Như Thư cố gắng kiềm chế ánh mắt đang dừng lại trên người hắn, ra sức giải thích:
“Đại ca ca, từ sau khi thành thân đến nay, ta chưa từng để nam nhân khác bước chân vào cửa.”
Nàng ta hôm nay khoác một lớp ảnh sa mỏng như khói, mơ hồ có thể thấy làn da tuyết trắng bên dưới.
Đặc biệt là lúc kề sát như thế này.
Khe ngực phía trước mơ hồ lộ ra qua lớp sa y màu cam, hơi thở đầy ẩn ý, nhất là khi nàng ta hơi thở d.ốc, lồng ng.ực phập phồng run rẩy không ngừng. Nếu có người nhẹ nhàng kéo xuống một chút, thì dáng người hoàn mỹ ấy liền có thể hoàn toàn bày ra trước mắt.
Đổi lại là kẻ nam nhân khác, e rằng đã sớm bị phong tình vô hạn kia mê hoặc đến hồn phiêu phách lạc.
Chỉ tiếc, người trước mặt lại là Lục Diễm. Hắn chỉ quét mắt nhìn lướt qua nàng ta, thần sắc lạnh lùng không chút dao động.
Hắn thản nhiên nói: “Phi Thập, nàng t không biết nên nói trọng điểm thế nào, ngươi giúp đi.”
“Vâng.”
Nghe vậy, Như Thư lập tức lui về sau một bước, tránh để Phi Thập tiến lên, vội nói:
“Không cần, ta biết, ta tự nói!”
Nàng ta lại một lần nữa đưa mắt nhìn về phía Lục Diễm, đôi môi đỏ mọng hé mở, chẳng mấy chốc đã kể lại toàn bộ những lời Lục Lê từng nói với mình, cuối cùng nước mắt lã chã tuôn rơi, vội vàng phân trần:
“Cho nên, trong lòng ta từ đầu tới cuối chỉ có ngươi…”
Phi Thập: “…”
Nàng ta cố tình chọn thời điểm này để bày tỏ cõi lòng, bởi vì nàng ta biết lúc này nữ nhân kia đã đào tẩu, mặc kệ Lục Diễm có để tâm hay không, hắn nhất định đang tức giận. Mà nàng ta, vừa hay có thể giúp hắn vơi bớt tức giận đó.
Một người luôn muốn chạy trốn, vốn dĩ không yêu hắn.
Một người khác, một lòng một dạ vì hắn, sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì.
Cái nào nặng cái nào nhẹ, người bình thường đều biết phải chọn thế nào.
Nếu hắn chịu chấp nhận mình, nàng ta nguyện ý phản bội cả cha mẹ mình, một lòng một dạ đi theo dưới trướng hắn.
Nàng ta cũng thốt ra suy nghĩ ấy:
“Chỉ cần ngươi cho phép ta ở bên cạnh ngươi, cho dù không phải chính thê, ta vẫn nguyện ý phối hợp cùng ngươi đánh đổ những kẻ mà ngươi muốn tiêu diệt.”
Lời nàng ta nói tuy uyển chuyển, nhưng ai nấy đều hiểu rõ nàng ta đang ám chỉ ai.
Như Thư lần này hạ quyết tâm liều lĩnh, cũng hiểu rõ việc mà hắn nhiều năm nay luôn muốn làm. Nếu có thể giúp hắn thực hiện nguyện vọng, thì nàng ta điều gì cũng bằng lòng.
Lục Diễm nghe vậy, ánh mắt lạnh băng quét về phía đối phương, lạnh lùng cất giọng:
“Bổn soái muốn diệt ai, cần gì kẻ khác giúp đỡ? Nếu ngươi thấy mạng mình còn dài, cứ việc nói tiếp.”
Như Thư trừng lớn mắt, không dám tin mà nhìn chằm chằm hắn.
Nhưng rất nhanh nàng ta lại khôi phục thần sắc như thường.
