“Vậy sau này khi Tử Nghiên cưới thê tử, cũng sẽ đối xử như vậy sao?” Nàng bỗng nhiên hỏi.
Lục Diễm thoáng khựng lại, ánh mắt sâu thẳm tựa nước giếng cổ lặng sóng.
Hắn nghiêng người tới gần, lại ngậm lấy đôi môi mềm mại, đầy uất ức kia của nàng.
Lần này, hắn không còn khống chế lực đạo, cũng không cho Hoa Thanh Nguyệt cơ hội thở dốc.
Chẳng bao lâu, nàng đã bị nam nhân ôm chặt hôn đến đầu óc quay cuồng, giữa lúc như say như mộng, nghe hắn thấp giọng hỏi:
“Thanh Nguyệt, có phải đang ghen?”
Hoa Thanh Nguyệt vừa định phản bác, đã bị một đợt công kích mới đè ép, đến khi môi nàng tê rần mới chịu buông ra.
“Dĩ nhiên, ta đã nói thì nhất định giữ lời, cưới ai cũng vậy.”
Trong mắt Hoa Thanh Nguyệt thoáng hiện dị sắc, nhưng vẫn cất tiếng: “Chỉ cần có lời này của Tử Nghiên, lòng ta cũng vững vàng hơn một phần. Ta từng nghe nói nam tử kinh đô lúc cưới chính thê, đều sẽ đem thiếp thất trong phòng xử lý hết, ta còn tưởng rằng...”
Lời chưa dứt, đôi mắt đã đỏ hoe, ngập nước.
Như thể sợ hắn ruồng bỏ, sợ nam nhân trước mặt không cần nàng nữa.
Ánh mắt hoe đỏ, dáng vẻ đáng thương khiến người nhìn không khỏi đau lòng. Những lời ấy, nàng đã từng nói không biết bao nhiêu lần, mỗi lần như thể chỉ cần không có hắn, nàng sẽ không sống nổi nữa.
Trong lòng Lục Diễm lập tức mềm nhũn.
Hắn siết chặt eo nàng, giọng trầm thấp: “Sẽ không.”
Hai chữ ấy như dập tắt tia hi vọng mong manh cuối cùng trong lòng Hoa Thanh Nguyệt.
Muốn đường đường chính chính rời khỏi kinh đô là không thể, hiện giờ nàng chỉ có thể tìm một cơ hội thích hợp, âm thầm thoát đi khỏi nơi này.
Trong lòng hắn, người trong ngực khẽ động, hồi lâu sau, Lục Diễm tựa như ban ân nói:
“Nếu ngươi thật sự cảm thấy bất an, đợi sau khi tân nương vào phủ, ta cũng sẽ để ngươi sinh một hài tử. Sẽ không để ngươi sống nửa đời mịt mờ, không nơi nương tựa. Về phần Thanh Dương, ta cũng sẽ sắp xếp ổn thỏa. Ngươi muốn cho hắn đọc sách, đợi mấy hôm nữa ta xuất thành nhậm chức, lúc trở về sẽ đích thân đưa hắn đến tộc học nhà họ Lục.”
Trong lòng hắn biết rất rõ, một khi nữ nhân có hài tử, sẽ có chỗ dựa, tự nhiên cũng không có thời gian suy nghĩ linh tinh. Nếu như vậy có thể khiến nàng an lòng hơn một chút, Lục Diễm cũng chẳng ngại để nàng mang cốt nhục của mình.
Trong lòng Hoa Thanh Nguyệt thoáng trào lên một tia vui sướng.
Hắn nói một tràng dài, nàng chỉ chọn nghe phần hữu ích nhất — hắn sắp rời thành.
Thấy nàng lộ vẻ hân hoan, trong mắt ưng của Lục Diễm cũng dịu đi vài phần, nhẹ giọng nói: “Tuy rằng bây giờ cho hắn đi học có vẻ hơi muộn, nhưng có ta ở đây, ngươi không cần lo lắng gì cả.”
“Có Tử Nghiên ở, ta vốn chẳng lo lắng gì.”
Dứt lời, nàng nghiêng đầu liếc nhìn con ngựa ở đằng xa, khẽ giậm chân nói: “Ta không học nữa.”
Lục Diễm khẽ nhíu mày.
Chỉ nghe nàng uất ức nói: “Học cưỡi ngựa hay đánh quyền gì đó đều vô dụng.”
“Không phải ngươi nói là thích sao?”
Ngày trước, Tần Hoài từng nói nữ nhân là giống loài thay đổi thất thường nhất, hôm trước nói một đằng, hôm sau đã đổi ý, hắn vốn tưởng chỉ có người tâm trí bất định mới như vậy, nên càng thêm chán ghét nữ tử.
Nhưng giờ phút này, lại cảm thấy nàng giở tính trẻ con như thế thật đáng yêu.
“Hiện tại không thích nữa.”
Hắn chậm rãi vén một sợi tóc dài trước ngực nàng, cẩn thận quấn quanh ngón tay mình, ánh mắt lại tựa như chim ưng nhìn chằm chằm con mồi, lặng lẽ chờ nàng nói tiếp.
“Ta học quyền cước, học cưỡi ngựa, là vì ngươi. Vốn định ở yến tiệc xem mắt của ngũ tỷ tỷ khiến ngươi nhìn ta bằng con mắt khác, để ngươi biết ta cũng không thua kém đám nữ tử trong kinh thành. Nhưng vừa rồi ngươi nói sắp rời thành, nếu ngươi không có mặt, ta biểu hiện giỏi thế nào thì có ích gì? Ngươi nói xem ta khổ sở tập luyện, còn có ý nghĩa gì không?”
