Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện

Chương 147

Hoa Thanh Nguyệt đã đi tới cửa, rốt cuộc vẫn là không bước chân tới biệt viện, lại càng chưa được gặp Thanh Dương.

Vừa ra đến cổng, Hạ ma ma đã vội vã chạy tới, vẻ mặt đầy lo lắng.

“Đại công tử, lão phu nhân ngất xỉu, xin ngài mau tới xem một chút.”

Lục Diễm cau mày, giọng nói lạnh lẽo bật ra từ đôi môi mỏng, vô cớ mang theo khí thế áp bức kẻ dưới:

“Tổ mẫu thân thể vẫn luôn cường kiện, hôm qua cũng còn khoẻ mạnh, sao nay lại thành ra thế này?”

Hạ ma ma ánh mắt khẽ dao động, vừa hay bị Lục Diễm bắt gặp.

Hoa Thanh Nguyệt cũng gấp gáp tiến lên: “Hạ ma ma, mau dẫn đường, vừa đi vừa nói rõ.”

Nàng vừa dứt lời, đã xoay người chạy về phía Triều Huy Đường.

“Lão phu nhân sáng sớm tỉnh dậy liền nói thấy trong người không khoẻ, lão nô khuyên nên mời lang trung, bà lại bảo không nghiêm trọng. Sau đó từ chỗ Như Thư quận chúa nghe được chuyện xảy ra tối qua, chẳng bao lâu liền ngã quỵ.”

Sắc mặt Lục Diễm chợt trầm xuống, không nói gì thêm, chỉ phân phó Phi Thập phía sau:

“Đi, mời Chương Tự đến.”

Hạ ma ma vội vàng nói không cần, nhưng Phi Thập đã sải bước rời đi.

Hai người vừa tới Triều Huy Đường, chỉ thấy Lục lão phu nhân nằm lặng yên trên giường, mí mắt khép hờ, sắc mặt tái nhợt. Hoa Thanh Nguyệt không chần chừ, bước nhanh tới cầm lấy tay bà, nhẹ giọng gọi:

“Tổ mẫu, tổ mẫu…”

Gọi mấy tiếng mà không ai đáp lại, nàng cũng bắt đầu lo lắng.
Lục Diễm đưa tay đặt lên vai nàng, dịu giọng an ủi:

“Tổ mẫu thân thể xưa nay cứng cỏi, có Chương Tự ở đây, ắt sẽ không có gì đáng ngại.”

Không bao lâu, Chương Tự đã được Phi Thập “thỉnh” đến.

Y bắt mạch cho Lục lão phu nhân, vẻ mặt không chút biến hóa, quay sang điềm đạm nói với Lục Diễm:

“Lão thái thái không có gì đáng ngại, chỉ là khí huyết nghịch chuyển công tâm, ta kê mấy thang thuốc, uống vào là ổn.”

Dứt lời, y đưa Lục Diễm một ánh mắt ngầm ý.

Hai người liếc nhau, thần sắc mau chóng khôi phục như thường. Chương Tự buông tay, chỉ đành thở dài một tiếng như bất đắc dĩ.
Hoa Thanh Nguyệt nhìn không hiểu ánh mắt trao đổi của họ, bèn lên tiếng:

“Chương thái y, thật sự không có gì đáng lo sao?”

“Không có, chỉ cần uống thuốc là được.”

Lục Diễm liếc Phi Thập một cái.

Chẳng mấy chốc, Phi Thập mang giấy bút đến. Chương Tự vừa kê đơn vừa chậm rãi nói:

“Lão phu nhân tuy nói thân thể mạnh khoẻ, nhưng dẫu sao tuổi tác đã cao, không chịu nổi kí.ch th.ích dày vò. Nhất là dạo gần đây, bà từng nói, tốt nhất các ngươi nên ở gần bầu bạn nhiều một chút, kẻo lại làm tổn thương tâm can bà lần nữa.”

Hoa Thanh Nguyệt gật đầu: “Đa tạ thái y, chúng ta đều sẽ ghi nhớ.”