Nếu hắn dễ dàng đồng ý, cũng không đáng để nàng ta ngưỡng mộ nhiều năm.
Ánh mắt nàng ta nhìn hắn càng thêm si mê. Đây là cơ hội ngàn năm một thuở, nàng ta không thể bỏ lỡ. Vì vậy, nàng ta tiến lên một bước:
“Bọn họ làm việc luôn luôn cẩn trọng. Nếu là ta ra tay, tất sẽ khiến họ buông lỏng cảnh giác. Như vậy, càng dễ giúp ngươi sớm đạt được mục đích. Mà ta chỉ cần một chút yêu thương từ ngươi thôi. Giao dịch này có lời như vậy, đại ca ca thật sự không cân nhắc sao? Ta so với bất cứ ai…”
Lời còn chưa dứt, đã bị giọng nói lạnh như băng của Lục Diễm cắt ngang. Con ngươi đen sẫm tựa hồ kết một tầng sương giá, không có lấy nửa phần ôn nhu:
“Cùng ta làm giao dịch, ngươi cũng xứng?”
Sắc mặt Như Thư thoáng chốc trắng bệch, nhưng vẫn chưa chịu buông tay:
“Ả ta – Hoa Thanh Nguyệt ấy – căn bản không hiểu ngươi, không hiểu ngươi ưu tú và khí chất ra sao.”
“Nếu không, cũng sẽ chẳng năm lần bảy lượt đào tẩu.”
“Chỉ có ta, mới là người hiểu rõ nhất về ngươi. Cũng chỉ có ta, mới có thể cùng ngươi đứng trên đỉnh cao, kề vai bảo hộ giang sơn gấm vóc này…”
Nếu hắn thật sự muốn bước đi đến cùng, thì người danh chính ngôn thuận chỉ có thể là nàng ta.
Nàng ta dám khẳng định, với vị chiến thần cao ngạo như hắn, ngai vị kia chính là thứ có sức hấp dẫn lớn nhất. Với dụ hoặc ấy, hắn sẽ không thể từ chối được.
Lục Diễm như đang nghiền ngẫm, khóe môi khẽ cong lên một tia cười như không cười, tầm mắt dừng lại trên người nàng ta, từ xa đến gần:
“Vậy sao? Nếu ngươi giúp ta, vậy người cùng ngươi bái thiên địa thì tính sao đây?”
“Lục Lê ấy hả? Tên đó thì có liên quan gì đến ta?” Như Thư ngẩng cao đầu nói, “Trong lòng ta chỉ có ngươi, không có gã. Lục Lê nào xứng đôi với ta? Ta nói đều là thật lòng—”
“Đủ rồi.”
Lục Diễm thản nhiên nói:
“Nói nhiều như vậy, Lục Lê, ngươi nên quản cho tốt nữ nhân của mình. Nếu còn dám để nàng tới trước mặt ta hồ ngôn loạn ngữ, thì không chỉ mỗi chuyện đuổi ra ngoài biệt viện là có thể giải quyết.”
Như Thư còn định nói gì đó, nhưng hắn đã xoay người, sải bước rời đi.
Nàng ta nào chịu buông xuôi? Nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, thì tiện nhân kia dù biến mất rồi, về sau vẫn có Lý Thanh Nguyệt, Trương Thanh Nguyệt gì đó chen chân vào. Khi ấy, nàng ta sẽ chẳng còn chút cơ hội nào.
Chỉ là nàng ta còn chưa kịp quay người rời đi, đã bị Lục Lê mặt mày âm trầm giữ chặt cổ tay.
Thấy rõ người tới, Như Thư thoáng sững sờ, rồi lạnh lùng hừ một tiếng:
“Buông tay, bổn quận chúa không phải là người ngươi có thể tùy tiện động vào.”
Lục Lê khẽ cười, trong mắt hiện lên tia tàn nhẫn:
“Cùng ta thành thân, ngươi cảm thấy ủy khuất lắm sao?”
