Bên kia, Hoa Thanh Nguyệt nằm dưỡng trên giường suốt hai ngày, thân thể mới khôi phục đôi chút khí lực.
Sáng sớm ngày thứ ba, nàng vừa có thể ngồi dậy liền muốn lên đường tới Thương Châu.
Thân thể này tuy chỉ nhiễm chút phong hàn, nhưng cũng đã khiến nàng trì hoãn hai ngày, vốn dĩ đã vượt quá thời khắc hẹn gặp, không biết Thanh Dương và mọi người hiện tại thế nào rồi.
Không chỉ như thế, hai đêm qua nàng liên tiếp nằm mộng thấy Lục Diễm, khiến những sợ hãi từng tiêu tán lại lần nữa tụ hội trong lòng.
Nàng chỉ muốn mau chóng đoàn tụ cùng nhóm người Thanh Dương, nếu không tâm trí vẫn mãi rơi vào nỗi hoảng loạn không dứt.
Hoàn Khiêm Chu trông thấy vẻ nôn nóng trên mặt nàng, liền dịu giọng trấn an: “Thanh Nguyệt, bên phía Thanh Dương ta đều đã thu xếp ổn thỏa, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Nhưng Hoa Thanh Nguyệt vốn đã lo âu bất an nhiều ngày, nghe lời này không những chẳng yên lòng mà ngược lại càng thêm kinh hãi. Nàng cúi người thi lễ: “Hoàn công tử, đa tạ ngươi đã chiếu cố nhiều ngày qua. Đợi sau này Thanh Nguyệt yên ổn, nhất định sẽ báo đáp ân tình sâu nặng. Giờ chúng ta xin cáo biệt tại đây.”
Nàng biết bao ngày qua hắn vì chăm sóc nàng mà vất vả ngày đêm, chẳng thể yên giấc, lời nàng nói tuy lạnh nhạt khó nghe, nhưng chỉ có làm thế, mới không kéo người khác vào vòng xoáy này. Một kẻ thư sinh như hắn sao có thể hiểu nổi thủ đoạn cùng vô sỉ của Lục Diễm.
Lời còn chưa dứt, cổ tay nàng đã bị một bàn tay giữ chặt.
Lực đạo không nặng, nhưng sau một thoáng, hắn liền buông tay.
“Thanh Nguyệt, xin lỗi.”
Nàng ngẩng mắt, đối diện ánh nhìn sâu thẳm của Hoàn Khiêm Chu.
Hắn hỏi: “Ta thật sự khiến nàng chán ghét đến vậy sao?”
Hoa Thanh Nguyệt thoáng sửng sốt: “Không phải. Hoàn lang quân là ân nhân của ta, lòng ta chỉ có cảm kích, nào dám nói tới chán ghét.”
“Nếu trong lòng nàng ta là kẻ vô dụng, thì nàng mới sợ ta bị liên lụy, đúng không?”
“Không phải như thế.”
“Vậy vì sao nàng luôn muốn đẩy ta ra xa? Nếu trong lòng nàng có người, hay đã có người bảo hộ nàng, chỉ cần nàng nói rõ, ta lập tức rút lui, tuyệt không dây dưa. Nhưng hiện giờ nàng vừa mới khỏi phong hàn, chân lại bị thương, một nữ tử thân đơn thế cô, ta làm sao có thể yên lòng để nàng một mình trên đường?”
“Nếu nàng lo, ta có thể từ bỏ quan chức, mang nàng và cả Thanh Dương đi bất kỳ nơi đâu nàng muốn. Ta khổ học nhiều năm, làm một tiên sinh dạy học nơi đất khách cũng đủ sống.”
Ánh mắt hắn trong sáng, kiên định vô cùng.
Lời ấy khiến tim Hoa Thanh Nguyệt se thắt.
Nếu như là lúc trước khi vào kinh, nghe được những lời này, có lẽ nàng sẽ không chút do dự mà đáp lại chân tình ấy.
Nhưng hiện tại… nàng và Lục Diễm… đã xảy ra chuyện như vậy...
Hoa Thanh Nguyệt siết chặt tay áo, đối diện ánh mắt đang chờ đợi kia, cắn môi, rồi chậm rãi nói: “Ta và hắn... sớm đã có phu thê chi thực.”
Sắc mặt Hoàn Khiêm Chu khẽ biến. Dù đã lờ mờ đoán được, nhưng khi tận tai nghe nàng thốt ra, vẫn không khỏi có chút thất thần.
Chỉ chốc lát sau, hắn khẽ lẩm bẩm: “Ta biết… nhưng chuyện đó không phải nàng tự nguyện.”
Hoa Thanh Nguyệt cười khổ: “Ta chính là tự nguyện. Chỉ vì muốn hắn trị khỏi bệnh cho Thanh Dương, ta mới dùng thân thể này để đổi lấy. Cho nên, Hoàn công tử, ngươi nhìn nhầm ta rồi, ta không hề nhu nhược như ngươi tưởng, càng không cần ai thương hại.”
“Thanh Nguyệt…” Trong mắt Hoàn Khiêm Chu hiện rõ đau lòng, “Đừng tự nói mình như thế.”
“Nàng biết không? Ngay từ ánh mắt đầu tiên thấy nàng, nụ cười ấy như có ánh thái dương giấu trong lòng, âm thầm ấm áp đến lạ. Nói ra sợ nàng chê cười, khi ấy rõ ràng ta biết đường đi, nhưng lại cố tình muốn hỏi chuyện, chỉ để được chuyện trò cùng nàng đôi câu.”
