Vừa nghe thấy hai chữ “Điện Soái”, Hoa Thanh Dương gần như lập tức nấp hẳn sau lưng Hoa Thanh Nguyệt.
So với hai người bọn họ, thân hình cao lớn vạm vỡ của nam tử phía trước quả thực mang lại áp lực vô cùng lớn. Huống chi hắn lại là nhân vật cực kỳ quyền thế, tung hoành quan trường đã nhiều năm, quanh thân đều toát ra khí thế thượng vị giả khó ai sánh kịp. Chừng đó thôi cũng đủ khiến bất kỳ nam nhân trưởng thành nào phải khiếp sợ, huống hồ chỉ là một hài tử.
Hoa Thanh Nguyệt thuận thế kéo cậu che chắn phía sau, e ngại Lục Diễm sẽ trách cứ hay quở mắng.
Thấy nàng ánh mắt đề phòng, Lục Diễm chỉ khẽ nhướng mắt, liếc nàng một cái, khó phân rõ hàm ý.
Hoa Thanh Nguyệt đang căng thẳng trong lòng, thấy thế lại hơi sững sờ, sợ người này làm khó dễ, lập tức ngồi xổm xuống, ghé sát bên tai Hoa Thanh Dương thì thầm vài câu.
Hoa Thanh Dương rất nghe lời gật đầu lia lịa, đưa tay nhỏ lau nước mắt, cặp mắt đen nhánh tròn vo lấp lánh ánh lệ ngập ngừng nhìn về phía Lục Diễm, sau một hồi do dự vẫn là bước lên trước, cúi đầu hành lễ, giọng non nớt cất lên:
“Điện Soái ca ca vì Thanh Dương mời lang trung chữa trị bệnh suyễn, đa tạ Điện Soái ca ca.”
Thân thể nhỏ bé, lại dùng lễ tiết cung kính nhất để hành lễ.
Lục Diễm cụp mắt nhìn xuống, thấy Hoa Thanh Dương nước mắt chưa ráo, giọng nói lại vẫn thanh lạnh như thường:
“Sợ hãi liền trốn sau lưng nữ nhân, đây không phải là phong độ của nam tử hán. Sau này cần rèn luyện nhiều hơn. Thân thể suy nhược như thế, chẳng trách thường xuyên sinh bệnh. Ta bằng tuổi ngươi, đã theo tổ phụ lên núi tróc phỉ rồi.”
Lời vừa thốt ra, thân hình Hoa Thanh Dương đang cúi đầu liền run lên.
Lục Diễm xưa nay giỏi võ, Hoa Thanh Nguyệt sợ hắn đột nhiên nổi hứng bắt Thanh Dương luyện võ cùng, bèn vội bước lên vài bước, nhẹ giọng giải thích:
“Tử Nghiên, thân thể Thanh Dương vốn yếu, lại ít giao tiếp với người lạ, vì vậy mới sợ hãi. Chờ khi thân thể nó khỏe lại, đến học đường, quen biết thêm người, sẽ đỡ thôi.”
Nàng thấp thỏm giải bày, chỉ mong hắn hiểu được Thanh Dương không phải chỉ sợ một mình hắn.
Lục Diễm ánh mắt sâu thẳm tối đen nhìn nàng, chẳng thể đoán được cảm xúc trong lòng.
Cũng may hắn không truy cứu thêm, chỉ dặn dò: có chuyện gì thì báo sớm, chạng vạng nhớ quay về phủ.
Nói rồi liền sải bước rời đi. Phi Cửu không biết từ lúc nào đã tới, ôm hai chồng sổ sách lớn đi theo hắn vào gian chính phòng đã khóa cửa.
Người này… chỉ là đổi chỗ xử lý công vụ mà thôi, rốt cuộc tới đây vì gì, chẳng ai rõ.
Có điều, nàng cũng chẳng rảnh suy đoán hành tung hắn.
Việc cấp bách trước mắt là xác định thân thể Thanh Dương có thật sự khỏi bệnh như lời Lục Diễm nói hay không, chờ xác định xong mới tính toán bước tiếp theo.
