Hoa Thanh Nguyệt nghe hắn trêu chọc thản nhiên như chẳng mấy để tâm, cả người liền khẽ run, theo bản năng cúi đầu nhìn áo trong gần như bị kéo xuống hoàn toàn, sau đó lại nhanh chóng dời mắt.
Nam nhân trước mặt căn bản không định buông tha nàng, cúi sát xuống nói tiếp:
“Ta vốn đã ngủ rồi, ai ngờ nàng đột nhiên giở trò với ta, còn sờ soạng khắp nơi… ngăn thế nào cũng không nổi.”
Hoa Thanh Nguyệt: “……”
Da mặt nam nhân này còn có thể dày hơn chút nữa không?
Nàng hoài nghi, chẳng lẽ tên này lại giống như trước kia, lén đặt tay nàng…
Nhưng nàng không có bằng chứng.
Huống hồ, có nói thì cũng không gây nên được sóng gió gì, nàng ở trên người hắn đã chịu không biết bao nhiêu loại mệt mỏi, còn thiếu lần này sao? Nàng xưa nay chưa từng chiếm được chút tiện nghi nào từ người này.
Không muốn tiếp tục dây dưa với cái đề tài vô vị này, nàng thẳng thừng cắt đứt:
“Ta uống say rồi, mấy chuyện đó đều không nhớ rõ.”
“Không sao, ta nhớ rõ, nàng cứ nghe là được…”
Hoa Thanh Nguyệt hôm nay vì muốn gặp Thanh Dương mà tâm tình tốt đẹp, lại bị mấy câu dở hơi của hắn nói đến rối bời đầu óc. Nàng thật sự không hiểu, sáng nay hắn ăn nhầm thứ gì mà cứ bám lấy đề tài này không buông, lại còn càng lúc càng nói quá.
Đừng nói là nàng hoàn toàn không nhớ được đoạn ký ức nào như vậy, dù cho có thật, chuyện này có thể trách nàng sao?
Biết rõ nàng đã uống say, vậy mà vẫn cố tình nằm gần đến thế. Trong Cần Vụ Viện bao nhiêu phòng trống không chọn, cứ phải ngủ đúng gian này.
Lùi một vạn bước mà nói, nếu hắn không tự nhốt mình trong này, mấy chuyện sau đó nàng có thể làm được chắc?
Suy cho cùng, tất cả đều là hắn tự chuốc lấy.
Sau cùng, hắn còn dịu dàng gọi nàng một tiếng:
“Không tin à?”
“Tin, nếu ngươi nói là ta giở trò, vậy nhất định là ta giở.”
Hoa Thanh Nguyệt vừa lấy kim chỉ ra vá lại thắt lưng cho hắn, vừa không chút do dự đáp lời.
Hắn vốn không phải người phân rõ phải trái, có cãi thêm cũng vô ích.
Khó khăn lắm hắn mới chịu cho gặp Thanh Dương, nàng không muốn chọc giận hắn, lỡ lãng phí cơ hội lần này thì thật không đáng.
Hoa Thanh Nguyệt động tác lanh lẹ, chưa đến nửa nén hương đã giúp hắn buộc thắt lưng chỉnh tề, còn rất chu đáo hỏi:
“Được rồi, có cần gọi Phi Thập vào không?”
Nàng hỏi một cách vô cùng ân cần.
Bình thường mỗi lần cởi đồ, hắn đều gọi Phi Thập hầu hạ bên cạnh, hôm nay còn chưa đợi hắn mở miệng, Hoa Thanh Nguyệt đã chủ động hỏi trước.
Lục Diễm rũ mắt nhìn nàng, cười như không cười.
“Có cần không?” nàng lại hỏi lần nữa.
Lục Diễm thấy nàng nóng lòng như thế, lạnh lùng siết lấy tay nàng, môi mỏng nhếch lên:
“Thanh Nguyệt.”
“Ừ.” Nàng nhẹ giọng đáp lời, như đang chờ hắn nói được phép gặp Thanh Dương.
Lục Diễm thong thả bước qua cạnh nàng, cổ họng nhẹ rung động, lại bất ngờ quay về đề tài cũ:
“Đêm qua nàng sờ ta, còn nói rất thích…”
Hoa Thanh Nguyệt mi run lên, cảm thấy rượu đêm qua mình vẫn chưa tỉnh, sao từ lời hắn lại nghe ra một chút ủy khuất?
Ý thức được mình đang nghĩ một chuyện vô nghĩa, nàng lập tức đẩy ý nghĩ đó ra khỏi đầu, đáp lạnh nhạt:
“Ta đã nói rồi, ta uống say, không biết mình làm gì. Nếu khiến ngươi không vui, ta xin lỗi.”
Nói xong câu đó, nàng xoay người định đi.
Nhưng vừa mới quay người, bàn tay to kia lại siết chặt hơn, hắn mày hơi nhướng, môi nở nụ cười sâu sắc:
“Thanh Nguyệt, nàng là nữ nhân của ta, muốn nhìn cứ nhìn, muốn sờ cứ sờ, ta cho phép.”
Nói rồi, bàn tay thô to khẽ vuốt môi nàng đã bị cắn đến trắng bệch:
“Cho nên, nàng không cần xin lỗi ta, đây là chuyện mà phu quân nên làm.”
Hoa Thanh Nguyệt lui về sau một bước, cố gắng kiềm chế sự mất kiên nhẫn, ngoan ngoãn đáp:
“Được.”
