Tên thổ phỉ râu quai nón kia vốn đã từng nếm qua thủ đoạn của Lục Diễm, cảnh tượng máu tanh hôm đó vẫn còn in hằn trong óc, làm sao dám nửa lời giấu giếm, lời nào lời nấy đều khai ra toàn bộ.
Lục Diễm sải bước đến trước mặt Phi Thập, thấp giọng căn dặn đôi câu.
Chẳng bao lâu sau, Phi Thập mang đến hai bức họa — một là dung mạo Hoa Thanh Nguyệt, một là hình ảnh Hoàn Khiêm Chu, đặt ngay trước mặt tên thổ phỉ râu quai nón.
Lục Diễm lãnh đạm mở miệng, giọng nói lạnh như băng:
“Nhìn cho rõ, người ngươi gặp hôm nay có phải chính là hai kẻ trong tranh?”
Thổ phỉ chỉ liếc thoáng qua đã vội đáp chắc nịch:
“Đúng! Chính là hai người này. Hôm nay ta tận mắt trông thấy bọn chúng ở sườn núi, dù có hóa thành tro ta cũng nhận ra!”
Sắc mặt Lục Diễm u ám, ánh mắt âm trầm lướt qua gã hán tử đang thao thao bất tuyệt.
Gã nọ hoảng hốt nói:
“Ta không dám nói dối, cũng chưa từng động tay động chân gì với nữ nhân kia... Ngươi... ngươi không thể lại dùng hình với ta được!”
Lời vừa dứt, Lục Diễm đã lãnh khốc ra lệnh:
“Phi Thập, cầm lệnh bài của ta, lập tức đến đại doanh Phi Vũ Quân ở Tây Giao, bảo Lý Phó tướng trước khi trời tối hôm nay, phải dẹp sạch toàn bộ khu vực biên giới. Kẻ nào tự nguyện đầu hàng, ban cho an ổn. Kẻ nào phản kháng, giết không tha.”
Thổ phỉ râu quai nón trợn to mắt, sửng sốt đứng yên tại chỗ. Một lúc lâu sau, gã mới hoàn hồn, lắp bắp nói:
“Ngươi... ngươi đã nói sẽ tha mạng cho chúng ta mà...”
“Ta quả có nói,” Lục Diễm lạnh nhạt đáp, “Nhưng tiền đề là các ngươi không được bước chân vào địa giới Kinh thành nữa.”
Giọng nói hắn lạnh thấu xương, chẳng mang chút độ ấm nào.
Thổ phỉ trơ mắt nhìn Phi Thập lĩnh mệnh rời đi, sắc mặt xám như tro tàn. Một lúc sau, gã đột nhiên quỳ sụp xuống đất:
“Nếu Điện Soái đã quyết ý như thế, vậy Lưu Tam ta nguyện đích thân đến doanh trại đầu hàng.”
Gã sớm đã biết thủ đoạn của người này, nếu Phi Vũ Quân thật sự xuất động, lũ thổ phỉ trong núi làm gì còn đường sống?
Lục Diễm không nói gì, cũng chẳng ngăn cản. Lưu Tam lập tức đứng dậy đuổi theo Phi Thập.
Người đi rồi, chỉ còn lại một mình hắn đứng bên vách đá, hàn khí vờn quanh như muốn đông cứng cả trời đất.
Hắn chăm chú nhìn vào vực sâu hun hút trước mặt, tiếng gió rít gào hoà cùng những tiếng thét thảm thiết từ xa vọng lại, khoé môi hắn cong lên một nụ cười tàn khốc.
“Thanh Nguyệt, nàng có nghe thấy không? Những kẻ từng sỉ nhục nàng giờ đang khóc lóc sám hối... Nàng đã từng sợ hãi thế nào, ta sẽ khiến bọn chúng phải trả giá gấp trăm, gấp ngàn lần. Từ nay về sau, không ai dám khinh thường nàng ở chốn Kinh thành này nữa.”
