Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện

Chương 149

Lục Diễm đứng lặng nghe Phi Thập bẩm báo, sắc mặt tối sầm, bóng dáng cao lớn dưới ánh sáng tự nhiên càng hiện rõ vẻ lạnh lẽo cô ngạo.

“Chủ tử, có cần tăng thêm người thủ vệ không?”

Lục Diễm khoanh tay bước tới bên cửa sổ, trầm ngâm hồi lâu, thần sắc ngày càng khó đoán.

Ngay khi Phi Thập tưởng rằng chủ tử đã ngầm đồng ý với đề xuất của mình, lại bất ngờ nghe hắn nói:

“Không cần. Cứ theo ý nàng mà làm.”

Dạo gần đây, nàng cố tình xa cách, vậy thì hắn cũng theo nàng mà chơi một ván.
Phi Thập chẳng hiểu mô tê gì, nhưng chủ tử từ trước tới nay hành sự cẩn trọng, nên cũng không dám trái lời, chỉ biết cung kính lĩnh mệnh lui ra.

“Nàng đây là đang chơi trò gì? Lạt mềm buộc chặt?”

Chương Tự vừa vào cửa, liền thản nhiên ngồi xuống ghế, tiện tay bưng tách trà trên bàn uống cạn một hơi, rồi tiếp tục giễu cợt: “Vì một nữ nhân, ngươi đến cả binh pháp cũng lôi ra dùng, không sợ chơi quá trớn hay sao?”

Lục Diễm liếc xéo hắn: “Bức tắc phản binh, đi tắc giảm thế. Theo sát chớ bức, làm tiêu hao khí lực, giảm chí chiến đấu. Tán rồi mới bắt, không đánh mà thắng. Ngươi thấy ta từng thất bại sao? Ngụy quân như vậy, đám quan viên tự cho là đúng cũng vậy, lẽ nào nàng lại có thể là ngoại lệ?”

Chương Tự nghe hắn nói mưu lược sách vở thì lắc đầu không tán đồng, càng không đồng tình với cách hắn đối đãi như thế trong chuyện tình cảm. Thậm chí, y cho rằng người cần được mang đi dạy dỗ không phải cô nương họ hoa kia, mà chính là Lục Diễm.

Không hiểu yêu là gì, cưỡng cầu thành nghiện.

Chính hắn mới là người cần học lại cho đàng hoàng.

Có điều, nếu đổi lại là người khác, Chương Tự có lẽ đã khuyên nhủ vài câu. Nhưng đây là Lục Diễm – người y đã cùng đồng sinh cộng tử hơn mười năm, tính tình hắn thế nào y còn không rõ?

Nói ra chỉ tổ phản tác dụng.

Thôi thì, có một số việc chỉ khi chính hắn tự nhận ra sai lầm, mới có thể đổi thay.
Hiện giờ, điều duy nhất y có thể làm, là nhanh chóng trừ sạch độc tố trong thân thể hắn. Không còn ràng buộc đó, biết đâu Lục Diễm sẽ sớm đoạn tuyệt đoạn tình cảm oan nghiệt này.

Nghĩ vậy, y móc từ trong lòng ra một lọ thuốc.

“Loại dược này, có lẽ hữu hiệu trong việc lôi kéo độc tố trong người ngươi.”

“Hử? Có lẽ?” Lục Diễm cười lạnh, “Ta xem cái chức Viện trưởng Thái Y Viện của ngươi, nên đổi làm thầy bói mới đúng.”

Chương Tự buông tay, cười bất đắc dĩ: “Vừa khéo, nương tử ta sớm đã muốn thoát ly kinh đô, đi đây đi đó du ngoạn. Ta không làm Viện trưởng, còn có thể theo nàng cùng nhau vân du thiên hạ, làm một đôi uyên ương lãng tử.”

Khóe môi Lục Diễm hơi nhếch, lạnh nhạt phun ra hai chữ: “Không tiễn.”

Chương Tự làm như bị tổn thương nặng: “Uy, ta theo ngươi bao nhiêu năm như vậy, ngươi cũng không giữ ta lại một câu?”

Một nữ nhân mới quen bao lâu chứ, so sao được với tình nghĩa mười mấy năm của bọn họ?

Lục Diễm tiếp nhận lọ thuốc, nâng lên ngắm nghía.

“Dược này uống, thì lần trước ngươi đưa nàng hai chén thuốc kia còn cần dùng nữa không?”

Chương Tự bị hỏi bất ngờ, sững lại rồi gật đầu: “Hai chén thuốc đó vốn là ta lo ngươi mang độc trong người sẽ ảnh hưởng đến thể chất nữ tử, nếu giờ thân thể ngươi ổn rồi, tự nhiên không cần dùng nữa.”

Nghe vậy, Lục Diễm không do dự, mở nắp nuốt ngay một viên vào miệng.

Đùa giỡn thì đùa, nhưng ánh mắt Chương Tự lúc này hiếm khi nghiêm túc: “Thế nào? Đan điền có cảm thấy lạnh buốt không?”

Lục Diễm gật đầu.

“Vậy là tốt rồi.”

“Ngươi uống trước, hai ngày tới ta sẽ đến châm cứu phối hợp thêm, thuốc này vốn kéo dài ba năm, giờ có thể giúp ngươi hoàn toàn giải trừ.”

Liên tiếp hai ngày, Hoa Thanh Nguyệt trong lòng lặng lẽ cầu nguyện: hắn đừng đến.
Chẳng biết có phải Bồ Tát linh hiển thật hay không, Lục Diễm quả nhiên hai ngày nay không xuất hiện.

