Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện

Chương 128

Hoa Thanh Nguyệt đến cổng thành Thương Châu, tùy ý tìm một vị đại nương trông thuận mắt, đưa ra một đồng tiền mở miệng hỏi:
“Đại nương, ngài vừa từ trong thành ra, không biết bên trong có phải đang rầm rộ tìm người?”

Đại nương nhận tiền, nét mặt tươi rói đáp lời:

“Cô nương hỏi đúng người rồi đấy. Ta ở Thương Châu cũng mấy ngày, nói thật là có chuyện tìm người.”

Sắc mặt Hoa Thanh Nguyệt hơi cứng lại, đầu ngón tay khẽ run, chỉ nghe đại nương kia nói tiếp:

“Có điều mấy hôm trước đã tìm được rồi.”

“Tìm được rồi?” nàng khẽ hỏi lại.

"Đúng vậy, hiện tại trong thành chưa bắt được người quan trọng cần tìm, nhưng mới tóm được mấy tên gian tế nước địch. Lệnh truy nã, tranh vẽ dung mạo đều đã dán ở phía bên kia, trong đó còn có cả một tiểu hài tử. Đủ thấy địch quốc bên kia đã hết cách, đến mức vì muốn che mắt người đời mà ngay cả trẻ con cũng đem ra sai khiến."

“Đa tạ đại nương.” Hoa Thanh Nguyệt nghe không phải chuyện tìm người, liền cáo từ vào thành.

Nàng hít sâu mấy hơi, cố đè nén nỗi bực bội trong lòng, âm thầm nhắc mình chớ suy nghĩ miên man. Nàng không quan trọng như vậy, nếu quả thật có chuyện, hẳn đã có người đồn ra ngoài.

Vào thành rồi, đám người Thanh Dương chắc cũng chờ lâu lắm.

Nàng nghiêng đầu nhìn chiếc xe ngựa vẫn lặng lẽ đi sau không xa, trong lòng nghĩ: những lời cần nói nàng đều đã nói cả, đợi đến khi nàng vào thành, có lẽ hắn sẽ quay đầu rời đi.

Không chần chờ nữa, nàng nhanh chóng tìm tới nơi cần đến, gõ cửa mấy lượt.

Một lần, hai lần, đến bốn năm lượt vẫn không người đáp lại.

“Cô nương, cô định thuê nơi này sao?” Một vị trung niên đứng cách đó không xa đánh giá nàng một lượt, mới lên tiếng nhắc nhở:

“Trông cô không phải người bản địa, nếu muốn thuê phòng thì nên tìm chỗ khác, đừng để bị Lý Tam gạt. Mấy hôm trước nơi này vừa xảy ra chuyện lớn, đám gian tế nước địch bị bắt ngay tại đây, thật không yên ổn...”

“Gian tế? Bắt mấy người?” Hoa Thanh Nguyệt vội vàng hỏi.

“Chắc là bốn người, một nữ nhân, một đứa nhỏ, hai nam tử.”

Thân thể Hoa Thanh Nguyệt loạng choạng, suýt đứng không vững, lòng bàn tay đã rịn một tầng mồ hôi lạnh. “Ai bắt họ đi?”

“Không rõ, chỉ nghe nói là đại nhân triều đình, rất nhiều người tận mắt nhìn thấy, đưa đi biệt viện.”

“Không phải họ... nhất định không phải họ.” Hoa Thanh Nguyệt không ngừng tự trấn an.

Nàng một mạch chạy tới cổng thành, nhìn những người xung quanh đang bàn tán sôi nổi bên các bức họa treo.

Trên bức họa kia rõ ràng chính là Thanh Dương và hai người khác, thêm một người xa lạ, có lẽ là ân nhân mà Hoàn Khiêm Chu từng nhắc tới.

Đợi đến khi nàng hoàn hồn, bên tai đã vang lên tiếng gió gào rít dữ dội, ngay sau đó, chỉ nghe một tiếng “ong” — cả đầu óc lập tức trống rỗng như bị thổi trắng.