“Nàng không muốn làm thiếp, ta sẽ lấy lễ chính thê rước nàngi vào cửa. Như vậy, được không?”
—— “Chỉ cần nàng chịu quay về, ta sẽ bỏ qua hết thảy chuyện cũ...”*
*Từ chỗ này thay đổi xưng hô của Lục Diễm.
Trời chưa tối hẳn, những người được phái ra tìm kiếm lần lượt quay về tay không.
Yến hội của hai nhà Ninh - Lục, cuối cùng chỉ là một vở kịch cười, mãi đến nửa đêm mới tản khách.
Lục Diễm không đi đâu cả, chỉ quay lại biệt viện.
Tin tức thị vệ mang về đều chứng thực một điều: Hoa Thanh Nguyệt đã rời khỏi Kinh thành, tung tích không rõ, hơn nữa còn đồng hành cùng Hoàn Khiêm Chu.
Ba tên thị vệ đứng chờ ngoài cửa, rõ ràng cảm nhận được trong phòng khí tức phẫn nộ cuồn cuộn, không ai dám hé miệng, chỉ dám cúi đầu im lặng chờ lệnh.
Lục Diễm ngồi một mình trong chính viện đến tận nửa đêm, nộ khí chẳng những không tiêu giảm, ngược lại càng thêm lãnh lệ.
Lẽ ra hắn nên sớm nghĩ đến, nữ nhân kia chưa từng là kẻ ngoan ngoãn nghe lời.
Những biểu hiện ngoan thuận năm xưa, chẳng qua chỉ để che giấu tai mắt thiên hạ, thì ra tất cả đều là tính toán rời đi từ trước.
Hắn vừa rời khỏi, nàng lập tức chuẩn bị chu toàn kế hoạch đào thoát.
Không — thậm chí còn chưa đợi hắn đi. Nghĩ đến chuyện nàng bỗng muốn học cưỡi ngựa, sai thị nữ đến chăm sóc ở biệt viện, rồi sau đó là những lời thổ lộ tình ý đêm hôm khuya khoắt...
Phòng trong lặng như tờ, đột nhiên vang lên một tràng cười lạnh băng rét thấu tâm can.
Ngay cả ba người bên ngoài cũng không khỏi rùng mình, trong lòng âm thầm lo thay cho người đã rời đi.
“Phi Cửu.”
Ngoài biệt viện, Phi Cửu do dự rồi bước vào.
Hắn vừa suy tính mệnh lệnh tiếp theo, đã nghe chủ tử nói:
“Gửi thư tín khẩn cấp cho các mật thám khắp nơi, phong tỏa toàn bộ quan ải, nghiêm tra từng xe ngựa qua lại.”
Nói đoạn, Lục Diễm lấy ra hai bức họa từ trong ngực, chia cho thuộc hạ, dặn dò:
“Tìm người thì âm thầm dò xét, nếu xác nhận là bọn họ thì lập tức bắt lấy, không được kinh động người ngoài.”
Phi Cửu lập tức lĩnh mệnh.
“Phi Thập.”
“Một nén nhang, ta muốn toàn bộ hành tung gần đây của Hoàn Khiêm Chu.”
Chưa đầy thời gian một nén nhang, Phi Thập đã quay lại, tàn hương trên án vẫn chưa cháy hết.
“Hoàn lang quân đã nhận lệnh rời Kinh thành từ hôm trước, hướng đi là Lĩnh Nam. Thuộc hạ đã tra kỹ, mỗi ngày hắn đều báo tin đúng hạn, không hề dị thường. Việc đến Lĩnh Nam cũng là được sắp xếp từ một tháng trước.”
Nghe xong, gian phòng lại rơi vào trầm mặc.
“Là hôm trước sao...”
Lục Diễm nheo mắt, những ngón tay thon dài siết chặt.
