Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện

Chương 137

"Ta không muốn đi."

Hoa Thanh Nguyệt biết rõ những người kia đối đãi với mình thế nào, cũng không muốn tới trước mặt họ mà lượn lờ, khiến người ngứa mắt.

Lục Diễm xoa đầu nàng, giọng ôn hòa: "Nàng không đi cũng được."

Lông mày Hoa Thanh Nguyệt khẽ động, thầm lấy làm lạ khi người này hôm nay sao lại dễ nói chuyện đến vậy. Ý nghĩ ấy còn chưa kịp hình thành trọn vẹn, đã nghe hắn nói tiếp:

"Vậy chúng ta cứ ở trong sân làm điều mình thích đi."

Lời vừa dứt, thân thể nàng khẽ run, đáy mắt xẹt qua một tầng u tối, ngẩng đầu nhìn hắn, kế đó liền nhẹ nhàng áp môi lên hôn hắn một chút, rồi lập tức lùi lại.

Khoảnh khắc đôi môi mềm mại kia chạm vào, ánh mắt đen thẳm của Lục Diễm chợt tối sầm.

Khuôn mặt phấn hồng của nàng thoáng chốc ửng đỏ, khẽ nghiêng đầu: "Được chưa?"

Nàng dùng ánh mắt ra hiệu rằng có thể rời đi rồi.

Con ngươi đen đặc sâu như biển kia vẫn gắt gao nhìn theo nàng, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Làm lại lần nữa."

Hoa Thanh Nguyệt: "..........."

"Ngươi vừa mới..."

Câu chưa dứt lời, đã bị nam nhân trước mặt nhân cơ hội ngậm lấy đầu lưỡi, đồng thời một tay chính xác giữ chặt sau gáy nàng, không chút nương tay mà cướp lấy ngọt thơm.

Hoa Thanh Nguyệt bị sức mạnh ngang tàng kia làm cho sững sờ, theo bản năng đưa tay muốn đẩy hắn ra.

Nhưng cũng như những lần trước, nàng chỉ có thể thuận theo, phản kháng thế nào cũng vô dụng.

Mãi đến khi đầu lưỡi tê dại, hắn mới chịu buông nàng ra, khẽ áp trán mình vào trán nàng, hơi thở phả ra nhè nhẹ. Trong đôi mắt sâu như hồ nước kia, ẩn hiện một tia cảm xúc khó lường.

"Học xong chưa? Vừa rồi đó không tính là thân mật, đừng lấy trò trẻ con ban nãy mà gạt ta."

Hoa Thanh Nguyệt thở dốc từng hơi, không biết có phải vì lúc nãy bị hôn đến nghẹt thở hay không mà đầu óc cũng mơ màng, chỉ muốn mau chóng thoát khỏi không gian chật hẹp này: "Bên kia hôn yến sợ là sắp bắt đầu rồi."

Hắn lại cúi đầu, sát bên môi nàng mà thở gấp: "Lại nói sang chuyện khác à, ta là đang dạy nàng đó."

Hoa Thanh Nguyệt đỏ bừng cả mặt, xấu hổ lùi lại: "Ta học rồi, đi thôi."

"Nàng tốt nhất là thật sự học rồi, tối nay ta sẽ kiểm tra lại." Hắn khẽ cười, giọng mỉa mai nhẹ nhàng.

Nói xong liền nắm tay nàng, cùng nhau bước ra ngoài sân.
Vừa mới bước chân ra khỏi cửa, Hoa Thanh Nguyệt đã muốn rút tay về.

Lục Diễm thuận thế bóp nhẹ một cái, giả vờ không biết mà hỏi: "Thanh Nguyệt mấy hôm nay ở mãi trong phòng chắc cũng buồn rồi nhỉ. Hôm nay có nhiều người đến, có thể cùng mấy nữ quyến quen biết trò chuyện một chút."