Đợi Lục Diễm vào phòng, Hoa Thanh Nguyệt mới thu hồi ánh nhìn, lập tức kéo Thanh Dương vào trong phòng, trên dưới kiểm tra một lượt, đến khi xác định không có chỗ nào không ổn mới nhẹ nhàng thở ra.
“Thanh Dương, đệ thật cảm thấy thân mình khỏe hơn sao?”
Nàng hỏi xong, lại bổ sung thêm một câu:
“Không được nói dối gạt ta.”
Nàng vẫn hơi hoài nghi. Dù trước kia mời lang trung không ít, ai cũng nói có thể chữa được, nhưng Thanh Dương vì không muốn khiến nàng lo, ngoài miệng bảo không khó chịu, sau lưng lại khẽ khàng ho khan.
Lần này nàng cũng lo như vậy, nàng quả thực muốn rời đi, nhưng tất cả đều phải đặt trên tiền đề là bệnh của Thanh Dương đã lành hẳn.
Nếu không, những thứ nàng cố gắng làm, tất cả đều uổng phí.
“Thật đó a tỷ, chương thúc thúc kia châm vào mấy chỗ, còn như vậy như vậy...” cậu vừa nói vừa khua tay làm động tác, “Cổ họng Thanh Dương thật sự không còn ngứa, cũng không muốn ho nữa.”
Võ sư phó từ cửa tiến vào, nhẹ giọng phụ họa:
“Cô nương, thật đó, mấy đêm gần đây khi ta còn chưa ngủ, nghe rất rõ, tiểu thiếu gia xác thực không còn ho nhiều như trước, chỉ có nửa tháng trước là còn hơi thường xuyên, dạo gần đây thì gần như không còn nghe thấy nữa.”
Dứt lời, ông lấy từ trong ngực ra một tờ phương thuốc:
“Chương lang trung dặn theo đơn này mà dùng thuốc.”
“A tỷ, Thanh Dương hết bệnh rồi, sau này có thể bảo hộ a tỷ. A tỷ có thể đừng đi Lục phủ được không? Thanh Dương nhớ a tỷ lắm, muốn gặp mà không được, người trong Lục phủ hung dữ lắm, không cho ai vào.”
Hoa Thanh Nguyệt sắc mặt lập tức thay đổi.
“Các ngươi từng đến Lục phủ?”
“Vâng ạ.” – Hoa Thanh Dương cúi đầu đáp – “Đêm đó ta nhớ a tỷ, Võ sư phó nói đưa ta đi tìm, nhưng vừa đến cửa chưa kịp mở miệng, bọn họ đã rút đao đuổi chúng ta đi.”
Mắt nàng lập tức nóng bừng, đau lòng xoa đầu cậu.
Sau đó liền ngồi xổm ôm lấy cậu, tự trách:
“Thanh Dương, đều là tỷ tỷ không tốt, không thể ở bên đệ bầu bạn, khiến ngươi chịu uất ức.”
Năm ấy mẫu thân qua đời, Thanh Dương còn đang bọc tã, phụ thân vì bi thương và thất bại trong làm ăn mà bỏ mặc bọn họ. Có thể nói, cậu là một tay nàng nuôi lớn.
Sau này mẹ kế vào cửa, Hoa phủ biến thành thiên hạ của ba mẹ con kia, tỷ đệ hai người thậm chí không có chỗ dung thân.
Dù vất vả cách mấy, nàng vẫn một mực ở bên Thanh Dương.
Từ khi cậu chào đời đến giờ, nàng chưa bao giờ rời xa cậu lâu đến vậy. Càng nghĩ càng xót xa, nàng nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, dỗ dành:
“A tỷ hứa với ngươi, ngày tháng như vậy sẽ không kéo dài lâu nữa đâu.”
“A tỷ nói sẽ đi Lâm huyện, vậy chúng ta có thể đi rồi sao?” – đôi mắt Thanh Dương lóe lên ánh sáng mong chờ.
