Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện

Chương 138

Liên tục nói ra mấy câu như mũi dao đâm thẳng vào tâm can Như Thư, sắc mặt nàng ta càng thêm âm trầm tối sẫm, giơ tay lên định hung hăng trừng trị nữ nhân không biết sống chết trước mắt.

Hoa Thanh Nguyệt động tác nhanh hơn một bước, lập tức nắm chặt cổ tay đang vung lên kia, vòng tay ra sau lưng nàng ta, lạnh giọng nói:

“Quận chúa chỉ có bấy nhiêu thủ đoạn? Miệng lưỡi không bằng người liền định động thủ? Ngươi tưởng ta thật sự thèm khát nam nhân kia? Nếu không phải các ngươi bất tài vô dụng, dùng chút trò vặt không ra gì, chẳng những không đoạt được tâm hắn, còn tự rước lấy họa vào thân, nếu ngươi đem hết công phu đối phó ta đặt lên người hắn, hôm nay đã chẳng đi đến bước này.”

Như Thư vùng vẫy định thoát khỏi trói buộc của nàng, nhưng càng giãy, tay càng bị khóa chặt hơn, nàng ta nghiến răng:

“Thế nào, giờ ngươi không giả làm bộ dạng bạch thỏ mềm yếu nữa, cũng chẳng biết nếu ta hô to một tiếng, để xem Điện Soái nhà chúng ta sẽ nhìn thấy gì—hắn rốt cuộc nạp loại nữ nhân tiện tì gì vào phủ.”

Hoa Thanh Nguyệt nhàn nhạt nói:

“Ngươi cứ gọi đi, tốt nhất gọi hết bọn họ đến đây, cũng tiện cho bọn họ thấy được quận chúa đại giá hôm thành thân lại có thể từ tân phòng chạy ra, còn cùng một nữ nhân tiện tì như ta luận bàn chuyện huynh trưởng của phu quân mình.”

“Ngươi…” Như Thư bị lời lẽ của nàng làm cho sững người, nhất thời cứng miệng không đáp nổi.

Hoa Thanh Nguyệt cười nhạt: “Muốn ta giúp ngươi gọi không?”
Như Thư quay lưng về phía nàng, nét oán độc hằn rõ trên mặt, nghiến răng nghiến lợi:

“Nếu không phải ngươi dùng thủ đoạn hạ lưu câu dẫn hắn, hôm nay người gả cho Lục Diễm đã là ta ! Đâu cần phải chịu nhục nhã thế này!”

Nghe giọng điệu lạnh băng kia, lực tay Hoa Thanh Nguyệt càng siết mạnh:

“Thật sao? Chẳng lẽ ta cũng là người đem ngươi đặt lên giường Lục Tam công tử?”

Nàng vừa nói vừa hung hăng đẩy nàng ta ra, Như Thư lảo đảo mấy bước mới đứng vững.

Vừa mới được tự do, Như Thư lập tức xoa cánh tay đau nhức, nhưng nghe được câu cuối của nàng thì tức giận đến xấu hổ, không màng tình cảnh hôm nay là ngày đại hỉ, chỉ muốn trút hết uất hận trong lòng. Nàng ta vung tay gọi mấy thị nữ đang đứng không xa:

“Người đâu, đè ả ta xuống cho ta!”

Giọng Như Thư thâm hiểm: “Tiện nhân không biết quy củ, thấy bổn quận chúa mà không quỳ, đúng là không biết trời cao đất dày! Các ngươi dạy dỗ nàng cách hành lễ đi, con tiện nhân này sức lực lớn, nhớ cẩn thận một chút!”

Đám thị nữ kia đều là tâm phúc của nàng ta, vừa nghe mệnh lệnh liền không chút do dự, xắn tay áo tiến lên bao vây Hoa Thanh Nguyệt.

Hoa Thanh Nguyệt khẽ cười, lạnh lẽo nói: “Quận chúa làm rầm rộ thế này, hóa ra là muốn ta hành lễ cho ngươi à? A, ngươi không nói sớm.”

Vừa dứt lời, nàng hơi khom người, giọng điệu trào phúng: “Bái kiến Như Thư quận chúa.”

Đám nha hoàn thấy nàng đã hành lễ, liếc nhìn nhau không biết có nên tiếp tục ra tay hay không.

Hoa Thanh Nguyệt hành lễ thì lễ, cung kính thì cung kính, nhưng giọng điệu lại mang đầy giễu cợt, khiến Như Thư tức đến nghiến răng, khuôn mặt xinh đẹp phủ đầy hận ý.

Vốn định mượn quy củ để tước bớt nhuệ khí của nàng, không ngờ nàng lại chủ động hành lễ, khiến kế hoạch phá sản, lửa giận trong lòng càng thêm bốc cao. Như Thư không còn nhẫn nại được nữa, chỉ muốn dạy dỗ ả tiện nhân này một trận nhớ đời.