Lục Diễm ban đầu còn tưởng nàng mệt mỏi, không ngờ lại vì lý do này, môi khẽ nhếch thành nụ cười dịu dàng.
Trong lòng càng mềm nhũn đến không ngờ.
“Yến tiệc ở kinh đô nhiều lắm. Tuy lần này ta không có mặt, nhưng chờ ta về, ngươi đánh cho ta xem.”
“Vậy thì đâu có giống nhau.”
Hoa Thanh Nguyệt bĩu môi, nghiêng đầu sang một bên, không để hắn thấy được trái tim đang đập dồn dập.
Nàng cố hết sức mới đè nén được cảm xúc kích động trong lòng.
Lúc ấy hắn không ở kinh đô, yến tiệc lại tổ chức ở ngoài thành, người trong Lục phủ ắt hẳn chỉ chú mục vào Lục Tri Ngữ, không ai chú ý đến nàng. Nếu âm thầm rời đi, không ai hay biết.
Đợi đến khi Lục Diễm quay về, nàng sợ là đã đến Lâm huyện, hắn có tìm cũng chỉ là tượng trưng, tìm không được thì cũng thôi, dần dà sẽ quên nàng.
Nàng đã hạ quyết tâm, trong lòng cũng nhẹ đi vài phần.
Thấy nàng không nói gì, Lục Diễm nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, dỗ dành:
“Ngươi cứ học trước, chờ đến mùa thu, hoàng gia sẽ tổ chức yến hội thưởng cúc, đến lúc đó ngươi biểu diễn cho ta xem.”
“Chắc cũng chỉ có thể như vậy thôi.” Hoa Thanh Nguyệt khẽ thở dài thất vọng.
...
Vài ngày tiếp theo, trên dưới Lục phủ đều bận rộn chuẩn bị cho yến tiệc xem mắt của Ngũ cô nương. Từ các chủ tử trong phủ cho đến nha hoàn, sai vặt, ai nấy đều bận tối mắt tối mũi.
Hoa Thanh Nguyệt mỗi ngày đều ra ngoài thành luyện tập, tự cưỡi ngựa đi về cũng không thấy gì trở ngại.
Thời gian trôi qua thực mau, trong nháy mắt chỉ còn ba ngày.
Thời điểm rời đi càng lúc càng gần, Thanh Dương hôm qua cũng đã ra khỏi thành, vậy mà lòng nàng lại bất an đến lạ.
Ánh trăng sáng lạnh rọi lên lớp quần áo hỗn độn dưới đất, khiến gian phòng ngủ ngập tràn ái muội lưu luyến.
Trên giường, tiếng nức nở vụn vặt vang lên dày đặc, nam nhân này, quả thực không biết thương hương tiếc ngọc, lần này càng thêm mạnh mẽ, dây dưa không dứt, như thể muốn hòa tan cả linh hồn hai người mới chịu buông tha.
Không biết bao lâu sau, mới truyền đến giọng nam trầm thấp khàn khàn, mê hoặc đến cực điểm:
“Sáng sớm mai ta phải rời thành. Chờ ta trở về, sẽ cho ngươi một lời hứa. Đến lúc đó không cần tránh thai nữa, sinh cho ta một đứa con.”
Hoa Thanh Nguyệt toàn thân mềm nhũn, đến cả hơi sức mở miệng cũng không có, đành nhắm mắt nghỉ ngơi. Nghe thấy lời nói khiến người hoảng sợ ấy, nàng chỉ gật đầu lấy lệ.
Ai ngờ hắn lại đột nhiên hỏi:
“Ta nghe nói nha hoàn bên cạnh ngươi mấy hôm trước đã đến biệt viện.”
Tim Hoa Thanh Nguyệt lập tức cảnh báo dồn dập.
May mà sắc mặt Lục Diễm không đổi, cũng không truy hỏi thêm: “Ừm, Chương viện trưởng từng nói khoảng thời gian này là giai đoạn mấu chốt Thanh Dương hồi phục. Ta không tiện đi ra ngoài luôn, có Đào Hề ở đó ta mới yên tâm.”
“Ừ. Ta để Phi Thất lại cho ngươi, có việc gì ngươi cứ sai bảo nàng. Ngày ngươi đi dự yến xem mắt, mang theo nàng bên người, nàng có thể bảo vệ ngươi.”
Hoa Thanh Nguyệt vẫn gật đầu, thuận thế rúc đầu vào ngực hắn, không để hắn thấy được suy tính trong mắt mình.
Lục Diễm nửa khép hờ mắt, tay càng siết chặt người trong lòng. Hơn một năm nay hắn vào nam ra bắc, hành quân đánh giặc không nơi cố định, rong ruổi ngàn dặm là chuyện thường tình, chẳng bao giờ do dự.
Nhưng lúc này đây, lại có chút không nỡ rời đi.
Thời thời khắc khắc đều muốn ngửi thấy hương thơm riêng thuộc về nàng, mỗi đêm duỗi tay là có thể ôm nàng vào lòng, thích nhìn nàng cười nói nũng nịu với mình.
Lục Diễm rất rõ nữ nhân này trong lòng hắn có vị trí thế nào, tay nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, thấp giọng dỗ dành:
“Nếu trong phủ có ai ức hiếp ngươi, đừng chịu đựng. Ngoài Phi Thất, ta còn để lại hai thị vệ cho ngươi, mấy kẻ chỉ biết múa mép ba chân mèo đó không đáng ngại. Nếu gặp việc bất bình, chờ ta trở về, ta sẽ làm chủ cho ngươi.”