Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện

Chương 107

“Thật vậy ư?”

Đôi mắt Hoa Thanh Nguyệt sáng rực lên.

Ban đầu nàng vẫn dự tính sau này sẽ cùng đệ đệ sống an ổn tại kinh thành. Thế nhưng từ khi tiếp xúc với nam nhân điên cuồng này, ý niệm ấy liền dần phai nhạt, không còn dấu vết.

Nàng vốn cho rằng Thanh Dương bệnh suyễn, bản thân còn phải ở lại bên cạnh Lục Diễm một thời gian nữa.

Nào ngờ, kinh hỉ đến quá đột ngột, không kịp trở tay.

Sau khi đi thăm Thanh Dương và hỏi han Chương Tự, nàng đã không còn những ngày tháng sống không bằng chết như trước kia.
Thấy nét tươi vui thấp thoáng hiện trên gương mặt nàng, lúm đồng tiền như có như không, lòng phiền muộn trong hắn bất giác dịu đi không ít.

Cảm giác ấy thật kỳ quái, đến nhanh rồi cũng đi nhanh, hắn còn chưa kịp suy ngẫm sâu xa.

“Ta đã nói rồi, nếu muốn điều gì, cứ nói thẳng với ta. Không cần phải vất vả tìm cầu người khác.”

Hoa Thanh Nguyệt đang chìm trong niềm vui sướng, ngực khẽ rung động, ngẩng đầu vừa vặn chạm vào ánh mắt nóng rực của hắn.

Nàng thề thốt phủ nhận: “Tử Nghiên, ta nào có ngốc như vậy.”
Nói đoạn, nàng đè nén nỗi xao động trong lòng, vươn tay nắm lấy tay hắn, khẽ vu.ốt ve theo bản năng.

Miệng lẩm bẩm giận dỗi:

“Tử Nghiên, huynh tin ta, huynh cũng biết ta một thân một mình đến kinh đô, người duy nhất quen biết chỉ có tổ mẫu. Là nhờ bà, ta mới có thể nhận thức Tử Nghiên. Huống chi bà còn là trưởng bối của huynh, theo lẽ thường, ta càng phải tận tâm chăm sóc. Có điều trách ta không nói rõ với huynh từ sớm, mới khiến huynh hiểu lầm.”*

*Trong nguyên tác chỉ có hai ngôi ta và ngươi, nhưng đoạn này vì Thanh Nguyệt muốn lấy lòng Lục Diễm nên sẽ thay đổi ngôi vị nhân xưng một chút cho không khí hòa hoãn, thể hiện tính toán của Thanh Nguyệt.

Nàng nói xong, bàn tay nhẹ phủ lên trán hắn, dịu dàng vu.ốt ve: “Tử Nghiên, sau này đừng nhíu mày nữa, được không?”

Lục Diễm nhìn chằm chằm mỹ nhân mềm mại trong lòng, đánh giá nàng hồi lâu, cuối cùng khóe môi khẽ nhếch lên, trở tay siết chặt bàn tay nàng đang đặt trên trán, gắt gao nắm trong lòng bàn tay mình.

“Ta đâu có nói là không tin ngươi.”

Hắn khẽ điểm nhẹ lòng bàn tay nàng, giọng trầm ấm: “Nếu ta không tin, sao lại đưa ngươi đến biệt viện?”

Dứt lời, Lục Diễm nhéo nhẹ trong lòng tay nàng: “Lần sau có gì, cứ nói trước với ta.”

“Đừng giấu giếm.”

Hắn nói tiếp: “Ôm lấy ta, ngồi cho vững.” Rồi hướng ra ngoài phân phó: “Đi biệt viện.”

Hoa Thanh Nguyệt bĩu môi. Nhiều ngày qua nàng cân nhắc đủ đường, quả nhiên hôm nay dùng đến, hiệu quả không tệ.

Vốn tưởng hắn sẽ tiếp tục truy hỏi, nàng còn chuẩn bị sẵn vài lời giải thích ứng biến, thậm chí đã diễn luyện trước trong lòng đôi ba lượt.

Nào ngờ, hắn chẳng hỏi lấy một câu.

Sự bất thường này của hắn khiến Hoa Thanh Nguyệt có phần bất ngờ.

Đúng lúc ấy, xe ngựa vừa mới lăn bánh lại bỗng ngừng lại. Bên ngoài truyền vào tiếng của Phi Thập:

“Chủ tử, Phó Sứ Trang đại nhân có việc khẩn bẩm báo.”

Hoa Thanh Nguyệt khẽ đứng dậy, nhẹ nhàng ngồi ngay ngắn trên ghế xe ngựa.

“Tử Nghiên, nếu có việc, huynh cứ đi trước, ta tự mình đến biệt viện cũng được. Chính sự mới là trọng yếu.”

Lục Diễm vẫn chưa buông tay nàng: “Tự mình đi?”

Nghe hắn quả thực có việc, Hoa Thanh Nguyệt trong lòng mừng như mở hội, cố hết sức che giấu hân hoan, làm bộ thất vọng:

“Dĩ nhiên rồi. Điều khiến Tử Nghiên không yên lòng nhất chẳng phải chuyện trong triều sao? Nếu đã là nữ nhân của Tử Nghiên, Thanh Nguyệt tự nhiên phải lấy huynh làm trọng. Huynh cứ đi đi, dù sao còn có Đào Hề đi cùng, ta thăm Thanh Dương xong sẽ lập tức quay về.”