“Ừm, đơn thuốc này mang đi sắc thuốc, ngày mai ta sẽ quay lại xem.”

Lục Diễm nhận lấy phương thuốc, mắt hơi cụp xuống, không nói thêm lời nào.

Tin tức lan truyền, mấy chị em dâu như Ninh Tuy cũng từ bên ngoài vội vàng chạy vào.

“Diễm ca nhi, tổ mẫu làm sao lại ra nông nỗi này?” Nhị phòng Cố thị cất lời trước.

“Không có gì nghiêm trọng, chỉ là ngất xỉu, lang trung đã đến kê đơn.” Thần sắc Lục Diễm không có gì thay đổi.

Ba người nghe lão phu nhân không đáng ngại, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Ninh Tuy nhìn vào trong phòng, thấy Hoa Thanh Nguyệt bên cạnh lão nhân gia, liền không vui, lạnh giọng nói:

“Có phải là bị ngươi làm tức giận?”

Bà ta đầu tiên nghĩ tới chuyện Hoa Thanh Nguyệt nói gì không phải với lão nhân gia, chọc cho bà giận đến ngất xỉu.

Hoa Thanh Nguyệt vừa định mở miệng giải thích, đã bị Lục Diễm giành lời:

“Mẫu thân, tổ mẫu là vì nghe chuyện Tam đệ mà ngất, liên quan gì tới nàng?”

“Ngươi…” Ninh Tuy nhìn nhi tử ra mặt bênh vực nữ nhân kia, trong lòng lửa giận bốc cao.

Ngô thị cũng ngồi không yên. Tối qua con bà không ngủ trong tân phòng, cũng là vì Như Thư quá mức vô lễ, đêm động phòng lại đem trượng phu đuổi ra khỏi cửa. Trên đời này nào có đạo lý ấy? Nếu còn vì vậy mà khiến trưởng bối tổn thương, chẳng phải con trai bà mới ngày thứ hai thành hôn đã thành đề tài đàm tiếu khắp nơi?

“Diễm ca nhi, chuyện này dài dòng, nói ra thì…”

Ngô thị đang định giải thích vài câu, liền bị Lục Diễm lạnh nhạt cắt lời:

“Tam thẩm, tổ mẫu đang nằm trên giường là thật. Nếu thẩm có thời gian biện bạch, chi bằng sớm thu dọn đồ đạc giúp Lục Lê dọn ra ngoài, để tổ mẫu khỏi thấy thêm phiền lòng.”

Ngô thị cười khẩy trong lòng.

Lão phu nhân thật chỉ thấy một mình con bà chướng mắt sao? Rõ ràng là chuyện do chính hắn gây ra nhiều hơn…

Nhưng lời ấy, bà ta không thể nói, cũng không dám nói.

“Nếu tam thẩm cảm thấy không tiện, thủ hạ ta người đông, có thể—”

“Không cần, không cần, chúng ta sẽ thu dọn ngay, lập tức dọn đi.”

Dù sao Tam phòng tuy cưới Như Thư, nhưng Định Vương kia vẫn là vị Vương gia nhàn tản không có tiếng nói trong triều. Hiện giờ chưa phải lúc đối chọi với Lục Diễm, điểm này Ngô thị còn biết chừng mực.

“Chi bằng dọn luôn bây giờ, để tổ mẫu tỉnh lại khỏi phải thấy mặt, lại nhọc lòng vì những chuyện không đâu. Thẩm thấy sao?”

Sắc mặt Ngô thị khẽ biến, hai người đi theo phía sau cũng không nói thêm nửa lời, đành lặng lẽ rời đi.

Ninh Tuy cùng Cố thị ở lại hầu hạ Lục lão phu nhân uống thuốc. Không lâu sau, bà tỉnh lại.

Thấy trong phòng có mấy người, bà khẽ ho hai tiếng, định ngồi dậy. Hạ ma ma lập tức đỡ bà lên.

“Mẫu thân.”

“Mẫu thân.”

“Tổ mẫu.”