Nàng ta lạnh giọng ra lệnh:

“Các ngươi bị câm hết rồi à? Còn đứng đó làm gì! Bịt miệng ả lại, đánh cho ta!”

Sau lần thất bại trước, lần này Như Thư đã rút được bài học. Trước đó vì trên người còn vết thương nên mới bị Hoa Thanh Nguyệt lấn át.

Nay nàng ta rơi vào bước đường này, phần lớn là do tiện nhân kia gây nên. Nếu không trút được cơn giận này, nàng ta còn mặt mũi gì mà gả vào Lục phủ, chấp nhận một kẻ vô danh không có năng lực như Lục Lê làm phu quân?

Hoa Thanh Nguyệt liếc nhìn xung quanh, những người vừa rồi còn ở đây nay đã rời đi gần hết. Nàng vốn đoán Như Thư sẽ tìm tới gây sự, nhưng không ngờ lại nhanh đến thế, hơn nữa còn chẳng thèm kiêng nể ngày đại hỉ.

“Lấy máu của ngươi làm chứng trong ngày đại hỷ của ta, vừa rồi không phải còn mạnh miệng lắm sao? Nói tiếp đi chứ!”

Như Thư hạ lệnh, ba thị nữ lập tức lao về phía Hoa Thanh Nguyệt. Nàng không chần chừ, xoay người định lùi lại.

Thấy mấy nha hoàn đã chắn hết đường lui, Hoa Thanh Nguyệt đang suy tính cách ứng phó, thì đúng lúc ấy, một giọng nói lạnh như băng vang lên từ xa:

“Như Thư quận chúa, khí thế này của ngươi, thực khiến người khác phải kinh ngạc cảm thán đấy.”

Hoa Thanh Nguyệt nhìn về phía người vừa đến, ánh mắt nàng giao nhau với ánh nhìn lạnh lẽo kia.

Bình Chương bỏ qua nàng, nhìn thẳng Như Thư, bất mãn nói: “Dù gì nàng cũng là người trong phòng biểu ca ta, ngươi ra tay trắng trợn thế này, không sợ hắn sẽ đối xử với ngươi như đối với phu quân ngươi, đuổi ngươi ra khỏi An Ninh Hầu phủ hay sao?”

“Nếu… ta nói nếu thôi… nếu thiên hạ biết Tấn Quốc tôn quý nhất Như Thư quận chúa, ngay trong ngày đại hôn bị nhà chồng đuổi khỏi cửa, không biết có thể truyền thành giai thoại không nhỉ?”

“Ngươi…” Như Thư nghẹn lời, đứng ngây ra như phỗng.

Bình Chương bước sát bên nàng, hạ giọng chỉ để hai người nghe được:

“Ngươi chẳng phải vì không muốn hòa thân mới miễn cưỡng gả cho Lục Lê hay sao? Nếu giờ Lục gia không còn là chiếc phao cứu mạng nữa, ngươi đoán xem bọn họ có ném ngươi tới nơi man di mọi rợ không?”

“Ngươi nói gì?” Như Thư trừng mắt.

“Ta nói gì ngươi nghe không hiểu cũng không sao. Dù sao ta đã cho người đi mời biểu ca ta rồi, lát nữa ngươi sẽ tự hiểu thôi.”

Sắc mặt Như Thư theo bản năng tái nhợt, bàn tay trắng nõn khẽ siết lại.

Lời Hoa Thanh Nguyệt vừa nói vẫn còn vang vọng bên tai nàng ta trùng khớp với lời mẫu thân từng dặn.

Chỉ cần không rời khỏi Lục gia, nàng ta vẫn còn cơ hội. Đợi ngày phụ thân mình đăng cơ xưng đế, nàng ta sẽ là công chúa, muốn ai là được người ấy, không muốn ai cũng chỉ là một câu nói.

Không bao lâu sau, nàng ta nghiến răng buông ra một câu độc địa:
“Các ngươi, chờ đó cho ta!”

Dứt lời liền xoay người bỏ đi, mấy thị nữ thấy tình thế không ổn cũng vội vàng đuổi theo.

Rất nhanh, trong viện chỉ còn lại hai người. Cả hai bất giác đều nhớ tới quang cảnh ngày ấy bị đánh.

Không ai mở miệng trước. Mãi đến khi tiếng nhạc lễ cưới vang lên, không khí nặng nề mới bị phá vỡ.

Bình Chương liếc nhìn Hoa Thanh Nguyệt cách đó không xa, tức giận nói:

“Ngươi ngày thường lanh lợi như thế, sao đến lúc mấu chốt lại không làm nên trò trống gì?”

Nàng ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu.

“Ngươi có biểu ca ta là chỗ dựa tốt thế kia, sao lại không biết dùng? Chỉ cần nói mấy câu thôi, đủ để bọn họ hoảng loạn tìm không ra phương hướng. Sao cứ để bị bắt nạt mãi vậy?” 

Bình Luận (0)
Comment