Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện

Chương 142

Nàng nói, vừa như ủy khuất vừa khẽ lay lay cánh tay nam nhân.
Vô tình mà hữu ý, nhẹ nhàng đong đưa.

Giây phút ấy, cơn giận vừa dâng lên trong lòng Lục Diễm liền lặng lẽ tắt ngấm.

Hắn không kìm được mà cúi sát lại gần, má áp má, hít lấy hương thơm mềm mại riêng có trên người nàng, trong đáy mắt đen nhánh chỉ toàn là nhu hòa.

Nếu Hoa Thanh Nguyệt không say, hoặc chỉ cần nàng chịu ngẩng đầu nhìn, át hẳn sẽ phát hiện hắn giờ phút này khác hẳn với dáng vẻ thường ngày như hai con người.

Nàng ngây ngốc nhìn hắn bằng ánh mắt như phủ sương dưới trăng, chưa chịu từ bỏ, lại thấp giọng hỏi: “Có thể chứ?”

Lục Diễm vừa mới nhếch môi liền vội vàng mím lại.

Hoa Thanh Nguyệt thấy hắn chẳng đáp lời, môi phấn hơi trề xuống, hai lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện, dáng vẻ nàng khi ấy khiến cõi lòng vốn trống vắng của Lục Diễm như bùng cháy giữa biển lửa, rực rỡ đến nóng bỏng.

Ngay giây phút đó, trong lòng hắn dấy lên một ý nghĩ điên cuồng — hận không thể giấu nàng vào tận trong thắt lưng, không cho rời xa nửa tấc, lại càng không cho kẻ nào khác dòm ngó.

Hô hấp gần kề nhau, hai người lặng lẽ đối diện hồi lâu.

Cuối cùng hắn vươn tay, ngón tay thon dài khẽ vén tóc mai trên trán nàng ra sau tai, xúc cảm mềm mại khiến ánh mắt hắn càng thêm trầm lắng, mang theo chút bất đắc dĩ mà dụ dỗ: “Say thế này rồi, còn nghĩ đến chuyện rời đi?”

Ánh mắt Hoa Thanh Nguyệt long lanh như nước, khẽ chớp chớp, vẻ ủy khuất càng hiện rõ: “Ta đâu có định rời đi, ta chỉ muốn thành toàn cho ngươi thôi. Ngươi xem, nhiều nữ tử thích ngươi như vậy, nếu vì ta mà khiến họ đau lòng thì thật đáng tiếc.”

Lục Diễm khôi phục dáng vẻ điềm tĩnh ban đầu, hắn hiểu rõ, nói gì thêm với nữ tử trước mặt lúc này chỉ khiến bản thân thêm tức giận. Thế nhưng hắn vẫn không nhịn được hỏi: “Nàng nói có nhiều nữ tử thích ta như vậy, trong đó lại không có nàng, đúng không?”

Hoa Thanh Nguyệt gật đầu, hầu như chẳng chút do dự: “Đúng vậy, không có ta.”

Giọng nàng nhỏ như muỗi kêu, song Lục Diễm lại nghe rõ mồn một.

Vài lời ngắn ngủi, vậy mà khiến đêm đen vốn tĩnh mịch bỗng trở nên nặng nề đến nghẹt thở, ngay cả tiếng côn trùng cũng dường như ngừng lại trong thoáng chốc.

Tay hắn siết chặt lấy thân hình mềm mại của nàng, hơi khựng lại, ánh mắt thâm trầm khó lường dừng nơi gương mặt nàng, lặng lẽ chờ lời tiếp theo.

“Nhưng nếu ngươi chịu thả ta đi... ta sẽ thích ngươi.”

Vừa dứt lời, bên hông nàng chợt truyền đến đau đớn, thân hình bị bế bổng lên, trong khoảnh khắc người đã bị đặt dựa vào thân một gốc đại thụ trong sân.

Lục Diễm ép sát vào, cúi xuống bên tai nàng, giọng nói khàn khàn đầy từ tính: “Đời này, ta tuyệt đối không buông tay, trừ phi ta đã chết. Còn nữa, nàng không được nói muốn rời đi, kể cả có say cũng không được!”

Hoa Thanh Nguyệt ngẩn người, đôi mắt mơ màng ngước nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, cảm nhận hơi thở ấm nóng của hắn vây quanh: “Ta nói thật đấy, ngươi…”

Còn chưa dứt lời, hắn đã cúi người, dùng sức áp chặt nàng, môi mỏng mạnh mẽ chiếm lấy đôi môi no đầy của nàng, chặn đứng mọi lời phản kháng không muốn nghe.

Hắn mải miết hôn m.út, khiến môi nàng đau rát, đầu óc cũng dần thanh tỉnh. Nàng theo bản năng giơ tay muốn đẩy hắn ra, nhưng hai bàn tay to lớn lại kiên quyết giữ chặt cổ tay nàng, thuận thế ghì lên đỉnh đầu.

Lực đạo so với trước đây đều mạnh hơn.

Phía sau nàng đau rát do bị ma sát, ban đầu chỉ thấy khó chịu trong lòng, sau lại thành cả thể xác lẫn tâm hồn đều không yên, đến mức bật khóc.

“Lục Diễm, ta thấy khó chịu…”

Khi nụ hôn dịu dàng dần dời đến nơi khác, hắn bỗng nghe thấy lời nói yếu ớt ấy.

