Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện

Chương 124

Hoa Thanh Nguyệt ngẩn người lắng nghe lời hắn nói, trong lòng như có thứ gì đó rung động — hắn vậy mà âm thầm vì nàng mà trả giá nhiều đến thế.

Vô cùng cảm kích, nhưng trong lòng vẫn còn một chuyện khiến nàng lo lắng.

Hôm nay chuyện xảy ra ở Tiểu Nam Lĩnh nếu kinh động đến Lục Diễm, chỉ cần điều tra một chút là có thể lần ra dấu vết của Hoàn Khiêm Chu. Mà người kia, thủ đoạn luôn hung tàn tàn nhẫn, nếu thế, không chỉ hành tung của nàng bị bại lộ mà còn liên lụy cả ân nhân cứu mạng.

Hoàn Khiêm Chu vẫn luôn để ý đến biểu cảm của nàng, làm sao lại không biết nàng đang nghĩ gì?

Hắn tự giễu nói:

“Vài ngày trước ta nhận công vụ xuống Lĩnh Nam, thông thường ít nhất một hai năm sẽ không hồi kinh. Dù có người tra cũng không tra được gì. Ta sẽ đưa nàng đến Thương Châu trước, sau đó vòng lại Lĩnh Nam, thời gian vẫn còn kịp.”

Ngữ điệu của Hoàn Khiêm Chu dịu dàng lễ độ, gương mặt tuấn tú cũng lộ rõ vẻ lo lắng.

Thực ra hắn muốn nói, lần trước viết thư cho nàng là thật tâm, sau khi nghe chuyện từ miệng Lục lão phu nhân, hắn đã bắt đầu tính toán chuyện rời kinh. Nếu nàng bằng lòng, hắn nhất định sẽ che chở nàng chu toàn…

Thế nhưng lời nói đến bên miệng lại không thể thốt ra. Chuyện này… chưa đến lúc. Đợi hắn xử lý xong mọi chuyện, khi ấy mới có thể đường hoàng mở lời, cũng coi như nước chảy thành sông.

Nghe hắn nói nàng rời đi sẽ không liên lụy đến hắn, tảng đá đè nặng trong lòng Hoa Thanh Nguyệt cuối cùng cũng buông xuống một chút.

Nàng ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp ánh mắt chăm chú của Hoàn Khiêm Chu.

Nam tử ấy chuyên chú nhìn nàng, khi bị hành động bất ngờ quấy rầy liền nghiêng đầu, vành tai đỏ ửng, vội ho khan mấy tiếng, ánh mắt cũng vội vã chuyển hướng.

Mãi một lúc lâu sau, hắn mới nhìn nàng nói:

“Hoa cô nương yên tâm, sẽ không ai tra được lộ tuyến này.”

Hoa Thanh Nguyệt hiểu tâm ý hắn, nhưng càng hiểu rõ bản thân hiện tại thân phận xấu hổ ra sao. Dù Lục Diễm không đuổi theo nàng, cũng không thể lại cùng Hoàn Khiêm Chu dây dưa không rõ, chỉ là liên lụy thêm người khác, liền kiên định nói:

“Hoàn công tử, thị trấn kế tiếp cách Thương Châu cũng không xa, ngươi vẫn nên mau chóng đi làm việc của mình, Thanh Nguyệt không đáng để người hao tâm tổn trí.”

Nàng nói xong, không để Hoàn Khiêm Chu có cơ hội phản bác, liền tựa vào thành xe nhắm mắt dưỡng thần.

Nhưng nhìn nàng vẻ mặt lộ rõ mỏi mệt và lo lắng, câu nói “nàng đáng giá” đã đến bên miệng của Hoàn Khiêm Chu lại bị nuốt xuống.

Thôi vậy.

Hiện tại hắn chỉ có thể âm thầm ở bên cạnh nàng, dẫu sao từ đây đến trấn kế tiếp vẫn còn cả một ngày lộ trình.

Đến lúc ấy rồi tính!

Cho dù nàng thật sự không muốn đồng hành cùng hắn, hắn cũng sẽ lặng lẽ đi sau, nói chung, hắn nhất định sẽ đưa nàng an toàn đến Thương Châu.

Trời sắp tối, xe ngựa vào thành.

Trong thành yên tĩnh dị thường, không hề có binh lính truy bắt hay lục soát gì cả.

Nghĩ đến người nọ còn chưa đuổi đến, trong đầu nàng lại không kiềm được hiện lên dáng vẻ điên cuồng của hắn, thân mình liền không tự chủ được run rẩy.

Hoàn Khiêm Chu phát hiện nàng sợ hãi, liền nhẹ giọng trấn an:

“Nàng đừng sợ, sẽ không có ai phát hiện. Dù có phát hiện, cũng là chuyện nửa tháng sau. Đến lúc đó, mọi người đã sớm an bài ổn thỏa ở Lâm huyện, không ai có thể tra ra được.”

Hoa Thanh Nguyệt ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt trong trẻo mà lo lắng của Hoàn Khiêm Chu, lần này hắn không còn né tránh.

“Lúc rời đi, ta đã sai người tại ba lối rẽ ở ngoài Thập Lý Đình đồng loạt cho xe ngựa xuất phát, cho dù có kẻ lần theo dấu bánh xe cũng không phán đoán được đường nào là thật. Hơn nữa, chúng ta đã rời khỏi kinh thành suốt bốn canh giờ, không ai đuổi kịp.”

Phải rồi, xa như thế, hắn hẳn sẽ không đuổi tới nữa.