Hai tay nàng chống lên cửa thành thật lâu, lòng như rơi vào hầm băng, đến cả hô hấp cũng như bị bóp nghẹt, tưởng chừng không thể sống nổi. Không kịp đợi nàng định thần, xe ngựa đã theo lối tắt chạy thẳng đến biệt viện.

Nếu nói trước đó nàng vẫn còn mang một chút hy vọng mỏng manh, thì giờ phút nhìn thấy Chương Tự và Phi Cửu đang đứng ở cổng, cả người liền chết lặng tại chỗ.

Xe ngựa phía sau Hoa Thanh Nguyệt vẫn lặng lẽ theo sát, mãi đến khi nàng bước qua cánh cổng biệt viện.

Mông thúc lo lắng lên tiếng:

“Công tử, Hoa cô nương đã vào.”

“Ừ, ta thấy rồi.” Hoàn Khiêm Chu nhíu mày, chăm chú nhìn về phía Phi Vũ Quân đang canh giữ ngoài viện.

Lục Diễm, hắn rốt cuộc vẫn không chịu buông tha nàng.

“Công tử, nếu không thì... chúng ta vẫn nên đi Lĩnh Nam thôi.”

Mông thúc thấp giọng khuyên can, sợ Hoàn Khiêm Chu mất khống chế mà xông vào:

“Chúng ta ít ra cũng đã bảo vệ nàng, Điện Soái chắc sẽ không truy cứu công tử.”

Hoàn Khiêm Chu hừ lạnh, lạnh nhạt nói:

“Hắn muốn trách thì cứ trách, đi thôi.”

Hoa Thanh Nguyệt quỳ dưới đất, căn phòng tràn ngập mùi máu tanh, nàng cố ép mình không nôn mửa, giọng lạnh lẽo hỏi:

“Thanh Dương và bọn họ đâu?”

Lục Diễm nửa nằm trên sập, đôi mắt đen sâu hun hút như vực thẳm, ánh nhìn âm trầm đầy sát ý, khiến người ta không đoán được giây tiếp theo sẽ bị lột da hay bẻ gân.

Nếu là người khác, hẳn đã sớm sợ hãi dập đầu cầu xin. Nhưng Hoa Thanh Nguyệt hiểu quá rõ, người này tâm tính như sắt, nếu hắn đã muốn giết, cầu xin cũng vô ích.

Trải qua một đêm tra tấn tàn độc, môi hắn đã đen sẫm, dính máu, giọng nói tựa như ác quỷ nơi địa ngục:

“Ba ngày sau mới xử, ngươi tìm họ... đến sớm đấy.”

Con ngươi nàng đột nhiên co rút:

“Bọn họ là người Tấn Quốc, khi nào lại thành gian tế nước địch? Điện Soái chỉ hươu bảo ngựa, đúng là khiến người ta mở rộng tầm mắt.”

“A~, nói vậy thì ngươi trời sinh là nữ nhân của ta, ngươi thông đồng người khác cũng khiến ta mở rộng tầm mắt. Không phải nói lưu luyến ta sao? Ngươi đây là lưu luyến ta nên dắt theo nam nhân khác tới tìm ta?”

Đúng lúc ấy, Phi Thập vào báo:

“Chủ tử, Hoàn đại nhân cầu kiến, nói chuyện lần này là do một mình hắn quyết định, không liên quan gì đến Hoa cô nương. Khẩn cầu chủ tử thả bọn họ, hắn nguyện chịu mọi trừng phạt.”

Hoa Thanh Nguyệt kinh ngạc, hắn tới lúc này làm gì?

“Cho hắn vào.” Lục Diễm nhếch môi cười lạnh.

“Ngươi muốn làm gì?” nàng nghi hoặc hỏi, “Ngươi có thể không tin, nhưng ta và hắn không có quan hệ gì, chỉ là tình cờ gặp nhau.”

Lục Diễm lập tức bật cười:

“Nguyên lai các ngươi không có quan hệ, vậy vừa hay, hắn chết rồi ngươi cũng không oán ta.”

“Ngươi...!”

Bên ngoài vang lên tiếng sột soạt, thị vệ đã bắt đầu hành động, nàng không kịp nghĩ ngợi, lập tức lao ra.

