Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện

Chương 141

Trời nhanh chóng sập tối.

Tiệc mừng nơi Ca Vũ Thăng Bình vẫn chưa tàn, đám công tử quen thân với Lục Lê thường ngày bắt đầu rộ lên náo nhiệt, phần đông khách khứa cũng lần lượt cáo từ rời phủ.

“Quận chúa, người mau thu xếp rồi ngồi vào đi.” Nha hoàn nghe tiếng đàn sáo ngoài viện dần lặng, không khỏi lo lắng nhắc nhở chủ tử.

Như Thư chẳng hề bận tâm: “Tới thì tới, bái đường thôi, có gì mà phải chuẩn bị?”

“Cô gia sắp tới rồi...”

Như Thư nhón tay nhặt miếng thịt gà cuối cùng, dùng khăn lau khóe miệng, cười lạnh: “Cái thứ Lục Tam kia thì là cái gì? Hắn xứng đôi với ta sao? Ngươi thật cho rằng ta cam tâm gả đi là bởi vì nhận mệnh ư? Ta gả hắn chỉ là kế tạm thời, Như Thư ta không cam chịu.”

“Thế nhưng hiện giờ... phải làm sao?” Nha hoàn nghe tiếng động mơ hồ truyền từ nội viện đến, giọng nói đã lộ vẻ hoảng hốt.

“Các ngươi, mau đóng cửa lại. Không cho bất cứ kẻ nào bước vào.”

“Nhưng hôm nay là đêm động phòng hoa chúc, nếu không để tân lang vào phòng... e rằng ngày mai lời ra tiếng vào...”

Như Thư hừ lạnh: “Vậy thì càng tốt. Ta chính là muốn để hắn biết, trong lòng ta chỉ có một người. Dẫu có gả làm vợ người khác, lòng ta vẫn chỉ nhớ hắn.”

Tuy tạm thời không thể cưỡng lại hôn sự này, nhưng tung tin đồn gắn nàng ta với Lục Diễm, cũng chẳng phải chuyện xấu. Nếu nàng phải chịu đựng, vậy người khác cũng đừng hòng được yên.

Nghĩ đến dáng vẻ cà lơ phất phơ của Lục Lê, mọi cao lương mỹ vị trước mắt Như Thư bỗng trở nên vô vị nhạt nhẽo. Nàng ta hung hăng siết chặt khăn tay, giọng rét buốt: “Hoa Thanh Nguyệt, ta tạm để ngươi tiêu dao thêm vài ngày, nhưng chờ xem, không bao lâu nữa ta sẽ khiến ngươi thân bại danh liệt, bị đuổi khỏi Lục gia!”

Bình Chương hối hận.

Nàng ấy lẽ ra không nên khuyên Hoa Thanh Nguyệt uống rượu.
Mắt thấy người kia cạn chén này đến chén khác, còn ngông cuồng hơn cả chính mình.

Trong mắt Hoa Thanh Nguyệt phủ một tầng sương mù mịt, đôi mắt hạnh ngấn nước, chăm chăm nhìn người đối diện: “Bình Chương, ngươi nói quả chẳng sai... Một cơn say, vạn sầu tan.”

Dứt lời, nàng lại vò đầu bứt tai: “Sầu tan rồi, nhưng sao đầu ta vẫn còn đau như búa bổ.”

Bình Chương bật cười, hai tay đặt lên đầu nàng, dịu giọng dỗ dành: “Đầu còn ở đây, chỉ là ngươi say rồi thôi. Nào, ta đưa ngươi về nghỉ.”

“Không về.” Hoa Thanh Nguyệt đột nhiên bật dậy, đuôi mắt hoe đỏ: “Ta không về.”

Nàng ôm chặt lấy Bình Chương, chẳng chịu buông tay: “Ta còn muốn uống với ngươi, đâu cũng không đi.”

Nói đoạn lại rót đầy một ly, sắp đưa lên miệng, thì bị một bàn tay to lạnh lùng giữ chặt lấy: “Say như vậy còn uống, nàng muốn làm gì?”

Hoa Thanh Nguyệt gần như theo bản năng giằng ra: “Đừng đụng vào ta!”

Tần Hoài đi theo sau, phe phẩy cây quạt, vẻ mặt cười như không cười xem trò vui. Biểu tình kia rơi vào mắt Bình Chương, rõ ràng đang nói: Xong đời ngươi rồi.

Hoa Thanh Nguyệt giả vờ như không nghe thấy, đôi gò má đỏ ửng, mắt vẫn chăm chú nhìn Bình Chương, nước mắt còn đọng trên hàng mi.

“Bình Chương, rượu này... uống ngon thật.”

“Phụt~” Bình Chương bật cười không nhịn được, trêu chọc: “Ngươi có cầm rượu đâu mà ngon, xem ra thật sự say rồi...”

Lời còn chưa dứt, nàng ấy đã chạm phải ánh mắt sắc bén như dao. Bình Chương lập tức vờ như chẳng thiết sống, vội vàng kéo tay Hoa Thanh Nguyệt đặt vào tay Lục Diễm.

“Ấy, biểu ca, Tần Hoài uống say rồi, ta đưa hắn về trước. Thanh Nguyệt... đành phiền huynh vậy.”

Nói xong còn làm mặt quỷ chọc cười.

Tần Hoài lập tức cúi người phối hợp, giả vờ nôn nao: “Không ổn rồi, ta say quá... phải đi thôi.”