Lục Diễm dừng lại, nhìn nàng: “Vậy nàng còn dám nói muốn rời đi không?”

Dù đầu óc mơ hồ, nàng cũng hiểu rõ, những lời kia chẳng hề có lợi gì cho mình, thế là lắc đầu: “Không nói nữa.”

Song tiếng nức nở vẫn không dừng.

Thấy dáng vẻ ủy khuất của người dưới thân, lòng bàn tay Lục Diễm không kìm được siết chặt hơn, cuối cùng nhẫn không nổi, cúi xuống hôn nhẹ lên đỉnh đầu nàng, dịu giọng hỏi: “Đừng khóc. Ngoài chuyện này ra, nàng còn muốn gì nữa?”

Giọng điệu ôn nhu hiếm thấy của hắn khiến Phi Thất đang nấp gần đó suýt chút nữa ngã khỏi cây. Nếu chủ tử nhà mình sớm có giác ngộ này, thì đâu đến mức xảy ra biết bao nhiêu chuyện.

Không rõ có phải do men rượu hay không, Hoa Thanh Nguyệt lại cảm thấy giọng nói nam nhân có chút run rẩy do bất an, như thể thật sự sợ nàng sẽ bỏ đi.

Ý thức được suy nghĩ trong đầu mình, nàng lập tức lắc đầu xua đi, không muốn dùng đầu óc mơ màng vì rượu để phân tích tâm tư của hắn.

Dù sao cũng là hắn hỏi, Hoa Thanh Nguyệt ngẩng mắt mông lung đáp:

“Ta nhớ Thanh Dương và Đào Hề, muốn đi thăm bọn họ.”

Lục Diễm đưa tay nâng cằm nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng hồi lâu, dịu giọng: “Được.”

Vừa dứt lời, hắn lại cúi xuống hôn nàng, lần này Hoa Thanh Nguyệt nhắm mắt lại, không còn phản kháng.

Mặc cho hắn cướp đoạt không khí trong lồng ng.ực mình, rất lâu sau, hắn mới bế nàng lên lần nữa, siết chặt eo nàng trong vòng tay, nhỏ giọng nói như thì thầm bên tai, chẳng rõ nàng có nghe thấy hay không:

“Chỉ cần nàng không nói muốn đi, những chuyện khác... chúng ta đều có thể thương lượng.”

Lục Diễm ôm nàng về phòng, không gọi hạ nhân tới hầu hạ.

Mới vừa buông người ra, Hoa Thanh Nguyệt lại bị hắn ôm vào lòng, bắt đầu cởi quần áo cho nàng.

Vừa giúp nàng thay đồ, vừa nhẹ giọng an ủi: “Ta đã bảo người nấu canh giải rượu, lát nữa nàng ngâm suối nóng rồi uống, sẽ thấy dễ chịu hơn.”

Hoa Thanh Nguyệt khẽ nhíu mày:

“Đau... thật là khó chịu...”

Lục Diễm cúi đầu, vừa vặn bắt gặp đôi mắt hạnh ngập nước của nàng, nhìn hắn đầy đáng thương.

Toàn là uất ức cùng bất mãn.

Gần như không cần suy nghĩ, lực đạo trên tay hắn liền buông lỏng vài phần, sợ lại khiến nàng đau:

“Sắp xong rồi, nhẫn thêm một chút.”

“Được.”

Nghe hắn nói vậy, Hoa Thanh Nguyệt không vùng vẫy nữa, ngoan ngoãn phối hợp theo động tác của hắn.

Hắn không gọi Phi Thất vào giúp, một mình ôm nàng đến bể tắm trong nội thất, nửa canh giờ sau lại tự tay thay quần áo cho nàng.
Lại qua thêm nửa canh giờ, hắn cởi áo ngoài, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh nàng, ôm nàng vào lòng.

Hoa Thanh Nguyệt đã tắm xong, cũng uống canh giải rượu, cả người mơ màng như chìm vào sương khói.

Dạ dày vẫn khó chịu vô cùng, nàng vô thức r.ên rỉ khe khẽ.
Hắn nhẹ nhàng vuốt lưng nàng: “Ngủ đi, ngủ rồi sẽ thấy dễ chịu hơn, ta ở đây với nàng.”

Chờ khi nghe thấy tiếng hô hấp đều đều của nàng, Lục Diễm mới cúi mắt nhìn thật lâu, khẽ hôn lên gò má nàng:

“Hoa Thanh Nguyệt... nếu ta chịu thả nàng tự do, nàng sẽ lập tức bỏ đi mà chẳng hề do dự, đúng không?”

Nàng vẫn ngủ say, không chút phản ứng.

Nhưng hắn hiểu rõ đáp án ấy là gì.

Hắn cũng biết, nếu buông tay, nàng nhất định sẽ rời xa hắn, chẳng ngoảnh đầu lại, càng chẳng có chút do dự nào.

Vài năm sau, e rằng cái tên Lục Diễm này sẽ bị nàng quét sạch khỏi trí nhớ, thậm chí nàng sẽ cùng một nam nhân khác ân ái sinh con...

Hắn vùi đầu vào mái tóc nàng, trong bóng đêm vang lên tiếng thì thầm đầy khổ sở:

“Dù tất cả đều là quả đắng, mọi tội nghiệt Lục Diễm ta đều nguyện gánh chịu. Hoa Thanh Nguyệt, đời này cho dù nàng hận ta... cũng phải ở lại bên ta.” 

Bình Luận (0)
Comment