“Hoàn công tử, đừng vào!”

Phía sau, Lục Diễm không biết đã đứng dậy từ khi nào, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao nhìn chằm chằm người vừa bước vào.

Hoàn Khiêm Chu dường như không nghe thấy lời nàng, chậm rãi tiến lên từng bước:

“Điện Soái, chuyện này không liên quan đến bọn họ, là ta si tâm vọng tưởng, ái mộ Hoa cô nương, mong được cùng nàng bên nhau dài lâu.”

Hoa Thanh Nguyệt: “...”

Phi Vũ Quân đã rút đao, bao vây hắn vào giữa.

Nam tử mặc y phục trắng xanh đứng giữa đám người, không chút sợ hãi.

“Điện Soái, thiên hạ này nữ tử vô số, muốn làm phu nhân của ngài càng nhiều không đếm xuể. Nhưng Thanh Nguyệt là một nữ tử mệnh khổ, tổ mẫu ngài đã sớm có ý định gả nàng cho ta. Trong mắt Hoàn mỗ, nàng chính là thê tử của ta. Ngài không những giam giữ nàng, còn dùng thân nhân nàng để uy hiếp. Danh tướng lừng lẫy thiên hạ lại dùng thủ đoạn như vậy để uy hiếp một thư sinh như ta, Điện Soái, thiên hạ còn lẽ công bằng, chẳng lẽ ngài có thể bịt miệng thế gian?”

Chương Tự cau mày, định lên tiếng can ngăn.

Nhưng Lục Diễm đã nhanh hơn một bước, rút kiếm bên hông, lao thẳng tới Hoàn Khiêm Chu.

Hoa Thanh Nguyệt vội vàng chắn trước mặt hắn:

“Lục Diễm, đừng giết hắn, ta đi theo ngươi.”

Hoàn Khiêm Chu phản xạ theo bản năng, chắn nàng ra sau lưng:

“Thanh Nguyệt, ta sẽ dùng cách của ta để cứu nàng thoát khỏi khổ hải, nàng đừng sợ.”

“Hoàn công tử, mau rời đi, chuyện này không liên quan đến ngươi.”
“Ta sẽ bảo vệ nàng.”

Lục Diễm đã bị đẩy đến giới hạn. Những lời dịu dàng nhỏ nhẹ kia rơi vào tai hắn, chẳng khác gì lửa đổ thêm dầu.

Chương Tự âm thầm kêu không ổn.

Y chưa kịp ngăn cản, Lục Diễm đã đâm kiếm vào ngực Hoàn Khiêm Chu, rồi rút ra nhanh như chớp.

“Đi chết đi.”

Máu tươi phun trào.

Hoàn Khiêm Chu khẽ rên, xoay người dựa vào người Hoa Thanh Nguyệt:

“Thanh Nguyệt, ta không sao... ta nhất định sẽ cứu nàng...”

Nói xong, hắn ngã thẳng xuống đất.

Hoa Thanh Nguyệt định đỡ lấy, nhưng cổ tay lập tức bị người khác nắm chặt, kéo nàng vào một lồng ng.ực lạnh băng.

Hoàn Khiêm Chu ngã xuống, máu loang đỏ nền đất.

“Hoàn công tử!” Ngực Hoa Thanh Nguyệt như bị bóp nghẹt. Nàng hại chết hắn rồi. Một người ôn hòa, lễ độ, tương lai vô lượng như hắn, vậy mà lại ngã xuống ngay trước mặt nàng.

“Hoa Thanh Nguyệt, không được khóc. Nếu ngươi dám rơi một giọt lệ vì hắn, ta liền giết một người thân của ngươi.”

Lục Diễm gằn từng chữ, ép nàng quay đầu, không cho nàng nhìn người khác nam nhân nữa. Hắn mạnh mẽ kéo nàng vào phòng.

Nàng giãy giụa:

“Lục Diễm, ngươi điên rồi! Ngươi buông ta ra! Buông ta ra!”

Tiếng mắng đầy tức giận bị cánh cửa đóng mạnh chặn lại, vùi sâu vào cổ họng, không thể thoát ra ngoài. 

Bình Luận (0)
Comment