Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện

Chương 146

Hành động trắng trợn cùng táo bạo ấy khiến Lục Diễm chau mày, nâng mí mắt lên nhìn nàng đầy bất mãn.

“Ta có thể đi được rồi chứ?” Nàng vẫn chưa rõ tình thế, ngây ngô lên tiếng hỏi, “Ngươi bảo ta làm chuyện kia, ta đã làm xong…”

Lời chưa dứt đã bị hắn ngăn lại nơi cổ họng.

Nam nhân kia đưa tay lớn bao trọn sau gáy nàng, kéo nàng áp sát vào lòng mình.

“Hoa Thanh Nguyệt, dạy bao nhiêu lần rồi vẫn chưa học được, nếu nàng cứ mãi không để tâm như thế, vậy về sau học xong rồi mới được bước ra cửa.”

Dứt lời, tay hắn dùng sức, đẩy nàng ngẩng đầu lên.

Ngay sau đó, hắn cúi xuống chiếm lấy đôi môi mềm mại, dịu dàng kia, cắn m.út, nghiền nát từng chút từng chút.

Từ hôn nhẹ chuyển thành thâm nhập, chỉ cần vài nhịp thở, hắn đã bắt đầu từng bước xâm lấn, trong phòng chẳng bao lâu liền tràn đầy tiếng thở dốc mê loạn.

Hoa Thanh Nguyệt không chịu nổi sức lực kia, vừa có cơ hội liền ngửa đầu tránh né, nhưng chẳng mấy chốc đã bị Lục Diễm nửa đè nặng lên thân, hai tay mảnh khảnh bám chặt lấy eo hắn, sợ bị ngã xuống.

Hắn cúi đầu, hơi thở nặng nề: “Mở ra.”

Lông mi nàng khẽ run, vẫn không muốn thuận theo.

Lục Diễm nhướng mày, bàn tay lớn từ tốn trượt xuống dưới, lướt qua vòng eo nhỏ nhắn rồi lần nữa nắm lấy phần thịt mềm mại phía sau.

Hoa Thanh Nguyệt giật mình, bật thốt lên một tiếng kinh hô.

Hắn nhân cơ hội cạy hàm răng nàng, tùy tiện xâm nhập.

Sự xâm lược quá mức khiến nàng khó thở, rên khẽ phản kháng: “Ưm ~~”

Âm thanh yếu ớt tựa như tiếng muỗi kêu ấy lại hoàn toàn đánh tan lý trí mà hắn đang gắng giữ.

Lực đạo nơi môi càng lúc càng mạnh, như dã thú đói khát xé xác con mồi, không chút nương tay.

Từng đợt tiếp xúc lại chẳng khiến hắn thoả mãn.

“Buông ra, đau…”

Hoa Thanh Nguyệt thở dốc, khẽ kêu một tiếng: “Lục Diễm, đau.”

Lời vừa dứt, tay hắn nơi hông mới dần thu lại, động tác nơi môi cũng dịu đi, song vẫn mang theo dư âm làm người đau đến tận cốt tủy.

Tham niệm vừa nổi, hô hấp giao hòa quấn quít, nhiệt độ trong phòng không ngừng dâng cao.

Lục Diễm đắm chìm trong từng tấc xúc cảm, còn Hoa Thanh Nguyệt thì thanh tỉnh mà liếc nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, lòng như lửa đốt – nếu hôm nay buổi trưa có thể đến biệt viện thì coi như tốt lắm rồi.

“Đau…” Nàng cố đẩy gương mặt kia ra nhưng không nổi, môi lại bị cắn đau.

Giọng hắn trầm khàn, pha chút đen tối: “Chuyên tâm chút, học.”

Hoa Thanh Nguyệt nhắm mắt, trong lòng âm thầm cầu khấn nam nhân này mau chóng xong việc, nếu cứ tiếp tục thế này, chẳng chừng lát nữa lại đổi sang một chiến trường khác.

Mà chuyện đó, với hắn thì tuyệt đối làm được.

Cửa lớn bên ngoài, Phi Thập mặt mày nghiêm túc đứng canh, không nói một lời, chủ động tránh xa vài bước.

Phi Cửu bên cạnh trêu chọc: “Có phu nhân ở đây, công việc của ngươi càng lúc càng nhẹ, chớ đến lúc bị đuổi khỏi nhà thì khổ.”

Chưa dứt lời, đã bị đá một cú đau điếng vào đùi: “Đúng là nhàn thật. Nếu cứ như vậy nữa, ta sẽ để ngươi làm chân sai vặt, không biết là bị sung quân đến Phi Vũ Quân quét chuồng ngựa hay ra kinh dưỡng bồ câu đưa tin nữa!”

Phi Cửu: “.........”



Rất lâu sau đó, Hoa Thanh Nguyệt mệt mỏi tựa vào ngực hắn thở từng ngụm, thân thể bị dày vò đến khó chịu, hắn khẽ hỏi: “Khó chịu sao?”

Đây là lần đầu tiên hắn quan tâm cảm giác của nàng, trong lòng Hoa Thanh Nguyệt không khỏi ngạc nhiên — cuối cùng cũng nhận ra điểm bất thường.

Nam nhân này, từ trước đến nay chưa từng để tâm đến sự khó chịu của nàng, chỉ lo phát tiết cảm xúc của chính mình.