“Về sau, Lục lão phu nhân nói muốn gả nàng cho ta, nàng có biết khi ấy ta nghĩ gì không?”
Hoa Thanh Nguyệt ngẩn ngơ nhìn hắn, một lúc lâu mới hỏi: “Nghĩ gì?”
“Lúc đầu ta trống rỗng, sau đó chỉ nghĩ nếu về sau có hài tử, bất luận giống nàng hay giống ta, cũng đều là đứa nhỏ đẹp nhất Đại Tấn.”
Hoa Thanh Nguyệt khựng lại, ánh mắt thoáng ngạc nhiên.
“Chỉ là… ta...”
“Ta biết. Nàng muốn nói gì ta đều hiểu. Nhưng đừng vội từ chối ta, hãy cho ta một cơ hội, cũng là cho nàng một cơ hội. Để ta giúp nàng quên đi những thương tổn xưa cũ, bất kể chuyện gì, ta đều nguyện cùng nàng đối mặt. Với ta, đó không phải là liên lụy, càng không phải là thương hại, mà là… hạnh phúc.”
“Hoàn công tử, ngươi khổ học mười năm, thành tựu hôm nay không chỉ do một mình ngươi nỗ lực, còn có người thân, còn có quý nhân giúp đỡ. Nếu vì Thanh Nguyệt mà từ bỏ tất cả, thì không đáng.”
Nói đến đây, giọng nàng dần cứng rắn lại.
Loại tình cảnh này nàng đã thấy quá nhiều — năm xưa trong thanh lâu, không ít cô nương gặp được nam tử tốt, ngỡ rằng sẽ có thể nắm tay đi hết cuộc đời. Nhưng sau cùng nhận lại là gì? Là phụ bạc, là trách móc, là cuộc đời ê chề bên kẻ đã từng hứa hẹn.
Dù là bị Lục Diễm coi như trò chơi, hay là được hắn một lòng nâng niu từ bỏ tất cả vì nàng...
Kẻ trước không có tôn nghiêm, kẻ sau tình cảm quá nặng nề. Nàng đều không muốn chọn.
Nếu có một ngày, nàng thà sống như phụ thân từng mong đợi — mở rộng sản nghiệp Hoa gia, trải khắp mọi nơi trong nước Tấn.
Hoa Thanh Nguyệt hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Hoàn lang quân, kể từ khoảnh khắc ta bước về phía Lục Diễm, ta đã không tính chuyện gả cho người khác nữa. Đợi Thanh Dương lớn lên, ta nguyện làm bạn cùng thanh đăng cổ Phật sống qua ngày.”
Nàng chỉ mong lời này có thể khiến Hoàn Khiêm Chu tỉnh ngộ mà rời đi. Có thương tâm, cũng chỉ là nhất thời. Nếu thật sự bước theo nàng, đó mới là hủy hoại cả đời hắn.
Lời vừa dứt, căn phòng rơi vào tĩnh lặng hồi lâu.
Cuối cùng, Hoàn Khiêm Chu chậm rãi mở lời: “Thanh Nguyệt, ta biết nàng không tin ta, nhưng không sao… ta sẽ chứng minh cho nàng thấy.”
Nói xong, hắn xoay người rời đi, không cho nàng cơ hội khước từ.
Hoa Thanh Nguyệt dõi theo bóng lưng ấy, khẽ nói: “Hoàn công tử, thực xin lỗi.”
Nàng cầm lấy khăn che mặt, rời khỏi khách điếm tìm một chiếc xe ngựa.
“Cô nương, vị công tử phía sau có phải người quen của cô không?” Mã phu thật thà nhìn thoáng về sau.
Hoa Thanh Nguyệt vén rèm xe, quả nhiên thấy Hoàn Khiêm Chu đang đi theo đằng sau. Nàng khẽ thở dài: “Đi thôi… không quen biết. Có lẽ cũng là đi Thương Châu.”
Cùng lúc đó, tại biệt viện ở Thương Châu.
Lục Diễm nghe Phi Thập bẩm báo toàn bộ hành trình của Hoa Thanh Nguyệt sau khi rời Tiểu Nam Lĩnh.
Phi Thập vừa nói vừa liếc nhìn người đang ngồi trên thượng vị, thẳng đến khi thấy đáy mắt hắn lặng lẽ nổi sóng, mới run rẩy ngậm miệng.
“Ôm xuống từ xe ngựa, giả làm phu thê để tránh tai mắt, hai người còn ở chung khách điếm suốt hai đêm...” — Lục Diễm lạnh lùng lặp lại, trong đầu tràn ngập hình ảnh ghê tởm kia.
“Chủ tử, thuộc hạ lập tức đi bắt Hoa di nương về?”
Lục Diễm không đáp, chỉ nghĩ đến chuyện nàng trốn khỏi hắn là để chạy đến bên nam nhân khác, thân thể chợt loạng choạng, một tay chống lên mép bàn, hồi lâu vẫn không nói lời nào. Đến khi ngẩng đầu, đôi mắt hắn đã đỏ ngầu như nhuộm máu, trông vô cùng đáng sợ.
“Không ổn rồi! Mau đi mời Chương thái y!” Phi Thập vội tiến lên đỡ lấy hắn, lớn tiếng phân phó thị vệ ngoài cửa.