Ngay cả thị vệ bên ngoài cũng bị rút đi hết, tiểu viện nơi nàng ở chẳng khác gì một gian nhà nhỏ bình thường.

Hoa Thanh Nguyệt thậm chí ngây thơ nghĩ: có phải hắn đã quên nàng rồi?

Nếu thật là như vậy, thì ở lại kinh đô cũng là lựa chọn tốt. Tổ phụ và phụ thân năm đó một lòng muốn phát triển sản nghiệp, phóng mắt khắp thiên hạ, còn nơi nào hợp hơn kinh đô?

Huống hồ, Thanh Dương ở đây có thể vào học đường chính quy, tầm mắt mở rộng, tương lai thành tài đại nho, tổ tông cũng có chỗ nở mày nở mặt.

Nghĩ tới đây, nàng cảm thấy cuộc sống dường như có chút hy vọng.

Một buổi trưa nữa lại trôi qua, đến đêm khuya, nàng đang mơ màng thì bị một cơn gió lạnh làm cho bừng tỉnh.

Trái tim Hoa Thanh Nguyệt vừa mới an ổn, liền lại bị bóp chặt.

Bàn tay lạnh băng từ bên hông truyền đến, mạnh mẽ giữ lấy nàng. Hai thân thể sát gần, nhiệt khí và lãnh khí giao nhau, khiến nàng toàn thân run lên, theo bản năng muốn lùi lại tránh khỏi hơi thở áp bức của hắn.

Trong đêm tối, đáy mắt nàng tràn đầy hoảng sợ.

Hắn vẫn tới.

Ngay sau đó, hắn xoay người, đè nàng dưới thân, ngăn mọi đường lui của nàng.

Dưới sức nặng của hắn, nàng khó mà thở nổi. Huống chi bàn tay ấy cứ lạnh lẽo mà di chuyển khắp người, mỗi một tấc chạm qua đều khiến nàng rùng mình.

Nàng thở gấp, bản năng muốn bắt lấy bàn tay ấy.

“Lục Diễm, ngươi đừng…”

Kẻ trên người chẳng thèm để ý. Trong bóng tối, đôi mắt đào hoa như phát sáng, quanh thân là hương thơm dịu dàng của nàng.

Ánh mắt hắn dần tối lại, cúi đầu chuẩn xác ngậm lấy môi nàng.

“Ngươi đừng làm bậy… bọn họ ở ngay sát vách…”

“Chỉ cần nàng không quá lớn tiếng, thì sẽ không ai phát hiện.”

Lục Diễm vừa nói, vừa tháo xuống tầng che chắn cuối cùng. Hoa Thanh Nguyệt vội vàng ngăn tay hắn lại, run giọng nói: “Chờ về rồi, ta sẽ hầu hạ ngươi, được không?”

Lần trước nàng cũng dùng cách này để tạm thời tránh nạn.

Nhưng nàng đã đánh giá quá thấp người nam nhân này...

Hắn hận không thể nghiền ép nàng vào tận xương tủy, nam nhân như thế sao có thể dễ dàng buông tay?

“Ta đã tha cho nàng hai đêm, còn chưa đủ?”

Dứt lời, hắn xoay tay dễ dàng ép hai tay nàng lên đỉnh đầu.

“Đêm nay, cũng như về sau, đừng chống đối ta nữa. Theo ta lâu như vậy, sao nàng còn chưa rõ? Nàng càng cự tuyệt, càng chỉ khiến mình chịu khổ.”

Nàng giãy giụa vài cái, rồi buông xuôi. Trong bóng tối, đôi mắt nàng khẽ nhắm lại.

Lục Diễm cúi xuống, từng nụ hôn dày đặc rơi xuống.

Hoa Thanh Nguyệt nhắm mắt, chẳng nói chẳng rằng.

Tùy ý hắn làm loạn.

Giống như mọi lần.

Chỉ là lần này, Lục Diễm kéo nàng lại, tàn nhẫn cắn vài nơi, giọng khàn khàn: “Phối hợp với ta.”

“Không phối hợp được… tay đau…” Đôi môi mềm mại tái nhợt, từng lời thốt ra như gió lạnh thoảng qua.

Chưa dứt câu, lực đạo trên tay hắn liền buông lơi.

“Được, nàng chủ động phối hợp, có thể nghỉ sớm một chút.”

“Muốn bao lâu?”

“Nửa nén hương? Đủ không?”

Lục Diễm kề sát tai nàng, giọng khàn mà mang theo ý lạnh: “Nàng là xem thường ta, hay là xem thường chính mình?”

Giọng nói mơ hồ lộ vẻ luyến tiếc: “Nếu nàng không muốn, ta chủ động cũng không sao.”

Nói xong, ánh mắt hắn trầm xuống, lạnh lùng bổ sung: “Nếu lát nữa bọn họ bị đánh thức, đừng trách ta.”

Hoa Thanh Nguyệt nhắm chặt mắt. Ở trước mặt hắn, nàng chưa từng có ưu thế.

Nếu để bọn họ thấy cảnh này… nàng không còn mặt mũi sống nữa.

Lục Diễm đè nén cảm xúc hai đêm liền, đến giờ phút này như dòng nước lũ tràn ra, hận không thể khắc nàng vào tận xương tủy.

Trong đêm tối, giọng nói khản đặc vang lên:

“Học xong chưa?”

Hoa Thanh Nguyệt đến cả sức mở mắt cũng không còn, làm gì còn lời nào để đáp lại?

Nàng cảm thấy, nam nhân này… vẻ ngoài đĩnh đạc nghiêm chỉnh, tất cả tàn độc điên cuồng đều đặt hết trên giường.



Bình Luận (0)
Comment