Không biết đã bao lâu trôi qua.
Gió đêm buốt lạnh.
Hắn cưỡi ngựa dẫn một đội nhân mã rời khỏi thành, men theo dấu vết cấp dưới để lại mà thẳng tiến suốt đêm, cho đến khi trời rạng sáng.
Lúc này, Hoa Thanh Nguyệt đang tựa trên đệm mềm trong xe ngựa, ý thức dần khôi phục, trong lòng chợt dâng lên nỗi hoảng sợ, bỗng dưng bật dậy.
“Hoa cô nương, đừng sợ. Trước khi trời tối hôm qua, chúng ta đã rời khỏi địa phận Kinh thành rồi.”
Nghe giọng nói quen thuộc, nàng quay đầu, quả nhiên thấy Hoàn Khiêm Chu đang mỉm cười dịu dàng như gió xuân.
Hắn ngồi ở góc kia, ánh mắt tràn đầy quan tâm.
Hoa Thanh Nguyệt cố gắng nhớ lại chuyện đã xảy ra, đảo mắt nhìn chiếc xe ngựa xa lạ quanh mình.
Nàng nhíu mày hồi tưởng, ký ức như từng mảnh ghép ùa về — nàng rơi khỏi ngựa, rồi được Hoàn Khiêm Chu cứu.
Nếu không nhờ hắn, chỉ e nàng đã gieo mình xuống vực sâu mà kết thúc sinh mệnh.
“Hoàn công tử, ngươi lại cứu ta một lần nữa.”
Nàng nghiêng đầu nhìn ra ngoài xe, hướng đi này trùng khớp với lộ trình nàng đã định sẵn.
“Ngươi biết ta muốn đi đâu sao?”
Trong mắt nàng ngập đầy nghi hoặc — chuyện nàng rời đi, không một ai hay biết, kể cả Thanh Dương cũng chỉ biết gặp nhau tại Thương Châu. Vậy mà hắn lại có thể xuất hiện đúng lúc, thậm chí biết rõ phương hướng nàng chọn.
Hoàn Khiêm Chu không trả lời ngay, chỉ đưa nàng một chén nước cùng ít lương khô.
“Hoa cô nương, chuyện này dài lắm, nàng ăn chút gì đã. Ăn xong rồi ta kể, hiện giờ chúng ta đã an toàn.”
Hoa Thanh Nguyệt nhìn ánh mắt chân thành của hắn, biết nếu hắn muốn hại nàng thì đã chẳng phí công đến thế.
Vì vậy, nàng mỉm cười đón lấy.
Sau khi ăn xong, uống thêm ngụm nước, hắn mới từ tốn nói:
“Hôm ta tới gặp Thanh Dương, hắn nói sẽ rời đi. Ta chỉ hỏi thêm vài câu nhưng đoán được đại khái nơi các ngươi định tới. Sau khi bọn họ rời đi, ta sợ thị vệ phát hiện, bèn tìm ba người có dáng dấp tương tự thay thế ở lại che mắt.”
Vừa nói, hắn vừa lấy ra một mảnh giấy:
“Đây là tin do người ta phái đi bảo vệ họ gửi về. Thanh Dương bình an, đường đi thuận lợi. Điểm dừng tiếp theo của họ chính là Thương Châu.”
Hoa Thanh Nguyệt nâng tờ giấy lên, như trân trọng từng chữ.
Hoàn Khiêm Chu khẽ cười nói tiếp:
“Ta vốn định đích thân hộ tống họ đi trước, nhưng lại lo nàng ở Kinh thành một thân một mình, nên cố ý ở cổng thành chờ. Đúng lúc hôm nay nghe được tin nàng sẽ đến Tiểu Nam Lĩnh, ta đoán chắc là ngày này, nên lập tức tới chân núi chờ ngươi. Cũng may ta đã chờ ở đó... nếu không... hậu quả thật chẳng dám nghĩ đến.”