Hoa Thanh Nguyệt nghe nói Bình Chương muốn đi, lập tức giữ chặt nàng: “Ngươi đi... mang ta theo với... ta không muốn quay về Cần Vụ viện...”

Bình Chương liếc mắt nhìn sang, Lục Diễm sắc mặt âm trầm đến cực điểm, nàng ấy vội giải thích: “Biểu ca, nàng uống say rồi, lời nói đều là mơ hồ. Vừa nãy còn bảo ta đêm nay ở lại Cần Vụ viện bồi nàng mà... đừng trách nàng...”

“Bình Chương.”

Lục Diễm đột ngột cất giọng, lạnh lùng không pha chút ấm áp: “Lần sau nàng còn say thế này, ta sẽ đưa ngươi về Lĩnh Nam.”

Bình Chương tủi thân: “Nếu lúc đó ta không ở đây thì sao? Cũng trách ta à?”

“Nếu không phải ngươi xúi giục, nàng sẽ uống nhiều đến vậy sao?”
Tần Hoài bên cạnh: “........”

Sắc đẹp hại người a, ngay cả Lục Diễm công tư phân minh cũng bắt đầu sa đọa rồi!

Bình Chương còn chưa kịp nghĩ ra lời nào để tự cứu, đã nghe hắn nói: “Các ngươi còn chưa đi?”

“Đi đi đi! Lập tức đi ngay!”

Hai người chẳng dám nán lại, hấp tấp rời phủ.

Ra đến ngoài, Bình Chương vẫn còn day dứt: “Chúng ta cứ thế bỏ đi... có phải quá không nghĩa khí rồi không?”

Tần Hoài liếc nhìn nàng ấy: “Ngươi nhìn vẻ mặt biểu ca ngươi kia đi, còn làm nên nổi trò trống gì nữa, ngươi mà ở lại, e rằng...”

Hắn ta còn chưa dứt lời, Bình Chương đã bước đi nhanh hơn.

Hoa Thanh Nguyệt quay đầu lại, phát hiện Bình Chương đã biến mất, định rót thêm một ly, nhưng lục lọi mãi chỉ thấy một bàn tay lạnh băng giữ lấy, miệng còn lẩm bẩm: “Bình Chương, đừng đi... ta không muốn về...”

“Hoa Thanh Nguyệt.” Lục Diễm trầm giọng, ép nàng quay mặt lại: “Nhìn kỹ ta xem, là ai?”

Đôi mắt hạnh đẫm nước của nàng nhìn hắn, vẻ mặt lập tức không vui: “Bình Chương, không phải ngươi bảo một cơn say giải hết muộn phiền sao? Sao vẫn còn thấy kẻ ta không muốn thấy chứ?”

Ánh mắt Lục Diễm vốn đã đen thẫm, nay càng u lãnh, khiến người ta phát sợ.

Men rượu dù có che lấp lý trí, thân thể Hoa Thanh Nguyệt vẫn khẽ run.

Lục Diễm chẳng động đậy, chỉ lặng lẽ đứng cạnh nàng.

Hoa Thanh Nguyệt nhíu mày, bất mãn xoa trán, rồi lại vò đầu, ngẩng lên vẫn chỉ thấy khuôn mặt Lục Diễm.

Nàng rầu rĩ, bật khóc: “Rượu này... chẳng có tác dụng gì cả.”

Lục Diễm cúi mắt, lạnh lùng liếc nàng, ánh nhìn tụ khí sát phạt, không quan tâm đến ai khác, trực tiếp bế ngang nàng lên, rảo bước rời đi.

Cơ thể Hoa Thanh Nguyệt mềm nhũn, mê man thêm vài phần. Dù nàng có nói gì, tốc độ hắn vẫn không chậm lại. Cảm nhận nguy hiểm đang đến gần, nàng bắt đầu giãy giụa.

Lục Diễm vẫn ôm chặt không buông.

“Còn lộn xộn nữa, rơi xuống thì đau ráng chịu.” Hắn nhẫn nhịn nói.
Hoa Thanh Nguyệt không động đậy nữa, dụi đầu vào lòng ng.ực hắn, thân hình mềm mại dính chặt lấy.

Chẳng bao lâu, tiếng khóc khẽ lại vang lên.

Bước chân Lục Diễm khựng lại.

Hắn siết nàng trong lòng chặt hơn chút nữa: “Có chỗ nào thấy không khỏe sao?”

Nghe hắn hỏi, Hoa Thanh Nguyệt ngẩng đầu, mắt đỏ hoe, lệ vẫn vương nơi mi.

Một lúc lâu sau, nàng khẽ nói: “Lục Diễm... ngươi đẹp thật đấy...”

Người phía trước đang bước đi lại dừng lại lần nữa. Nhưng lần này, hắn không tiếp tục rảo bước, mà cúi đầu, nhướng mày, nhẹ nhàng đặt nàng xuống đất. Tuy không thích mùi rượu, nhưng hắn vẫn ghé sát, hỏi khẽ: “Vậy Thanh Nguyệt có thích ta không?”

Say đến hồ đồ, Hoa Thanh Nguyệt chẳng nghe lọt lời nào khác, chỉ đem những điều chôn giấu trong lòng, ngày thường không dám nói, lần này thổ lộ hết.

“Ngươi đẹp thế kia, muốn nữ nhân nào mà chẳng có. Cớ sao lại không buông tha ta?”


Bình Luận (0)
Comment