Hoa Thanh Nguyệt thoáng do dự:
“Thanh Dương, a tỷ còn phải xác định chắc chắn là thân thể đệ thật sự đã khỏi, nếu không còn cần trị nữa, ta sẽ sắp xếp ổn thỏa.”
Nàng nhìn ra ngoài viện, không nói thêm nữa, chỉ dặn dò:
“Chuyện này, trước tiên đừng nói với ai. Dạo này đệ phải chăm lo thân thể thật tốt. Tương lai đến Lâm huyện, chúng ta sẽ đến học đường, sống những ngày như trước, được chứ?”
Thanh Dương gật đầu lia lịa, không giấu nổi vui mừng, nháy mắt đã chạy đi mất dạng.
Võ sư phó sợ cậu té ngã, liền nhắc nhở chạy chậm thôi, nhưng Hoa Thanh Dương chạy nhanh quá, ông lo cậu không nghe được, vừa nhấc chân định đuổi theo, thì bị Hoa Thanh Nguyệt gọi giật lại.
“Cô nương có chuyện gì căn dặn?”
“Ta muốn thỉnh giáo Võ thúc một việc.”
Hoa Thanh Nguyệt lấy ra bản đồ Tấn quốc do chính nàng vẽ, chỉ vào đó hỏi:
“Võ thúc, nơi này là Lâm huyện, còn đây là Kinh đô, tổng cộng khoảng 1800 dặm. Dùng cách nào đi đến Lâm huyện nhanh nhất?”
Võ sư phó vốn là tiêu sư, việc này đối với ông không khó, chỉ suy tính một chút liền đáp:
“Nếu không tính trở ngại về thời tiết hay địa hình, cộng thêm thời gian nghỉ ngơi và tiếp viện, thì ước chừng mất hai mươi ngày.”
“Vậy... còn cách nào nhanh hơn không?” – Hoa Thanh Nguyệt hỏi thẳng.
Võ sư phó lại nhìn bản đồ một lần nữa, rồi đáp:
“Đây là trong điều kiện lý tưởng rồi. Nếu thời tiết xấu thì đi mất một tháng cũng không lạ.”
“Không được.” – Hoa Thanh Nguyệt buột miệng.
Nói rồi chợt cảm thấy thất thố, liền chữa lại:
“Ta là muốn nói xe ngựa đi quá chậm. Tháng sau là sinh nhật mẫu thân, ta muốn tới trước để thắp một ngọn đèn trường minh ở Lâm huyện cho bà.”
Nàng đã quyết phải đi, thì nhất định không để Lục Diễm tìm được.
Bất kể hắn nghĩ gì về nàng, rời xa hắn sớm vẫn là thượng sách.
Nàng nghĩ nếu đi xa khỏi Kinh đô, Lục Diễm hẳn sẽ không mất công truy tìm, nàng mới có thể triệt để thoát khỏi vũng lầy trước mắt.
Võ sư phó suy nghĩ rồi đáp:
“Càng nhanh chỉ có cưỡi ngựa, nhưng tiểu công tử thân thể mới khỏe lại, không thể gặp gió. Còn cô nương cũng không biết cưỡi. Xe ngựa vẫn là biện pháp tốt nhất lúc này.”
“Đèn trường minh vốn trọng ở thành tâm, phu nhân nếu biết hai người có lòng, chắc chắn sẽ rất vui. Cô nương cũng không cần miễn cưỡng phải kịp lúc.”
Những lời sau, Hoa Thanh Nguyệt không còn nghe lọt nữa.
Nàng không tiện giải thích, chỉ đành tạm thời gạt qua.
Nếu bọn họ đi trước, còn nàng sau đó cưỡi ngựa đuổi theo...
Suy tính đâu vào đó, nàng bưng chén trà xanh đi tới trước cửa phòng Lục Diễm.
Chưa kịp mở lời, Phi Thập đã đưa tay ngăn lại.
“Chủ tử đang xử lý đại sự, không tiện gặp người ngoài.”