Nàng cúi đầu nhìn lối đi dưới chân, trong lòng vì câu nói kia mà dâng lên vị chua xót, cười tự giễu: "Thanh Nguyệt không quen ai cả, nếu lát nữa ngươi thấy không cần thiết, thì cho ta lui về sân nghỉ cũng được."

Nếu không phải vì nam nhân này, nàng cũng đâu đến mức bị người ta ghét bỏ đến thế.

Lục Diễm không đáp, chỉ nắm tay nàng chặt thêm một chút.

Còn chưa đi được mấy bước, đã gặp mấy vị quan viên từ đối diện đi tới. Họ nói dăm câu chuyện chính sự, rồi liền gọi hắn sang một bên để bàn công vụ.

Hoa Thanh Nguyệt lại mừng thầm trong bụng, lập tức mở miệng: "Ngươi đi trước đi, ta đi dạo quanh đây một chút."

"Được. Nói xong ta sẽ đến tìm nàng."

Lục Diễm để lại một câu như vậy rồi cùng các quan viên đi vào đình viện, trao đổi chính sự.

Từ xa nhìn lại, thân ảnh cao lớn, khí thế như núi kia đứng giữa đám quan lại khúm núm, uy nghi trấn định, cứng cỏi lạnh lùng.

Khó mà tin được một người như thế lại từng bức nàng đến bước đường cùng, trên giường thì lại như tên háo sắc không biết chán — tựa như hai kẻ hoàn toàn khác biệt.

Hoa Thanh Nguyệt giật mình vì dòng suy nghĩ, lập tức kéo thần trí trở về, không muốn phí tâm tư lên người hắn.

Văn nhã giả tạo, đạo mạo ngoài mặt.

Nàng chẳng buồn liếc thêm lần nào, xoay người bỏ đi.

Chờ nàng đi xa, nơi xa kia ánh mắt đen sẫm mới chậm rãi thu lại khỏi bóng lưng nàng.

Không có Lục Diễm bên cạnh, Hoa Thanh Nguyệt cũng chẳng muốn chen chúc nơi đông người, chỉ đứng bên hồ sen hít thở từng ngụm không khí trong lành. Dù trong ao lá sen đã héo rũ, nhưng mỗi hơi thở nàng hít vào đều là mùi vị của tự do.

Nàng nhắm mắt lại, lặng lẽ lắng nghe tiếng gió thoảng qua, song trong đầu không ngừng lướt qua từng mảnh ký ức cũ kỹ.

Đang mãi miên man, chợt nghe thấy tiếng gọi sau lưng: "Thanh Nguyệt muội muội."

Hoa Thanh Nguyệt xoay người, thấy Lục Hành đang từ phía xa chậm rãi đi tới: "Thanh Nguyệt muội muội, dạo này vẫn khỏe chứ?"

"Đa tạ Tứ công tử quan tâm, Thanh Nguyệt vẫn bình an."

Lục Hành bất đắc dĩ cười nhẹ: "Trước kia chẳng phải vẫn gọi ta là Tứ ca ca sao?"

"Tứ ca ca."

Hoa Thanh Nguyệt không nhiều lời, gọi một tiếng xong liền thôi.
Lục Hành thở dài, từ trong áo lấy ra một tờ giấy, đưa cho nàng: "Đây là do hắn nhờ ta đưa cho muội. Đại ca ta là người nghiêm khắc, trong mắt không dung được hạt cát..."

Hoa Thanh Nguyệt ngơ ngác nhìn tờ giấy trên tay, lại nghe y nói tiếp:

"Tuy ta không rõ giữa các người đã xảy ra chuyện gì, nhưng có một việc ta nghĩ muội nên biết: Khiêm huynh ở kinh đô là một nhân tài hiếm có, giống như tiên trên trời. Vậy mà vì muội, hắn cam lòng vứt bỏ cả tiền đồ. Nếu muội có tình cảm với hắn, thì coi như ta chưa từng nói gì. Còn nếu không, thì mong muội sớm làm rõ ràng, kẻo khiến hắn làm ra chuyện không thể vãn hồi."

