Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện

Chương 127

Cùng Chương Tự nối bước tiến vào sân còn có bốn, năm nữ tử mặc xiêm y lụa trắng.

Phi Cửu và Phi Thập mặt đầy lo lắng: “Chương thái y, chủ tử không cho chúng nô đi theo.”

Chương Tự gật đầu, ra hiệu bảo các nàng chớ nóng vội.

“Hết thảy đứng đợi ở đây, lát nữa ta cho các ngươi vào, đến lúc đó hầu hạ ổn thỏa vị quý nhân bên trong, tất sẽ có lợi cho các ngươi.”

“Dạ vâng.”

Mấy thiếu nữ cúi đầu đáp lời, cung kính nghe lệnh.

Các nàng không dám nhìn nhiều, nhưng trước đó đã được người dặn dò kỹ lưỡng, nên làm gì, làm như thế nào, mặt mày cũng mang theo vẻ thẹn thùng khác thường.

Dù vậy, ánh mắt các nàng đều là trông mong. Ai chẳng rõ biệt viện này là nơi quan phủ dùng để tiếp đãi triều thần quý nhân, ngoài cửa thị vệ đứng gác dày đặc, người ở bên trong hẳn là giàu sang quyền quý tột đỉnh. Nếu được vài phần ân sủng, theo về kinh thành, cũng xem như một bước lên mây, hóa phượng hoàng.

Chương Tự vừa mở cửa, mùi máu tươi tanh nồng liền xộc vào mũi.

Ngay sau đó, từ nội thất truyền đến một tiếng trầm thấp khàn đục: “Cút.”

Y lập tức sinh lòng bất an, vội bước vào trong, nhưng chưa kịp qua tấm bình phong đã bị người bên trong kề kiếm lên cổ.

“Là ta.”

Chương Tự nhận ra tình trạng hắn độc phát, ánh mắt đỏ ngầu, thần trí mơ hồ, quả thật không phân biệt người thân kẻ lạ. Sợ bị hắn lỡ tay làm thương mình, y vội vàng cất lời.

Ánh mắt Lục Diễm rực lửa, nhìn người trước mặt một hồi lâu mới dần hiện rõ thần sắc, chậm rãi thu kiếm về, sát khí quanh thân cũng tiêu tan quá nửa.

Chương Tự thấy hắn đã tỉnh táo phần nào, liền nhìn đến cổ tay hắn quấn quanh vết máu đỏ tươi, không khỏi trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Mấy nữ tử bên ngoài đều là tự nguyện, ta cũng đã cho người nhà họ một khoản phí để bịt miệng, tuyệt không ai dám hé môi nửa lời. Ngươi không cần gắng gượng ba ngày.”

Lục Diễm tuy đã thu kiếm, song ánh mắt vẫn mang đầy tơ máu, giọng khản đặc: “Không cần.”

“Ngươi lại muốn cưỡng chống?” Y nói, ánh mắt rơi xuống cổ tay Lục Diễm đang nhỏ máu, “Nữ tướng Ngụy quốc kia hạ độc ngươi, chẳng qua cũng là tham luyến thân thể ngươi. Nếu ngươi chịu thuận theo, cần chi phải khổ sở như vậy?”

Nói rồi, Chương Tự vươn tay muốn đoạt chủy thủ trong tay Lục Diễm.

Lục Diễm nghiêng người tránh né, cố dùng chút lý trí còn sót lại nói: “Nếu ngươi có thể luyện ra giải dược, ta cần phải thế này sao?”

Chương Tự cười khổ, “Cũng đúng, cũng đúng.”

Trước kia mỗi lần độc phát, y đều chế thuốc nhưng không có tác dụng, Lục Diễm đành dùng cách lấy máu đau đớn để áp chế, thống khổ khôn cùng. Nay đã rõ ràng, chỉ có hoan hợp cùng nữ tử mới có thể giải, sao còn cần phương pháp cũ?

Hơn nữa, người y tìm đến đều là dựa theo sở thích của Lục Diễm mà chọn.

“Nàng đâu? Đã đến Thương Châu chưa?”

Chương Tự thở dài một tiếng, nhìn thấy thân thể hắn run rẩy, cảm xúc lẫn lộn khó tả: “Nàng đã cùng nam nhân khác tư bôn, ngươi còn khổ tâm tìm nàng làm gì?”

Lục Diễm sắc mặt lạnh băng, trong lòng hỏa diễm càng thêm rực cháy, nếu không phải lực tự chủ cực mạnh, e rằng đã thiêu rụi tất cả.

“Đem tin tức cùng chân dung Hoa Thanh Nguyệt truyền ra, nói là ta bắt được gian tế địch quốc, hai ngày sau xử trảm.”

Dứt lời, thân thể hắn co quắp thành một đoàn, trán nổi đầy gân xanh, áo quần thấm ướt mồ hôi lẫn máu loãng.

Chương Tự không dám chần chờ, nhanh tay băng bó vết thương nơi cổ tay cho hắn, rồi bước nhanh ra ngoài, gọi hết đám nữ tử đang nôn nóng chờ đợi vào.

Y thầm nghĩ, nhiều người như vậy, chắc sẽ có một người hợp ý.

Trong lòng Chương Tự, Lục Diễm sở dĩ cố chấp với Hoa Thanh Nguyệt chẳng qua vì chưa từng gặp nhiều nữ tử tốt đẹp. Chờ hắn thấy nhiều, nếm nhiều, tự nhiên sẽ hiểu được không nên vì một người mà khổ sở như vậy.