Lục lão phu nhân nhìn quanh, thấy ai cũng đầy vẻ lo lắng, chậm rãi nói:

“Ta không sao. Thân thể ta, ta tự biết, còn chưa tới lúc phải gặp Diêm Vương đâu. Các ngươi cũng rõ tính ta, ta ghét nhất là cái dáng vẻ khóc lóc lụy phiền. Nếu thật lòng muốn hiếu thuận, thì cứ lo làm cho tốt bổn phận của mình.”

“Mẫu thân, nhưng người đang bệnh, con dâu nào dám yên tâm? Xin để chúng con ở lại hầu hạ.”

“Không cần, các ngươi lui trước đi. Ta còn có lời muốn dặn riêng Diễm ca nhi.”

Cố thị còn định nói gì, nhưng thấy vẻ mặt lão phu nhân kiên định, ánh mắt lại nhìn về phía Ninh Tuy, hai người liền trao đổi một ánh nhìn, rồi chậm rãi lui ra.

Hoa Thanh Nguyệt thấy vậy, vội nói:

“Tổ mẫu, người vừa uống thuốc, để Thanh Nguyệt đi lấy ít mứt hoa quả cho người nhé.”

“Ừ, ngoan, đi thong thả một chút.”

Lục lão phu nhân đưa mắt ra hiệu cho Hạ ma ma, bà gật đầu hiểu ý:
“Hoa cô nương, để lão nô đưa người đi.”

Chẳng bao lâu, trong phòng chỉ còn lại Lục Diễm và Lục lão phu nhân.

Chờ cửa vừa khép, Lục Diễm vẫn điềm tĩnh như thường:

“Tổ mẫu có điều muốn nói, chi bằng đợi thân thể khoẻ hơn rồi hãy bàn.”

Lục lão phu nhân trầm ngâm hồi lâu, mắt nhìn về phía cửa:

“Ta nói lời này, coi như tổ mẫu cầu ngươi, hãy để nha đầu đó rời đi. Về sau ngươi muốn cưới ai, tổ mẫu đều không can dự, nhưng nàng không phải người thuộc về Lục gia chúng ta.”

“Tổ mẫu.” Lục Diễm không lấy làm kinh ngạc trước lời bà, ngữ khí bình thản, không hề dao động, “Người không phải nàng, sao biết nàng vô tình với ta?”

Lục lão phu nhân ho nhẹ vài tiếng:

“Lục Diễm, ngươi nhìn xem nàng khi mới vào phủ, hoạt bát đáng yêu biết bao. Còn bây giờ thì sao? Gầy gò, lặng lẽ, lời nói cũng ít. Tổ mẫu tuy già nhưng mắt không lòa, lòng vẫn tỏ.”

“Ngươi tuy sinh ra nơi chinh chiến, nhưng mấy năm nay cũng lăn lộn nơi triều đình, chẳng lẽ còn không biết: đoán thân dễ, đoán tâm khó. Ngươi nếu thật lòng thương tổ mẫu, thì hãy buông tha cho nàng, cũng là buông tha cho chính ngươi.”

Lời bà nói, gần như đã dùng hết toàn lực.

Nhưng Lục Diễm sắc mặt vẫn lạnh nhạt, thần tình chẳng hề dao động.

Lục lão phu nhân không ngồi nổi nữa, giãy giụa muốn đứng dậy:

“Tổ mẫu bệnh đến thế này, chỉ có một nguyện vọng nhỏ nhoi, chẳng lẽ ngươi không thể thành toàn?”

Lời vừa dứt, Lục Diễm khẽ mím môi, không nói gì, như đang thực sự cân nhắc điều gì đó.

Trong mắt Lục lão phu nhân vụt qua một tia toan tính thành công – vẫn là chiêu của bà lão này dùng mới hữu hiệu…

Một lúc sau, hắn mới nhẹ nhàng đáp:

“Tổ mẫu, ta chưa từng có thói quen buông tay, đối với nàng, lại càng không. Nhưng tôn nhi xin hướng người bảo đảm, nhất định sẽ khiến nàng cam tâm tình nguyện gả cho ta.”



Bình Luận (0)
Comment