Hoa Thanh Nguyệt cụp mi, nhẹ giọng: "Ta đã biết. Đa tạ Tứ ca ca chỉ điểm."

Y khẽ gật đầu rồi quay người rời đi.

Hoa Thanh Nguyệt nhìn quanh một lượt, mở tờ giấy ra — bên trên chỉ có mấy chữ to:

"Kinh Lâm học viện."

Lòng nàng chợt siết lại, vội vàng xé vụn mảnh giấy, ném vào hồ sen.

Vừa định xoay người rời đi, thì phía trước vang lên một giọng nữ chói lói:

"Hoa cô nương quả là có bản lĩnh hồ ly tinh, đem hết nam nhân Lục gia mê hoặc đến điên đảo! Nếu không vì nữ tử Đại Tấn phải giữ danh tiết, e rằng ngươi đã sớm ôm hết nửa số nam nhân kinh thành lên giường rồi chứ gì? Ngươi tự nói đi, cái thân mình tiện nghi này bị bao nhiêu nam nhân chơi đùa rồi hả?"

Tầm mắt Hoa Thanh Nguyệt rơi lên người vừa nói, chẳng phải Như Thư thì còn ai?

"Mấy chục tên?"

"Hay mấy trăm tên?"

Vừa nói, Như Thư vừa cười nhạo cay nghiệt, trong mắt tràn ngập căm hận.

Nàng ta giờ đây hoàn toàn chẳng còn dáng vẻ cao quý ngày xưa. Đôi mắt đầy hận thù kia như muốn xé xác người trước mặt ra thành từng mảnh, rồi nuốt trọn lấy máu tươi.

Hoa Thanh Nguyệt nhìn quanh một vòng, chậm rãi nói: "Như Thư quận chúa, ngươi cũng là nữ tử, lại dùng lời lẽ như thế để hãm hại nữ nhân khác, chẳng lẽ ngươi có thể đứng ngoài cuộc sao?"

"Ta sinh ra trong hoàng gia, là hậu duệ quý tộc. Còn ngươi là thứ gì? Cũng xứng đem ra so?"

Ánh mắt Hoa Thanh Nguyệt vẫn lãnh đạm quét quanh: "Đã như vậy, vậy ta xin chúc Như Thư quận chúa tân hôn vui vẻ, sớm sinh quý tử."

Nói rồi hành lễ, toan rời đi.

Nhưng Như Thư nào để nàng đi dễ thế, liền chắn trước mặt.

"Tiện nhân như ngươi, cũng đòi so với ta? Ta thấy ngươi chi bằng tìm cơ hội chết quách đi cho rồi, xuống địa phủ mà tiếp tục bám lấy đầu trâu mặt ngựa. Dù là trâu hay là ngựa, ngươi cũng giỏi lắm mà, không phải sao?"

Hoa Thanh Nguyệt không né tránh ánh mắt sâu độc kia, lạnh lùng nói:

"Ngươi là thiên chi kiêu nữ, ta là hạt bụi dưới đất, điều đó không sai. Ngươi may mắn đầu thai hoàng tộc, khinh thường ta cũng là chuyện thường tình."

"Nhưng ta tự hỏi chưa từng đắc tội gì ngươi. Ngay từ lần đầu gặp mặt, ngươi đã nhằm vào ta, hết lần này đến lần khác tìm cách làm khó, chẳng lẽ đây là gia giáo của hoàng tộc các ngươi? Nếu ngươi thật sự thích một người nào đó, thì hãy dùng năng lực của mình mà tranh giành. Như vậy hôm nay ngươi cũng chẳng phải thấy ta chướng mắt, ta cũng có thể sống cuộc đời ta muốn."

"Còn ngươi thì sao? Dù có thân thế cao quý, vẫn cầu mà không được. Rồi đem sự bất lực của mình đổ hết lên đầu một kẻ bình thường như ta — đó mới là điều đáng hổ thẹn, có phải không?"



Bình Luận (0)
Comment