Miệng thì nói nàng là nữ nhân của hắn, nhưng trong mắt Hoa Thanh Nguyệt, nàng chỉ e chẳng khác gì kẻ thù của hắn là bao.
Uổng công lần đầu gặp mặt còn cảm thấy hắn thanh lãnh trầm ổn, đúng là danh xứng với thực Tấn Quốc kình thiên thần hộ mệnh.
Vậy mà cũng chỉ có thế thôi ư?
...
Lục Diễm nhẹ nhàng ôm người trong ngực, ngửi thấy hương thơm khiến tim hắn đập nhanh, cõi lòng đè nén rốt cuộc dịu xuống đôi phần.
Hắn đưa nàng đến biệt viện, không ngờ nữ nhân này lại chẳng có chút quyến luyến nào với mình, chẳng thèm hỏi đến tình huống của hắn, đến tối cũng ngủ sớm như vậy, chẳng hề quan tâm tối nay hắn có quay lại hay không.
Trong lòng nàng, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ quanh quẩn mấy người trong viện, còn đối với hắn... ngoài việc tránh né, sợ hãi, oán hận, thì còn lại được gì?
Hôm đó nàng rời đi, ánh mắt nhẹ nhàng thả lỏng kia hắn đều thu hết vào mắt. Nếu thật sự có thể đi được, chỉ sợ cả đời này cũng chẳng buồn nhớ đến cái người gọi là Lục Diễm nữa.
Chẳng qua, nàng cũng coi như còn biết điều, chỉ bảo xe ngựa đi ngang qua trước cửa Hoàn Khiêm Chu, không để lại danh tánh, cũng chẳng có hành động gì khác thường.
Nếu không, đêm nay hắn thật sự không thể nhẫn nhịn, nhất định sẽ làm cho nàng vài ngày tới cũng chẳng xuống nổi giường.
Hoa Thanh Nguyệt mơ màng ngủ say, vẫn bị hắn ôm trong lòng cho đến tận nửa đêm, mãi đến khi nàng trốn trong ngực hắn nho nhỏ cầu xin tha thứ, Lục Diễm mới coi như khoan dung mà thả nàng ra.
Sáng sớm hôm sau, trời hãy còn chưa sáng rõ, Hoa Thanh Nguyệt sợ bị người khác phát hiện, vừa mở mắt liền khàn giọng đuổi người:
“Ngươi về trước đi, lát nữa trời sáng nếu bị người khác nhìn thấy thì không hay.”
Lục Diễm nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Có gì mà không hay?”
“Ta dù sao vẫn chưa gả cho ngươi, nếu để Thanh Dương bọn họ phát hiện, lại phải mất công giải thích.” Nàng thật không còn tinh lực ứng phó với hắn, nói thẳng ra ý nghĩ trong lòng.
Lục Diễm đưa ánh mắt lạnh lùng dừng trên người nàng, thấp giọng nói: “Cho dù ta chưa cưới nàng vào cửa, nhưng nàng vẫn là thiếp thất của ta, ta và nàng ở cùng một chỗ chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa, cần gì phải giải thích?”
Lại nói, Lục phủ nhiều người như vậy, hắn còn có thể giải thích được rõ ràng, tiểu hài tử kia chẳng lẽ không thể nói cho thông được?
Hoa Thanh Nguyệt mở mắt hạnh liếc nhìn hắn, định phản bác chuyện “thiếp thất” nhưng lại không dám nói gì, sợ lại chọc giận người này, rồi bị lăn qua lộn lại thêm một trận, đành phải đưa ánh mắt cầu khẩn nhìn hắn.
Lục Diễm nhìn chằm chằm nàng, giọng khàn khàn dày đặc. Cổ nàng đầy dấu hôn do hắn lưu lại, tối hôm qua nàng ở dưới thân hắn không chịu nổi mà uyển chuyển cầu xin, hồi tưởng đến đó, bên môi hắn không khỏi nhẹ cong, như có như không vẽ nên một đường cong nhàn nhạt.
Lục Diễm cũng không tức giận, hôm nay vốn dĩ hắn phải ra khỏi thành tuần tra tình hình Phi Vũ Quân, đúng là không thể tiếp tục nấn ná, bèn nhẹ nhàng hôn lên trán nàng: “Nàng ngủ tiếp đi, ngày khác ta lại tới đón nàng.”
Hoa Thanh Nguyệt khẽ run mí mắt, nghe hắn không nói thêm gì nữa mới thở phào một hơi, lười biếng đáp khẽ một tiếng: “Ừ.”
Cửa vừa khép lại, mắt hạnh của Hoa Thanh Nguyệt lập tức mở ra.
Nàng chống người ngồi dậy thay y phục, cầm lấy bản đồ rồi ngồi trước án.
Nàng nhất định phải nắm rõ mọi ngõ ngách trong kinh thành. Ngày mai xe ngựa của Bình Chương sẽ ngang qua kinh thành, ra cửa thành rồi đến thẳng Long Đàm thị, không cần nghĩ cũng biết phía sau chắc chắn có nanh vuốt của Lục Diễm.
Nàng phải tìm một điểm nút then chốt để cắt đuôi bọn họ.
“Cô nương, chúng ta chuẩn bị ra ngoài, người có cần dặn gì không?”
Ánh mắt đen trắng phân minh của Đào Hề lóe sáng. Nàng ấy đã lâu không được ra khỏi cửa, hôm qua vừa hay nghe được đám thị vệ theo dõi đều không có mặt, vui mừng không nói nên lời.
