Hôm sau, xe ngựa của Bình Chương dừng lại trước cửa, nha hoàn vội vàng chạy vào trong.
Vừa thấy nàng đến, Hoa Thanh Nguyệt lập tức quỳ xuống đất.
Đào Hề nhân cơ hội đóng cửa lại, chính mình thì đứng gác ngoài cửa, không cho bất luận kẻ nào đến gần.
“Ngươi mau đứng dậy, quỳ làm gì?”
Hoa Thanh Nguyệt đứng thẳng người, ánh mắt rơi lên người nàng ấy, ngữ khí tuy nhẹ nhưng dứt khoát: “Bình Chương, hôm nay ta tính rời đi.”
Đôi mắt đen của Bình Chương không lộ ra quá nhiều kinh ngạc, ánh nhìn dừng lại trên người nàng.
Nàng cũng ngẩng đầu, ngữ điệu nghiêm trang: “Chuyện này e sẽ liên lụy đến ngươi, nếu ngươi không muốn cùng đi, ta...”
“Nếu ta đã đến, tất nhiên là nguyện lòng giúp ngươi. Kỳ thực khoảnh khắc nhận được tin tức kia, ta đã đoán được ngươi muốn rời đi. Ngươi không phải đợi xong xuôi mọi thứ rồi mới báo với ta, cũng coi như xem ta là bằng hữu mà đối đãi rồi.”
“Lần trước tuy là cãi nhau, nhưng lời ấy là từ miệng ta thốt ra, thì vĩnh viễn giữ lời.” Vừa nói, Bình Chương vừa kéo tay nàng, nghiêm túc hỏi: “Biểu ca ta đối với ngươi như vậy, ngươi thật sự định rời khỏi hắn?”
“Hắn không phải là loại người giết chóc máu lạnh như vẻ ngoài ngươi thấy. Nhưng việc hắn giết người là có nguyên do, những kẻ đó nếu không chết, sẽ còn nhiều dân lành vô tội phải bỏ mạng. Huống hồ hắn chưa từng đối đãi với bất kỳ nữ tử nào như vậy.”
Lời vừa dứt, trong phòng lặng im hồi lâu, cuối cùng Hoa Thanh Nguyệt kiên định gật đầu.
Bình Chương khẽ thở dài: “Kỳ thực chuyện này, dù ngươi không tìm ta, ta cũng sẽ tới hỏi cho rõ. Thanh Nguyệt, ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta, còn hắn là biểu ca ta. Nếu hai người có thể thật lòng yêu thương, tâm ý tương thông thì không gì tốt bằng. Nhưng nếu ngươi không có lòng với hắn, cứ thế bị giam cầm, dây dưa giày vò cả đời, thì chi bằng chủ động thoát khỏi vũng lầy này.”
Mấy ngày nay, nàng ấy đã nhìn rõ mối quan hệ giữa bọn họ. Lần trước Thanh Nguyệt không nói dối nàng ấy, dì cũng bởi vì việc này mà lo lắng đến bỏ ăn bỏ ngủ. Nếu cứ tiếp tục bị bức ép như thế, chính là thế cục không có lối thoát.
Nghĩ tới đây, nàng ấy nhắc nhở: “Chớ nhìn trong viện không có ai, ta dám chắc trong chỗ tối ít nhất có hai ba người theo dõi. Ngươi định đi bằng cách nào?”
Hoa Thanh Nguyệt đáp khẽ: “Ta đã nghĩ kỹ. Chỉ cần ngươi cho xe ngựa xuất hành như thường lệ đến chùa Long Đàm là được.”
Bình Chương gần như không chút do dự, lập tức gật đầu: “Được, ta giúp ngươi.”
“Chuyện này là ta nợ Bình Chương. Mai sau nếu ngươi có chỗ cần đến ta, dù tận chân trời góc biển, ta cũng quyết không thoái lui, lấy mạng đền đáp.”
“Giữa ta với ngươi, hà tất phải nói mấy lời này.”
Duy chỉ có một điều khiến Hoa Thanh Nguyệt bất an, đó là nếu bọn họ thuận lợi rời đi, Bình Chương liệu có bị liên lụy? Nàng còn chưa kịp mở miệng, đã bị kéo lại, nghe nàng ấy an ủi:
“Ta biết ngươi lo lắng. So với việc bận tâm ta phải làm sao thoát thân sau đó, chẳng bằng lo nghĩ xem con đường phía trước của các ngươi nên đi thế nào.”
“Chuyện của ta ngươi không cần bận lòng. Dù sao cũng là họ hàng thân thích, dì ta còn sống, hắn sẽ không làm gì ta đâu. Hơn nữa, ta giúp ngươi không hoàn toàn vì ngươi, tuy hiện tại ta đã buông hắn xuống, nhưng hắn vẫn là thân nhân chí cốt của ta. Ta cũng hy vọng hắn có thể gặp được một nữ tử thật lòng thương hắn, sống cuộc đời an yên, để dì không phải ngày ngày lo lắng nữa.”
...
Ra khỏi cửa, Bình Chương hướng sân viện lớn tiếng gọi: “Phi thị vệ!”
Trong viện lập tức yên ắng, không ai trả lời.
Nàng ấy chờ một lúc, rồi lại cao giọng: “Phi thị vệ, ta có chuyện tìm ngươi, mau ra đây! Nếu chậm trễ, cẩn thận ta cho ngươi đẹp mặt!”
Vẫn không có động tĩnh.
“Không chịu ra đúng không? Đợi ta trở lại sẽ xin biểu ca ban ngươi cho ta làm thị vệ, xem ngươi chịu nổi mấy roi mỗi ngày!”