Nàng không nói gì thêm, mím môi dưới ánh mắt hắn. Câu “Ta có thể đi biệt viện chưa?” còn chưa kịp nói ra, liền nghe thấy thanh âm trầm thấp vang lên lần nữa:
“Ta biết phu quân nên làm gì, vậy Thanh Nguyệt có biết thê tử nên làm gì không?”
Hoa Thanh Nguyệt khẽ nhíu mày, không đáp.
“Phu quân thức dậy, thê tử nên giúp phu quân mặc y phục. Bao lâu nay, Thanh Nguyệt vẫn chưa từng giúp ta mặc.”
Nói rồi, hắn duỗi thẳng cánh tay, lẳng lặng nhìn nàng.
Hoa Thanh Nguyệt cụp mắt nhìn tay hắn, ngẩn người, ngón tay vô thức siết chặt.
Trong lòng âm thầm mắng một câu: “Đồ nam nhân khốn kiếp.”
Vốn dĩ đã yên tĩnh, căn phòng càng trở nên im lặng.
“Mặc xong, ta sẽ để nàngrời phủ tới biệt viện.”
Lục Diễm ánh mắt bình thản, không chút gợn sóng, chỉ lẳng lặng nhìn xem nàng có thể kiên trì tới bao lâu.
Hoa Thanh Nguyệt cắn môi, chẳng qua chỉ chớp mắt một cái, ánh mắt nàng cố nhìn vào mặt hắn, lạnh nhạt nói:
“Làm xong chuyện này, còn việc gì nữa không? Nếu còn, nói luôn một thể.”
“Tạm thời chưa nghĩ ra. Nếu nàng nhanh tay, ước chừng cũng chỉ có mỗi việc này cần thê tử hỗ trợ.”
Rất nhanh, Hoa Thanh Nguyệt đã giúp hắn mặc xong áo trong, áo ngoài, ngón tay mềm mại lướt qua lớp lụa mịn, dịu dàng đến tột cùng.
Lục Diễm rũ mắt, hương thơm thoang thoảng thuộc về nàng len lỏi vào mũi, dịu nhẹ, thuần khiết, hoàn toàn khác với những nữ nhân hắn từng biết. Hắn rất thích, ngửi thế nào cũng không đủ. Eo bụng mơ hồ nổi lên d.ục v.ọng, ánh mắt càng lúc càng u trầm sâu thẳm.
Hoa Thanh Nguyệt cố gắng tập trung tinh thần, cuối cùng mặc xong tất cả.
“Còn một việc.” Giọng hắn lại vang lên.
Hoa Thanh Nguyệt nàng biết ngay mà, tên nam nhân này đúng là không có điểm dừng.
“Hôn một cái, chuyện đêm qua chúng ta xóa hết.”
Trước đây sao không phát hiện nam nhân này trẻ con như thế?
“Thanh Nguyệt, nàng biết đấy, ta là người không thích chịu thiệt. Nếu không, tối nay trở về lại tiếp tục… cứ như vậy tiếp diễn, e là chỉ làm chậm trễ thời gian của nàng thôi.”
Hoa Thanh Nguyệt không tin nổi ngẩng đầu, muốn xem hắn có phải đêm qua chưa ngủ tỉnh không.
Vừa ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt thâm trầm như mực của hắn.
Trong khoảnh khắc, hai người ánh mắt giao nhau.
Dù là sáng sớm trời còn lạnh, trong phòng bỗng ấm áp khác thường. Hoa Thanh Nguyệt hiểu rõ, làm xong nhiệm vụ của hắn sớm một chút, nàng mới có thể rời đi sớm. Nếu cứ dây dưa, người chịu thiệt vẫn là nàng. Từ lúc gặp hắn, nàng đã hiểu điều này.
Nàng nhắm mắt, nén xuống tủi hờn cùng kinh hoảng, nhẹ nhàng kiễng chân, như vô số lần trước, đưa đôi môi phấn hồng lên trước.
Chỉ là lần này, Lục Diễm lại không giống thường ngày cúi xuống, dù nàng kiễng chân thế nào cũng chỉ chạm đến cằm hắn. Nàng cố gắng mấy lần vẫn không với tới, cuối cùng đành kéo áo hắn, muốn dùng lực kéo hắn cúi xuống.
Nhưng nam nhân kia như đã hạ quyết tâm, vẫn đứng thẳng không nhúc nhích.
Hoa Thanh Nguyệt bắt đầu sốt ruột, nếu cứ chậm trễ, e rằng đến biệt viện cũng gần trưa, thời gian ở cạnh Thanh Dương lại chẳng còn bao nhiêu.
“Lục Diễm, ngươi cúi xuống một chút.”
Bất đắc dĩ, nàng đành mở miệng cầu xin.
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười nhẹ của nam nhân, tay hắn dẫn dắt tay nàng leo lên ngực mình, chậm rãi đưa lên vai, từ từ dẫn đường:
“Thanh Nguyệt, cứ như vậy, là được.”
Hắn khắc chế xúc động muốn cúi người hôn nàng, cố tình để nàng tự mình làm.
Hoa Thanh Nguyệt mặt đỏ bừng, làm theo chỉ dẫn của hắn. Khi bàn tay vừa chạm đến sau cổ hắn, nam nhân cuối cùng cũng cúi xuống, nàng mừng thầm trong bụng, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, nàng lập tức nghiêng đầu tránh đi.
“Tốt rồi, ta có thể ra ngoài chưa?” nàng hỏi.
Lục Diễm hơi nhíu mày.
Rõ ràng làm nhiều như vậy, mà nữ nhân này chẳng học được gì, đã vụng về lại còn hấp tấp đến thế.