Dưới ánh trăng nhàn nhạt, Hoa Thanh Nguyệt cẩn trọng quan sát bốn phía, mãi đến khi xác định không có điều gì khác thường mới đưa tay nhận lấy vật nọ. Quả nhiên là ngọc bội giống hệt như lần trước hắn từng đưa. Nếu Thanh Dương còn lưu lại kinh đô, nàng tất nhiên sẽ rất cao hứng.
Chỉ tiếc hiện giờ, không thể dùng được.
“Thay ta trả lại cho hắn đi.”
“Cô nương, không nhìn thử thư tín một chút sao?” Đào Hề đưa phong thư đến trước mặt nàng, “Biết đâu Hoàn công tử có điều gì muốn nói với cô nương, vẫn nên xem thử, lỡ như là việc liên quan đến tiểu công tử thì sao?”
Hình ảnh vị công tử với ánh mắt trong trẻo, nhiệt thành lại lần nữa hiện lên trong tâm trí Hoa Thanh Nguyệt.
Nàng chậm rãi mở thư ra, nét chữ thanh tú, tuân thủ quy phạm, giống hệt con người hắn — sạch sẽ, rõ ràng.
Mỗi dòng đọc qua, sắc mặt nàng càng thêm trầm tĩnh, lông mày cũng dần nhíu lại.
Sau khi đọc xong, Hoa Thanh Nguyệt cẩn thận gấp thư lại, đưa cho Đào Hề: “Mang đến bếp lò đốt đi, phải tận mắt nhìn đến khi cháy sạch rồi mới được rời đi.”
Sắc mặt Đào Hề cũng theo đó hơi biến đổi, hỏi khẽ: “Hắn nói gì?”
“Hắn bảo biết rõ tình cảnh của ta hiện giờ khó khăn, đang nghĩ cách cứu ta ra ngoài. Còn nói Lục lão phu nhân cũng đồng tình với hắn, bất kể thế nào, ngày đó hắn đã hứa, ta chính là thê tử tương lai của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ mặc ta.”
Nghe thế, thần sắc căng thẳng trên mặt Đào Hề thoáng dịu đi, nhoẻn miệng cười: “Thật vậy sao? Vậy…”
Hoa Thanh Nguyệt liếc nàng một cái: “Chuyện của ta, người ngoài không rõ, nhưng ngươi lẽ nào không rõ? Ngươi cảm thấy ta còn xứng với ai nữa? Nếu hắn còn truyền tin tới, ngươi cũng đừng nhận.”
“Mau đi đốt đi, nếu để hắn biết ta xem rồi mà không trả lời, lại càng khó giải thích. Hiện giờ là thời điểm then chốt, chúng ta đều phải cẩn trọng. Nếu lần này không thoát được, muốn rời khỏi kinh đô chỉ sợ là muôn vàn khó khăn.”
“Nắm chắc đốt cho sạch đi.”
Nụ cười trên mặt Đào Hề cũng theo đó tắt ngấm, nàng ấy nghiêm túc gật đầu.
Sau khi Hoa Thanh Nguyệt trở lại phòng, sắc mặt đã khôi phục như thường, nụ cười vẫn tươi tắn như thể nội dung trong lá thư chẳng hề ảnh hưởng đến nàng.
Sau bữa trưa, quả nhiên Lục Diễm tới.
Hắn trực tiếp cưỡi ngựa đưa nàng ra khỏi cửa thành, Hoa Thanh Nguyệt nép vào lòng ng.ực hắn, dáng vẻ ngoan ngoãn như chim nhỏ nép vào người.
Bên đường, một ánh mắt oán độc bám riết nhìn theo bóng dáng hai người.
Khuôn mặt tươi cười của Như Thư quận chúa cứng lại, tay trong tay áo siết chặt.
Bên cạnh, Lục Tri Ninh không phát hiện ra dị sắc, vẫn vui vẻ giới thiệu: “Đại tẩu tẩu, đây là tam ca ca của ta. Về sau chúng ta đều là người một nhà, hôm nay rảnh rỗi, ta đưa ca ấy đến bái kiến ngươi.”
“Như Thư quận chúa, tại hạ thất lễ.” Lục Lê khẽ “bốp” một tiếng mở quạt giấy, chọn góc độ đẹp nhất hành lễ.
Lục Tri Ninh có chút không đồng tình, lúc còn ở trên xe ngựa đã rõ ràng dặn hắn ta phải gọi là đại tẩu, còn gọi cái gì Như Thư quận chúa nữa! Đợi lát nữa chỗ tốt lọt hết vào tay người ta, thì nàng cũng đừng mong có phần. Tam ca nàng bị đám nữ nhân bên ngoài mê hoặc đến mức này, coi như không còn cứu vãn được nữa rồi.
Lục Lê làm như không thấy ánh mắt khó chịu kia, lại tiếp tục: “Nghe danh Như Thư quận chúa khuynh quốc khuynh thành đã lâu, nếu không phải quận chúa tính tình thanh đạm, ngũ muội ta sao có thể giành lấy danh xưng đệ nhất mỹ nhân kinh đô?”
Như Thư vẫn dõi mắt nhìn theo hai người đã ra khỏi thành.
Lục Lê vẫn hăng hái tâng bốc, trong lòng thầm nghĩ: nữ tử thường ngày nghe mấy lời này đều thẹn thùng cúi đầu, nàng ta lại im thin thít, quả nhiên là hoàng thất, muốn chinh phục e rằng còn tốn chút công sức.
Nghĩ thế, hắn ta càng ra sức khen, bao nhiêu từ ngữ hay ho tán tỉnh nữ nhân đều lấy ra dùng hết.