Hoa Thanh Nguyệt ngẩng đầu dặn dò: “Có, ngươi đến tráp của ta lấy chút bạc, mua đồ xong thì ghé qua chợ nô lệ, mua ba tỳ nữ về, ngày mai tiện thể mang đi Long Đàm thị.”
“Dạ, cô nương.” Đào Hề cầm lấy bạc, lại hỏi: “Còn gì nữa không ạ?”
“Trước kia Dung nương tử có đưa thuốc, ta đánh mất rồi, hôm nay ngươi đến dược phòng mua lại cho ta một ít.”
“Cô nương, ngài...” Đào Hề kinh hãi nhìn ra ngoài, “Chuyện này...”
Hoa Thanh Nguyệt mỏi mệt cụp mắt xuống.
“Không sao, ngươi đến y quán mua một bộ, tránh để Thanh Dương và những người khác thấy là được.”
Dung nương tử từng nói thuốc tránh thai bên ngoài không tốt, nhưng hiện tại nàng cũng chẳng còn cách nào khác. Dù sao thì thân thể nàng bị tàn phá thế này cũng là do Lục Diễm gây ra, đời này nếu thực sự có thể trốn đi, nuôi lớn Thanh Dương, sống cùng cổ Phật như đã từng nói với Hoàn Khiêm Chu, cũng không phải lời nói suông.
Cho nên, đối với nàng mà nói cũng chẳng còn gì phải phân biệt.
Hoa Thanh Nguyệt liếc nhìn Đào Hề một cái: “Đi đi, đừng đi xa, mua xong liền về.”
“Vâng, tiểu công tử đi mua đồ tế bái, chúng ta cũng nhanh chóng về.”
Như vậy cũng tốt, để Lục Diễm nghĩ rằng bọn họ thật sự chỉ muốn đến Long Đàm tự thỉnh đèn trường minh. Nàng tiếp tục vẽ lộ tuyến.
Ngày mai, nàng nhất định sẽ thành công.
Chờ chân trước bọn họ vừa rời đi, Hoa Thanh Nguyệt cũng âm thầm xuất môn.
Vẫn còn vài việc, nàng phải tự thân làm mới được.
Cùng ngày, Lục Diễm từ nơi đóng quân của Phi Vũ Quân bên ngoài thành trở về thì trời đã tối. Đang lúc bận rộn, hắn nghe Phi Thập đến bẩm báo tình hình biệt viện.
“Mua tỳ nữ?” Lục Diễm thoáng dừng bút.
“Dạ, thuộc hạ nghe rất rõ ràng, chỉ e phu nhân đã hạ quyết tâm muốn an ổn ở lại kinh thành lâu dài.”
Lời vừa dứt, ánh mắt đen sâu của Lục Diễm ánh lên tia lạnh, cười nhạt hỏi: “Lâu dài? Ngươi đoán thử xem, ngày mai nàng rời thành rồi... còn có thể trở về được không?”
Toàn thân Phi Thập run lên, lập tức quỳ rạp xuống đất.
“Thuộc hạ không dám đoán bừa!”
Y cũng không ngốc như Phi Cửu, chẳng muốn mất mạng. Câu hỏi như thế, sao dám đoán mò?
Một bên là chủ tử hiện tại, một bên là chủ mẫu tương lai, hơn nữa nhìn dáng vẻ chủ tử lúc này, rõ ràng là đã động tâm. Y lập tức quỳ rạp xuống đất, dập đầu thật mạnh:
“Thuộc hạ khẩn cầu chủ tử tha mạng.”
Lục Diễm từ sau án thư đứng dậy, bước từng bước đến gần, từ trên cao cúi đầu nhìn xuống hắn, trầm giọng nói:
“Nói.”
Phi Thập nuốt nước bọt, lòng run như cầy sấy, cẩn trọng mở miệng:
“Thuộc hạ cảm thấy... phu nhân nhất định sẽ quay trở về.”
“Lý do?”
“Thuộc hạ chỉ cảm thấy... phu nhân đã từng rời đi một lần, hẳn là đã hiểu rõ, nàng vốn không thể đi được. Nghĩ đến... nghĩ đến phu nhân có lẽ sẽ không rời đi thêm lần nữa...”
Đôi mắt đen của Lục Diễm hơi nheo lại, hàn ý lấp lóe:
“Nữ nhân đó một lòng chỉ muốn rời xa, làm sao có thể nghĩ đến những điều này? Ngày mai ngươi mang theo những người này đi cùng. Nếu có bất kỳ điều gì ngoài ý muốn, các ngươi... cũng đừng quay về nữa.”
“Tuân lệnh.” Phi Thập lập tức đứng dậy, không dám trì hoãn dù chỉ một khắc, vội vàng tập hợp nhân thủ, đêm ấy liền bố trí người mai phục quanh biệt viện.
Đêm nay, Lục Diễm không đến. Hoa Thanh Nguyệt trái lại lại cảm thấy nhẹ nhõm cả người.
Nếu ngày mai không có hắn, nàng nắm chắc đến chín phần thắng. Một phần còn lại... thì giao phó cho số trời, xem ông trời có bằng lòng phù hộ nàng hay không.
Nàng lấy ra mấy bộ y phục, đưa cho Đào Hề:
“Ngày mai bảo mấy nha hoàn kia mặc mấy bộ này, đến lúc đó cùng chúng ta lên xe ngựa, rời đi chung.”