù ngoài trời nắng chói chang, trong phòng lại lạnh đến thấu xương.

Chương Tự bị lôi vào, vừa thấy tình hình bất ổn đã vội vàng nhận sai: “Điện Soái, hôm qua ta không cố ý từ chối khám bệnh cho nghi phi. Là Hoàng hậu ép ta không được rời khỏi cung, trời đất chứng giám, nếu ta nói sai nửa câu, nguyện bị nương tử cấm lên giường một tháng.”

Dứt lời, y liếc nhìn sắc mặt Lục Diễm, thấy càng lúc càng khó coi, vội vàng giơ hai ngón tay:

“Hai tháng, không thể nhiều hơn.”

Y nghiêm túc đến mức chỉ thiếu chưa quỳ xuống.

Vốn dĩ ngự y chỉ phụ trách bệnh tình trong hoàng tộc, lần này Lục lão phu nhân triệu y hoàn toàn không đúng quy tắc. Nhưng vì chuyện hôm qua, y liền xách hòm thuốc chạy thẳng đến Lục phủ.
Không ngờ lại bị người kia bắt lại ngay tại chỗ.

Lục Diễm híp mắt, ánh nhìn lạnh băng: “Ngươi đến là vì bắt mạch cho Triều Huy Đường?”

Chương Tự thầm thở phào, hóa ra không phải vì việc tối qua mà hỏi tội.

“Câm rồi hả?”

Chương Tự giật mình run rẩy, vội lắc đầu rồi gật đầu.

“Ta nhớ rõ quy định Thái Y Viện các ngươi, nếu khám bệnh cho người ngoài hoàng tộc, nhất định phải báo cáo trước, có đúng không?”

“Đúng vậy… chỉ là việc gấp, nên ta...”

“Gan ngươi cũng lớn thật.”

Chương Tự: “...............”

Y ngó quanh viện một vòng, xác định đây đúng là Cần Vụ Viện, mới làm mặt dày cười nịnh:

“Điện Soái, ta từng là người bên cạnh ngài, vĩnh viễn thuộc Phi Vũ Quân. Dù giờ làm viện trưởng Thái Y Viện, nhưng người Lục phủ muốn ta xem bệnh, sao ta dám chối? Mấy quy tắc đó đều là từ thời trước truyền lại, không đáng kể. Ta xem xong bệnh cho Lục lão phu nhân, sẽ lập tức hồi cung, không trì hoãn việc gì cả.”

“Ừm.”

Lục Diễm ném ánh nhìn lạnh như băng về phía hắn, khiến Chương Tự suýt không giữ được nét cười, y chỉ đến xem bệnh mà thôi, người ngoài không biết, lại tưởng y tới bắt mạch cho... tiểu thiếp nhà Lục gia.

“Đã không báo cáo, vậy thì trở về đi.”

Chương Tự còn chưa hiểu ra, nhưng biết rõ tính khí Lục Diễm, lúc này không đi, lát nữa càng khó thoát, thế là chưa kịp nghĩ nhiều, chân đã nhấc bước:

“Ta đi, ta đi ngay đây!”

Chờ sắp bước ra khỏi cửa, y lại quay đầu chần chừ, rồi ngượng ngùng hỏi:

“Ta là đến khám bệnh cho tổ mẫu ngài đấy… ngài biết chứ?”

Lục Diễm mặt đen như đáy nồi, môi mím chặt không đáp.

Hiển nhiên là biết.

“Ngươi… ngươi thật sự là thân sinh của Lục gia?” Lời này nghẹn nơi cổ họng y, rốt cuộc cũng không dám nói ra.

Thật lâu sau, từ trong thư phòng truyền ra giọng nói trầm thấp: “Đi mời Trâu lang trung.”

“Dạ.”

Lục lão phu nhân chờ mãi không thấy Chương Tự, lại nhận được tin Trâu lang trung tới thay, trong lòng lạnh hẳn.

Hạ ma ma ghé tai bà thì thầm vài câu, lão phu nhân tức đến mày nhíu chặt, giận dữ nói:

“Cái thứ nghiệt súc này, ta còn chưa chết đâu!”

Bà tức giận hất tung chăn, hét lên:

“Chuẩn bị cho ta thay y phục! Hắn không chịu cho người đến, vậy ta tự mình đi! Ta cũng muốn xem, cái kẻ Điện Soái thông thiên kia, chẳng lẽ ngay cả lão bà tử này cũng muốn bắt lại luôn sao?!”


Bình Luận (0)
Comment