“Ồn ào muốn chết.”
Như Thư rốt cuộc cũng mở miệng, gằn giọng quát.
Lục Lê lập tức cứng đờ, im bặt.
“Tri Ninh, các ngươi đi trước đi, ta muốn yên tĩnh một lát.” Nàng ta chẳng buồn nhìn Lục Lê, chỉ tự mình lên tiếng.
Liễu Uyển vội vàng ra hiệu với Lục Tri Ninh.
“Như Thư quận chúa, ta…”
Lục Lê còn chưa dứt lời đã bị Lục Tri Ninh kéo đi khỏi, đến nơi khuất hẳn người mới hậm hực buông tay.
“Ngươi kéo ta đi làm gì, ta còn chưa nói xong.”
Lục Tri Ninh bất đắc dĩ đỡ trán: “Tam ca ca, ta bảo ngươi gọi đại tẩu tẩu, ngươi không gọi. Giờ hay rồi, ngay cả ta cũng bị ghét lây, hôm nay chẳng được gì, ngươi còn muốn nói gì nữa? Người ta là quận chúa, đâu phải mấy nữ tử lẳng lơ bên ngoài, nói vài câu hay là nhào vào lòng ngươi chắc?”
Lục Lê sa sầm mặt: “Ngươi thì biết gì, nữ nhân đều thích nghe lời ngon tiếng ngọt, dù là quận chúa cũng không ngoại lệ.”
Lục Tri Ninh trợn mắt, quay người bỏ đi.
Như Thư thấy xung quanh đã yên tĩnh, mới xoa huyệt Thái Dương, lạnh giọng hỏi: “Chuyện thu xếp con tiện nhân kia thế nào rồi? Sau yến hội của Lục gia và Ninh gia lần này, nếu con tiện nhân kia còn dám xuất hiện, ngươi cũng không cần đến gặp ta nữa.”
Liễu Uyển vội vàng đáp lời.
Khi hai người kia cưỡi ngựa đi qua, nàng ta cũng thấy rõ ràng, liền cúi đầu nịnh nọt: “Tuyệt đối không thất bại, chỉ chờ ả tự đưa đầu tới.”
“Ừ.” Như Thư rũ mắt, không biết đang nghĩ gì.
“Quận chúa yên tâm, nữ nhân đó kiêu ngạo chẳng được bao lâu đâu. Huống chi, dù ả có ở lại thì sao chứ? Ngài và Điện Soái là mối lương duyên trời định, là phu thê danh chính ngôn thuận. Phi Vũ Quân hàng chục vạn người, chủ mẫu chỉ có một — chính là ngài. Đám hồ ly tinh kia sao có thể so bì?”
Như Thư ngẩng cằm, kiêu ngạo nói: “Tất nhiên, ta là con cháu hoàng thất, Lục Diễm không dám không tốt với ta.”
Ngoại ô kinh đô
Lục Diễm không ngừng chỉ dạy Hoa Thanh Nguyệt cách khống chế lực đạo, cách nắm vững hướng nhìn khi cưỡi ngựa.
Nàng thông minh, lại biết rõ cưỡi ngựa là yếu tố then chốt giúp rời khỏi kinh đô, cho nên vô cùng nghiêm túc luyện tập. Mấy chục vòng trôi qua, rốt cuộc nàng cũng nắm được chút môn đạo.
Nếu cứ tiếp tục luyện thế này, chờ thời cơ đến, nàng nhất định có thể rời đi thuận lợi.
Nàng càng muốn, càng khao khát, trong tầm mắt có thể nhìn thấy núi non trùng điệp, thảo nguyên rộng lớn, những nơi mẫu thân từng mơ ước lúc sinh thời. Nơi đó không có gông xiềng, không có áp bách, nàng cũng chẳng thuộc về ai cả.
Tầm mắt Lục Diễm vẫn dõi theo nàng không rời, để mặc nàng rong ruổi trên lưng ngựa. Rõ ràng là một tiểu cô nương mềm mại, vậy mà dưới ánh chiều tà lại rực rỡ đến mức khiến người không thể dời mắt.
Hắn nói: “Ngày mai ta dạy ngươi học đánh vòng thép.”
Nói rồi, hắn vẫn giống như mọi khi, vươn tay bế nàng xuống ngựa.
Hoa Thanh Nguyệt mỉm cười, tay khẽ đặt lên vai hắn.
“Vui không?”
Nàng gật đầu: “Ta học được cưỡi ngựa, rất vui. Trước kia phụ thân dạy thế nào ta đều không nhớ rõ, vẫn là Tử Nghiên lợi hại nhất, ưm ————.”
Nàng còn chưa nói xong, ánh mắt tràn ngập sùng bái. Lục Diễm chẳng để nàng nói tiếp, đã ôm nàng đặt lên cây, cúi đầu hôn xuống.
Nụ hôn không còn thô bạo như trước, từng chút từng chút dịu dàng, như sợ phá vỡ nụ cười đang đọng trên môi nàng.
Đến khi Hoa Thanh Nguyệt không thể thở nổi, hắn mới nhẹ nhàng buông ra, tựa trán vào trán nàng.
Hơi thở quyện vào nhau.
Hắn khép mắt lại, cảm nhận từng tiếng hít thở khe khẽ, rồi nói tiếp:
“Về sau, ngươi muốn học cưỡi ngựa, học đánh vòng, hay học cái gì khác, ta đều dạy ngươi.”
Hoa Thanh Nguyệt bật cười: “Được, Tử Nghiên đối với ta thật tốt.”
Hắn cười khẽ: “Chỉ cần ngươi nghe lời, ta sẽ mãi mãi đối xử tốt với ngươi.”