Hắn chưa bao giờ quan tâm nàng cảm thấy thế nào.

Hoa Thanh Nguyệt không nghĩ nhiều, chỉ lắc đầu: “Giờ có thể đi được chưa?”

“Không vội.”

Hắn nâng cằm nàng lên, ánh mắt hai người chạm nhau, hắn hỏi: “Ta muốn… được không?”

Hoa Thanh Nguyệt nheo mắt, ngay sau đó liền mất hết kiên nhẫn — nam nhân này chưa từng nói thật một câu.

Lại muốn lặp lại chiêu cũ, nàng tức giận định phản bác.

“Ta đã đồng ý với nàng, nàng bồi ta đi. Đêm nay ta cho nàng ở lại biệt viện, có được không?”

Giọng hắn khàn khàn đến kỳ lạ, chỉ lặng lẽ nhìn nàng, không giống ngày xưa chỉ biết phát tiết giận dữ.

Hôm nay lại dịu dàng bất ngờ, còn hỏi ý nàng.

Một lúc lâu sau, hắn lại lên tiếng: “Thanh Nguyệt, ta biết nàng đang để bụng chuyện gì… Về sau sẽ không như vậy nữa.”

Hắn làm sao không hiểu, nếu nàng còn nhớ Hoàn Khiêm Chu, thì nhất định là có nguyên nhân, mà hắn ắt có cách để khiến hình bóng kia hoàn toàn biến mất khỏi tâm trí nàng.

Chỉ cần chạm đến trái tim là đủ.

Hoa Thanh Nguyệt im lặng không đáp.

“Hai lượt.”
...
“Lục Diễm, ngươi cần gì phải——”
...
“Ba lượt.”

Năm xưa ở giữa đám gian thần và địch nhân, hắn luôn biết tận dụng thời cơ, chưa từng để ai cò kè mặc cả.

Vậy mà đối với nàng — một nữ tử tay không tấc sắt — hắn lại hết lần này tới lần khác nhượng bộ.

“Năm lượt.” Hoa Thanh Nguyệt bị hắn hôn đến môi đỏ ửng, hơi hé miệng.

“Được.”

Khó khăn lắm mới đợi nàng gật đầu, Lục Diễm không cho nàng thêm cơ hội mở miệng, lập tức mạnh mẽ bế ngang người nàng lên, nhịn không được đem nàng áp xuống giường.

...

Khi ra khỏi phòng thì trời đã về trưa. Lục Diễm mặt mày hớn hở, nhìn Hoa Thanh Nguyệt đang tự vấn lại búi tóc rối bời, hắn mỉm cười, lấy chiếc trâm bạc trong tay nàng: “Để ta giúp nàng.”

“Ừm.”

Hắn nhẹ nhàng cài trâm lên tóc nàng, ánh mắt dừng nơi hình ảnh trong gương đồng, khẽ nói: “Mấy ngày tới e rằng ta phải ở trong cung, năm ngày sau sẽ đến đón nàng, được chứ?”

Nghe vậy, ánh mắt Hoa Thanh Nguyệt thoáng sáng lên, xoay người đáp lại một tiếng thanh thúy.

“Được.”

Nàng nghĩ, nếu có thể không gặp nam nhân này trong năm ngày, thì thật tốt biết bao.

Lục Diễm dường như không thấy được tia vui mừng thoáng hiện nơi đáy mắt nàng, mím môi nói: “Nếu nàng nhớ ta, cứ nói với Phi Thất.”

Hoa Thanh Nguyệt rũ mắt gật đầu.

“Mấy ngày tới ở biệt viện, hỏi thêm Phi Thất về chuyện học viện, không cần vội vàng. Chờ nàng trở về rồi hãy quyết, muốn đến đâu học cũng được, ngay cả Quốc Tử Giám cũng không sao.”

Tay nàng siết nhẹ trong tay áo, các khớp ngón tay trắng bệch.

“Thật sự được chứ?” Nàng hỏi.

“Đương nhiên.” Hắn đáp, “Ta từng nói, chỉ cần nàng ở bên ta, muốn làm gì, muốn có gì, ta đều tận lực cho nàng.”

Nói rồi, hắn ôm nàng vào lòng: “Chỉ là, Thanh Nguyệt, đừng nghĩ đến chuyện rời đi. Những gì ta muốn, dù có phải hủy diệt cũng không tiếc. Đó là bản tính của ta.”

“Ta sẽ không.” Hoa Thanh Nguyệt vội vàng đáp, giữa hai người dường như lại trở về thời điểm ban đầu.

“Hửm?” Tay hắn xoa nhẹ làn da trơn mịn của nàng, “Ta chỉ nói vậy thôi, nhưng hy vọng nàng sẽ ghi nhớ.”

“Lần trước ta chạy xa như thế, ngươi vẫn có thể tìm được ta. Trời đất rộng lớn, lần này ta còn có thể trốn đi đâu? Lần này, ngươi hãy tin ta — ta sẽ không đi.”

Lục Diễm nhìn nàng, không nói gì.

Thật lâu sau mới cất lời:

“Đi đi, muốn làm gì thì làm, ta tin nàng.” 

Bình Luận (0)
Comment