Xuất động cả Phi Vũ Quân bí mật chỉ để tìm một nữ tử yếu đuối cùng một hài tử vài tuổi, nếu không tận mắt chứng kiến, Chương Tự có chết cũng chẳng tin nổi.

“Ta đi kêu người tiến vào.”

Chương Tự không đợi hắn đáp lời, xoay người rời đi.

“Chương Tự.”

Trong phòng không còn tiếng hồi đáp.

Chẳng bao lâu sau, mấy nữ tử đã đứng trước giường đẫm mùi máu tươi, ánh mắt kinh hãi nhìn chằm chằm nam nhân đang co quắp trên giường.

Dù là ban ngày, cảnh tượng này cũng vô cùng quỷ dị.

May thay, hắn có một túi da đẹp, các nàng vẫn cam lòng.

“Cút.” Nam nhân nằm trên giường thốt ra một chữ, giọng khàn khàn, mỗi tiếng như phải hao hết sức lực, rõ ràng đang chịu đựng cực khổ. Thế nhưng trong tay hắn vẫn cầm lưỡi dao sắc bén, khiến các nàng chẳng ai dám tiến lại gần.

Lục Diễm hé mắt, trước mắt là một mảnh mơ hồ, hình bóng chập chờn. Hắn lại gằn giọng: “Không cút? Vừa hay, kiếm ta đã lâu chưa thấy máu.”

Mấy nữ tử trong phòng lập tức hoảng hồn, cuống cuồng bỏ chạy.
Lục Diễm toàn thân đau đớn, ngay sau đó hoàn toàn mất đi ý thức.

Trong mê loạn, hắn ngửi được một mùi hương thanh nhã, là hương thơm chỉ có ở nữ tử kia. Ngọn lửa thiêu đốt trong lòng rốt cuộc cũng được xoa dịu một phần.

Thiếu nữ cắn môi, cố nén sợ hãi, yếu ớt dang tay nói theo lời người khác dạy: “Gia, ta về sau không đi đâu hết, sẽ luôn ở bên cạnh ngài...”

Lời còn chưa dứt, một bàn tay to bất ngờ nắm chặt cổ tay nàng, dùng sức kéo nàng ngã xuống giường, thuận thế xoay người đè lên.

“A ——!”

Âm thanh yếu ớt như nước vang lên, thiếu nữ kinh hoảng nắm chặt vai nam nhân, khẽ nói: “Thỉnh gia thương tiếc.”

Thân hình nàng mềm mại, son phấn dìu dịu lan tỏa bốn phía, như từng làn tơ ăn mòn lý trí hắn. Nhưng trong lòng hắn lại càng ngày càng tỉnh táo.

Không phải nàng.

Nàng chưa từng dùng hương liệu này.

Thiếu nữ dưới thân mặt đỏ như lửa, nhìn chăm chú gương mặt tuấn mỹ trước mắt, đã sớm tâm loạn ý mê, chỉ chờ hắn thương tiếc.

Thế nhưng thật lâu sau, hắn vẫn không hề nhúc nhích. Nàng ta chỉ đành chủ động vươn tay ôm lấy vai hắn.

Ngón tay còn chưa chạm tới, người kia đã vung tay, hung hăng ném nàng xuống đất.

Rất lâu sau, nàng ta mới lảo đảo bò dậy.

“Cút.”

Tiếng nói trầm thấp như mãnh thú bị giam giữ, cố gắng phá vỡ lồng xiềng.

Thiếu nữ mặt trắng bệch, ôm lấy thân thể đau nhức đứng lên.
“Nếu ai còn dám tiến vào — ch·ết.”

Trong phòng truyền ra tiếng lưỡi dao cắt thịt rợn người. Bên ngoài, sắc mặt Phi Cửu và Phi Thập đầy lo lắng, Chương Tự cũng không giấu được vẻ bất đắc dĩ.

“Chương thái y, ngài mau nghĩ cách đi!” Phi Thập nhịn không được kêu lên, “Chủ tử cứ thế này, sợ là nguy hiểm đến tính mạng!”

“Không phải sợ, mà là chắc chắn. Ngươi nhìn xem hắn cắt bao nhiêu vết, có nhiều máu đến mấy cũng chịu không nổi.”

Phi Thập cuống cuồng: “Nếu không, để ta vào đánh ngất ngài ấy.”

“Vô ích. Ngươi mà vào, còn chưa kịp đến gần đã mất mạng dưới kiếm hắn rồi.”

Phi Cửu đi tới lui, “Hay là... ta đi tìm thêm mấy nữ nhân nữa?”

“Vừa nãy những người đó đã là mỹ nhân nổi bật nhất Thương Châu rồi, ngươi nghĩ giống như bứt lá cây bên đường là có thể ra người chắc?”

“Chương Thái y, cái này không được, cái kia cũng không xong, ngài cũng nên nghĩ cách đi chứ!”

Chương Tự nhìn đám cô nương vừa bỏ chạy, giận dữ mắng: “Nghĩ, nghĩ, nghĩ! Chẳng lẽ bảo ta tự mình giải độc cho hắn?”

“Này...”

Trong mắt Phi Cửu lóe sáng.

Nếu thật sự có thể dùng được, y chắc chắn sẽ không ngại mà đưa người kia vào ngay lập tức.

Nhưng liệu có hiệu quả không?

Chương Tự nào hay biết suy nghĩ của bọn họ, chỉ thở dài: “Lúc này, chỉ có thể mau chóng tìm ra nữ nhân kia, mới mong chủ tử nhà ngươi bớt chịu khổ thêm vài ngày.”


Bình Luận (0)
Comment