Lục Diễm mím môi cười nhẹ.

Đột nhiên ôm nàng đặt lên đùi mình, hai tay siết chặt vòng eo thon của nàng.

Hoa Thanh Nguyệt ra hiệu bằng ánh mắt rằng bên ngoài vẫn còn người: “Đại ca ca, Điện Tiền Tư phó sứ còn đang chờ đó.”

Lục Diễm càng ôm chặt hơn, trầm giọng: “Ta đã nói sẽ đi cùng ngươi, vậy hôm nay tuyệt đối không để ngươi thất vọng.”

Hắn vén màn xe, trầm giọng phân phó: “Đi nói với Trang Đống, có chuyện gì thì để ngày mai ta đến Điện Tiền Tư xử lý.”

Phi Thập ngoài xe: “..........”

Chủ tử nhà y, hình như... có gì đó không ổn?

Xưa nay, dù là nửa đêm, chỉ cần người của Điện Tiền Tư đến, bất kể muộn thế nào, hắn cũng sẽ tiếp kiến. Hôm nay trời còn chưa tối, chẳng những không xử lý công vụ, ngay cả Trang đại nhân cũng không gặp.

Hoa cô nương này, quả thực lợi hại.

Giờ phút này, trong xe ngựa, "hoa cô nương lợi hại" — Hoa Thanh Nguyệt, mặt mày xám ngoét.

Nàng cũng chỉ là tiện miệng nói một câu câu, ai mà ngờ văn tự của Tấn quốc lại có uy lực lớn thế này.

Hay lắm, giờ thì tốt rồi, tên sát thần này thật sự lại muốn đi cùng.

Nếu có thể, nàng thật muốn tự vả cho mình một cái.

Xe ngựa rất nhanh đã đến biệt viện.

Vừa bước qua cửa, một bóng đen từ trong nhà phóng đến.

Lục Diễm thân thủ lanh lẹ, ôm nàng né sang một bên.

“A tỷ!” — Thanh Dương cất tiếng đầy ấm ức.

Hoa Thanh Nguyệt vừa nhìn rõ người tới, liền có chút ngượng ngùng thoát khỏi lòng Lục Diễm. Đối mặt với ánh mắt đánh giá của Thanh Dương, nàng ho khẽ vài tiếng: “A tỷ dạo gần đây thân thể chưa khỏi hẳn, sợ lây bệnh sang cho đệ...”

Thanh Dương đâu có để tâm, vội chạy đến ôm nàng.

“A tỷ, ngươi biết không? Chương thúc thúc dùng kim châm cứu cho ta, không những không đau, mà còn giảm ho đi nhiều lắm. Ông ấy còn nói chỉ cần uống thuốc đều đặn, về sau bệnh của ta có thể khỏi hẳn đó!”

Thanh Dương vui vẻ chia sẻ, hoàn toàn không nhận ra sắc mặt âm trầm của nam nhân đứng sau Hoa Thanh Nguyệt.

Bất ngờ, cậu bị ai đó nhấc bổng lên từ phía sau.

— “A!”

Hai chân lơ lửng trên không, Thanh Dương kêu to, quay đầu lại nhìn, vừa thấy liền kinh hồn táng đảm.

Lục Diễm chỉ dùng một tay nhấc hắn lên cao: “Tiểu tử, không biết nam nữ thụ thụ bất thân à?”

Vốn là chưa khóc, nhưng vừa nghe câu lạnh như băng kia, Thanh Dương lập tức òa khóc nức nở.

Hoa Thanh Nguyệt thấy đệ đệ bị hắn nắm trong tay, sắc mặt tái nhợt. Từ nhỏ Thanh Dương thể nhược, nàng và tổ mẫu đều chăm bẵm kỹ lưỡng, sợ bị va chạm tổn thương. Giờ thấy Lục Diễm nhấc cậu lơ lửng giữa không trung, nàng cuống cuồng nhào tới ôm lấy chân Thanh Dương.

“Tử Nghiên, mau thả nó xuống, thân thể nó mới hồi phục, sẽ bị dọa sợ đó!”

Thanh Dương dù sao cũng chỉ là một hài tử tám tuổi, khóc càng lúc càng lớn.

Lục Diễm nhíu mày, nghiêm nghị: “Nam nhi phải đội trời đạp đất, khóc lóc như vậy còn ra thể thống gì.”

“Hu hu hu ~~~”

Đáp lại hắn vẫn là tiếng khóc vang dội.

“Đợi ngươi ngừng khóc rồi, ta mới thả xuống.”

Vừa nghe thế, Thanh Dương lập tức nín thinh.

Lục Diễm nhẹ buông tay, thả cậu xuống đất.

Chân vừa chạm đất, lập tức trốn ra sau lưng Hoa Thanh Nguyệt, đôi mắt đầy sợ hãi nhìn Lục Diễm.

Sợ hắn nổi giận, Hoa Thanh Nguyệt vội giải thích: “Thanh Dương, chẳng phải đệ vẫn luôn nói muốn cảm tạ Điện Soái ca ca vì đã mời lang trung cho ngươi sao? Giờ người tới rồi, sao lại giống hài tử, trốn mãi sau lưng ta thế này?”



Bình Luận (0)
Comment