Nàng ngẩng đầu, cao ngạo đáp:
“Ngươi biết thì tốt. Ta đường đường là quận chúa Tấn quốc, ngươi với ta vốn không xứng. Ngươi nếu thông minh thì nên nhắm một mắt mở một mắt. Sau này ta còn có thể cho ngươi chút chỗ tốt. Nếu không thì… hừ.”
Lục Lê cười lớn, tay siết càng chặt:
“Nếu không thì sao?”
“Quận mã gia, sao ngài có thể vô lễ với quận chúa?” – từ phía sau, Lưu Ly vội bước tới can ngăn.
Bốp!
Lục Lê vung tay còn lại, thẳng tay tát Lưu Ly một cái lảo đảo, ngã nhào xuống đất.
“Thứ tiện nhân, bằng ngươi mà cũng dám lên tiếng trước mặt ta?”
“Lục Lê! Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ! Lưu Ly là nha đầu hồi môn của ta, ngươi dám đánh nàng?”
“Ta vì sao không dám?” Hắn ta hừ lạnh, “Ngươi không phải nói ta không xứng với ngươi sao? Vậy thì ta muốn để ngươi thấy rõ, có bao nhiêu nữ nhân đang đợi ta thương xót. Đợi ngươi nhìn rõ rồi, ngươi sẽ cầu xin ta đau lòng ngươi.”
Nói rồi liền kéo mạnh nàng ra khỏi cửa.
“Ngươi muốn làm gì?”
Những lời này tan biến trong tiếng gió vội vàng, chỉ còn lại ngữ điệu âm lãnh sâu thẳm từ kẽ răng tràn ra:
“Làm gì, lát nữa ngươi sẽ biết.”
…
Hôm sau.
Lục Diễm ngồi ở chính vị trong Điện Tiền Tư.
Sổ sách, công văn chất đầy bàn từ hôm qua đến nay, hắn vẫn chưa xem qua. Mãi đến khi Phi Cửu tiến vào bẩm báo:
“Chủ tử, thuộc hạ đã điều tra rồi. Hoàn phủ hiện đang đóng cửa từ chối tiếp khách, Hoàn đại nhân ở trong phủ dưỡng thương, không có bất kỳ thư từ qua lại nào. Hôm qua càng không hề có dấu hiệu rời phủ. Việc phu nhân trốn đi, hắn hẳn là không hay biết.”
Nghe vậy, gân xanh trên tay Lục Diễm mới dần giãn ra.
Phi Cửu vừa nói xong liền cảm thấy bầu không khí trong phòng nặng nề đến nghẹt thở.
Hắn lại nói tiếp:
“Bình Chương quận chúa đang chờ ngoài cửa, nói muốn gặp phu nhân.”
Lục Diễm hừ lạnh:
“Không gặp. Ngươi chuyển lời lại cho nàng, nói thư đã gửi đến Lĩnh Nam Vương, trong tháng này sẽ có người tới đón. Bảo nàng an phận một chút.”
“Dạ.”
…
Địa lao.
Hoa Thanh Nguyệt ôm đầu gối, co ro trong góc giường, dưới đất lộn xộn vô cùng. Nàng đem áo choàng kia ném sang tận góc phòng, cảnh giác nhìn chằm chằm cánh cửa đá đang khép chặt.
Cổ chân nàng bị gông sắt rèn bằng huyền thiết trói chặt, mỗi một hơi thở đều kéo theo từng đợt rùng mình.
Nàng giống như một tội nhân, bị giam dưới địa lao.
Lúc này, cửa “két” một tiếng mở ra.
Toàn thân Hoa Thanh Nguyệt chấn động theo tiếng động ấy.
Lục Diễm từ ngoài bước vào, dường như không nhìn thấy ánh mắt sợ hãi cùng đề phòng của nàng, đi thẳng tới bên người nàng…