Vừa dứt lời, sau bức tường đá cách đó không xa liền hiện ra một bóng người, kế đó Phi Thất bước ra: “Quận chúa, có chuyện gì?”
“Em trai phu nhân nhà ngươi hôm nay không khỏe, tỳ nữ ta ở lại chăm sóc. Nay bên cạnh không có ai sai phái, ngươi đi mua cho ta ít lễ vật tế bái mẫu thân của nàng, dĩ nhiên không thể chậm trễ.”
“Việc này...”
“Sao, khó xử?”
“Không... Không dám, vậy ta cho người đi chuẩn bị, quận chúa chờ một chút.”
“Khoan đã.” Bình Chương giơ tay ngăn lại, ánh mắt không buông tha: “Người khác ta không tin được. Trong ba người các ngươi, ngươi là tâm phúc biểu ca ta coi trọng nhất, ngươi đi cho ta.”
“Quận chúa, thứ lỗi, thuộc hạ phụng mệnh bảo vệ phu nhân, không dám rời khỏi.”
“Thật sao? Tin hay không ta lập tức đi cầu biểu ca ban ngươi cho ta, đến lúc đó ta mỗi ngày đánh ngươi tám trăm roi.”
“Quận chúa...” Phi Thất cắn răng, trực tiếp quỳ xuống: “Thuộc hạ xin quận chúa tha tội...”
“Nếu ta không tha thì sao?” Bình Chương rút roi bên hông, đe dọa:
“Thật sự không chịu đi?”
Vừa nói, nàng ấy khẽ nghiêng người.
Ánh mắt nàng ấy liếc nhìn bên hông, thấy người đã lên xe, mới thả tay cầm roi xuống: “Hừ, đều là cứng đầu cứng cổ cả! Ta tự mình đi mua! Chờ ta trở lại sẽ lập tức đi xin biểu ca, ngươi cứ chờ đó!”
Nói xong, nàng ấy tức giận bước lên xe.
Bọn ám vệ ẩn thân trong viện, thấy người đã lên xe, liền trao nhau ánh mắt.
“Phu nhân đang ở trên xe quận chúa.” Một tên ám vệ xác nhận: “Còn chiếc xe phía sau có ba người.”
“Các ngươi nhìn kỹ chưa?”
Mấy người đồng loạt gật đầu: “Tuy xe quay lưng về phía ta, nhưng dáng hình và y phục đều đúng, chính là bọn họ. Chỉ là không thấy tiểu hài tử.”
“Các ngươi theo ta, bảo vệ an toàn cho phu nhân.” Phi Cửu hạ lệnh: “Tất cả đều mở to mắt canh chừng, nếu có sơ hở, không ai thoát được!”
“Rõ!”
Vừa dứt lời, bọn họ lập tức rời đi, một chiếc xe ngựa từ cửa hông lặng lẽ chạy ra theo đường bên.
Tới cửa thành, binh lính theo lệ ngăn lại tra xét.
Tỳ nữ của Bình Chương giơ tay, đưa ra lệnh bài của quận chúa: “Mau nhìn kỹ, nếu làm lỡ việc quan trọng của quận chúa nhà ta, coi chừng roi quất!”
Lính giữ cổng vừa thấy người đến, lập tức cung kính kiểm tra, xác nhận không có vấn đề liền cho qua.
Người trong xe, ai nấy đều thấp thỏm không yên.
Chỉ đến khi xe ngựa rời khỏi cổng thành, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Rời xa cổng thành một đoạn, xa phu liền giơ roi, đánh ngựa chạy như bay. Mãi đến khi đi được năm dặm mới dừng lại, mọi người vẫn chưa thể tin được bản thân đã thuận lợi trốn thoát, liên tục quay đầu nhìn lại con đường phía sau kéo dài tít tắp.
Xác định không có ai đuổi theo, bấy giờ mới nhẹ nhõm siết tay, thả lỏng hơi thở.
Bọn họ, rốt cuộc đã rời đi.
Thật sự rời đi rồi.
“A tỷ, chúng ta thật sự thoát được rồi!” Hoa Thanh Dương kích động đến mức muốn bay lên trời. Cậu vốn không thích nơi náo nhiệt, lại càng không quen bị giám sát từng chút một. Tuy không hiểu vì sao a tỷ không muốn ở lại kinh đô, nhưng cậu cũng chẳng thèm nghĩ nhiều. Chỉ cần nàng ở đâu, cậu sẽ ở đó.
Đi thêm vài dặm nữa, Đào Hề vừa vén màn xe liền trông thấy phía trước có một chiếc xe ngựa đang đứng lặng lẽ ven đường, lập tức khẩn trương hô lên: “Cô nương, phía trước có xe ngựa.”
Trong xe nhất thời yên tĩnh.
“Không sao, là người ta sắp xếp. Mau xuống xe.”
Lần này đổi người đánh xe là một võ sư, ba người còn lại thì ngồi trong xe, tỳ nữ của Bình Chương âm thầm trở về kinh thành.
Bọn họ đến thế nào, thì cũng rời đi y như thế — lặng lẽ không tiếng động, không hề liên lụy đến ai.
Mà cùng lúc đó...
Một chiếc xe ngựa màu đen cao lớn dừng ở ngã ba, Phi Thập tiếp nhận bồ câu truyền tin, đọc cho người trong xe nghe: “Chủ tử, bên chùa Long Đàm mọi việc như cũ, phu nhân và quận chúa đều ở trong chùa, người của chúng ta cũng đang thủ bên ngoài. Bây giờ có cần vòng lại trở về hay không?”