Ngay sau đó, nàng lại khẽ cười tự giễu. Có lẽ chính mình đã đánh giá quá cao vị trí của bản thân trong lòng hắn. Hắn cao cao tại thượng, nàng bất quá chỉ là một trò tiêu khiển thoáng qua. Nếu hắn muốn, chỉ cần vẫy tay liền có người khác đến.

Sao lại coi trọng nàng đến thế?

Nói không chừng, giờ này phút này bên cạnh hắn đã có người mới rồi.

Hoa Thanh Nguyệt liên tục tự an ủi, rời kinh rồi, nỗi kinh hoàng cũng dần tan đi.

Xe ngựa đi thêm một đoạn, rồi dừng lại.

“Muốn ta ôm nàng vào không?” Hoàn Khiêm Chu liếc nhìn cổ chân bị thương của nàng.

Hoa Thanh Nguyệt lắc đầu, e lệ nói: “Không cần, ta đỡ hơn nhiều rồi, tự đi được.”

“Vậy cũng được, đừng gắng sức, nếu đau quá, cứ để ta đỡ vào.”

Tiểu nhị thấy họ xuống xe liền tiến đến đón:

“Khách quan, ngài và phu nhân là nghỉ chân hay ở trọ ạ?”

Câu xưng hô khiến cả ba người đều sững người. Hoa Thanh Nguyệt vừa định giải thích thì Hoàn Khiêm Chu đã lên tiếng:

“Ở trọ, phiền tìm hai gian thượng phòng yên tĩnh một chút.”

“Dạ được!”

Tiểu nhị đưa họ đến gian phòng thanh u, mở cửa rồi lui xuống.

Người vừa đi khỏi, Hoàn Khiêm Chu liền giải thích:

“Hoa cô nương, ta…”

Hoa Thanh Nguyệt nghiêng đầu, cảm kích nhìn nam tử lúng túng kia:

“Ta biết, Hoàn lang quân làm vậy để tránh gây chú ý, sự cấp tòng quyền, ta sẽ không hiểu lầm.”

Dù nàng nói vậy, nhưng sắc mặt Hoàn Khiêm Chu vẫn có chút mất tự nhiên. Hắn không dám ở lâu, chỉ nhanh chóng dặn dò vài câu:
“Hoa cô nương ở phòng này, ta và người đi cùng ở phòng bên. Nếu tối nay có chuyện gì thì cứ gọi ta. Hôm nay cô nương cũng mệt rồi, nghỉ sớm một chút.”

Dứt lời, ba bước liền chui vào phòng.

Hoa Thanh Nguyệt nhìn bóng dáng trốn chạy kia, khóe miệng bất giác nhếch lên.

Cũng không biết ai mới là nữ tử nữa!

Nàng thu hồi tầm mắt, đi vào phòng, khóa kỹ cửa lại, còn lấy ghế chắn cửa. Chỉ có như vậy, phần sợ hãi còn sót lại trong lòng mới thật sự vơi đi.

Thế nhưng nàng lại quên mất một điều — nếu Lục Diễm thật sự muốn bắt nàng, mấy cánh cửa gỗ thế kia há có thể ngăn nổi?

Nếu tháng này có thể bình an qua đi, thì lòng nàng cũng coi như thật sự tự do.

Giờ khắc này, ngoài thành có một đội quân thẳng tiến về phía cửa thành.

Quan binh trên thành cao hô lớn:

“Cửa thành đã đóng, mau rời đi!”

Một người phi ngựa đưa ra lệnh bài: “Điện Soái truyền lệnh, lập tức mở cửa!”

Quan binh trên thành vừa thấy lệnh bài, sắc mặt tái nhợt, lập tức hô người mở cổng.

Cổng thành vừa mở, Lục Diễm cùng vài người cưỡi ngựa xông vào.
Phi Thập đưa ra hai bức họa: “Hôm nay có thấy hai người này vào thành không?”

Đám thủ vệ đều nhìn qua, rồi lắc đầu.

Cả nhóm tiến vào một khách điếm. Phi Thập nhịn không được hỏi:
“Chủ tử, sao không trực tiếp đến Lĩnh Nam, hoặc quay về Lương Nguyên? Biết đâu Hoa cô nương trở lại đó.”

Sau khi ra kinh có ba con đường, bọn họ đều cho rằng chủ tử sẽ chọn một trong hai con đường lớn, không ngờ hắn lại đi con đường thứ ba.

Khi ấy mặt hắn lạnh như sương, không ai dám hỏi. Giờ thấy sắc mặt hắn dịu đi mới dám mở miệng.

Lục Diễm ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, mặt phủ sương lạnh, trầm giọng nói:

“Hai con đường đó không thể tìm thấy người. Lĩnh Nam thời tiết khắc nghiệt, đông giá rét, hè nóng bức, nàng sao có thể an tâm để Hoa Thanh Dương đến nơi đó dưỡng thương? Lương Nguyên, nàng càng không ngu như vậy.”

Dứt lời, liếc mắt nhìn Phi Thập đang còn lơ mơ, lạnh lùng nói:

“Ngày mai tìm người họa lại chân dung Hoa Thanh Dương, lấy Thương Châu làm trung tâm, mở rộng phạm vi tra xét năm trăm dặm, tất cả y quán lớn nhỏ đều phải hỏi một lượt.”

“Rõ!”

Hoa Thanh Nguyệt vừa mới thiếp đi thì ác mộng liền kéo đến, trong mộng toàn là hình bóng của Lục Diễm, nàng gào lên cứu mạng, nhưng càng gọi hắn càng phát điên, nàng dùng hết sức để tỉnh lại, nhưng vô ích. Không bao lâu, mồ hôi lạnh đã thấm ướt trán và lưng nàng.

Đến nửa đêm, nàng bắt đầu phát sốt cao. 

Bình Luận (0)
Comment