Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện

Chương 158

Nàng ngồi bên chiếc án nhỏ, trên bàn bày la liệt điểm tâm tinh xảo, trái cây tươi ngon, còn có cả suất cơm trong ngày. Thế nhưng tất cả vẫn còn nguyên vẹn, không hề động đến một miếng, ngay cả bình trà cũng còn đầy ắp nước.

Ánh mắt Lục Diễm quét qua người đang run rẩy ở góc phòng, lông mày càng lúc càng nhíu chặt.

“Sao lại không chịu ăn? Nàng định tuyệt thực sao?” – Giọng nói trầm thấp, lạnh nhạt vang lên từ phía trên đỉnh đầu. Hoa Thanh Nguyệt nằm co quắp dưới đất khẽ run lên, ngẩng đầu nhìn về phía hắn, đuôi mắt hoe đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm nước mắt.

Ánh mắt hắn lại không thể kiểm soát mà lần nữa rơi vào nơi mắt cá chân nàng.

Trong khoảnh khắc ấy, trái tim Lục Diễm như bị một bàn tay vô hình siết chặt, thứ đau đớn quen thuộc như xuyên tim cuồn cuộn trào lên như thủy triều.

Hắn gắng sức đè nén cơn đau ấy xuống, cả dục niệm nóng bỏng đang dâng lên trong lòng cũng bị sức mạnh đó kìm hãm, dần dần rút đi.

Một lúc lâu sau, hắn mới cất giọng nhẹ nhàng: “Thanh Nguyệt muốn ăn gì? Ta sẽ sai người làm cho nàng. Gần đây ta đặc biệt mời đến một đầu bếp từ Lương Nguyên, nghĩ nàng hẳn là sẽ thích.”

Giọng nói kia, chẳng khác gì ngày thường, như thể hôm qua hắn đỏ mắt truy sát nàng chỉ là ảo giác của chính nàng.

Không có màn nàng trốn, hắn đuổi.

Thậm chí, trong mắt hắn còn hiếm thấy hiện lên một tia ôn nhu.

Ha...

Ôn nhu sao? Chính nàng lại có thể cho rằng một kẻ máu lạnh vô tình như hắn sẽ có ôn nhu?

Nhận ra suy nghĩ vừa rồi của mình, Hoa Thanh Nguyệt nhắm mắt lại, không thèm để tâm tới việc trước đó hắn tát một cái rồi giờ lại mang kẹo đến dỗ dành.

Thấy nàng không đáp, hắn lại tiếp tục: “Lần trước nàng làm hạt sen đông lạnh, ta thấy rất ngon miệng. Lát nữa để đầu bếp kia làm một ít mang đến cho nàng, được không?”

“Nếu nàng không thích hạt sen đông lạnh cũng không sao, y còn biết làm nhiều món khác. Hôm khác để y tới hỏi trực tiếp nàng.”

Hoa Thanh Nguyệt không trả lời những câu hỏi đó, chỉ cắn răng hỏi thẳng điều mình quan tâm: “Giấy đâu?”

Lục Diễm cười lạnh, đứng thẳng người, từ trong ngực lấy ra một tờ giấy. Trên đó là những điều họ từng ước định. Hoa Thanh Nguyệt nhìn qua rồi không nói lời nào, cẩn thận cất vào lòng.

Hắn cụp mắt, cũng không nói thêm gì, càng không phá tan chút hy vọng mỏng manh còn sót lại trong lòng nàng.

Nếu nàng cho rằng tờ giấy kia có thể trói buộc được hắn, vậy thì để nó trói buộc đi.

Tầm mắt hắn dừng lại nửa khắc, sau đó lại lấy ra từ trong lòng một lọ thuốc mỡ. Khi Hoa Thanh Nguyệt trông thấy lọ thuốc ấy, ánh mắt nàng chạm phải làn da lạnh lẽo quanh mắt cá chân, thân thể liền co rút thành một cục.

Không nói nên lời là sợ hay là ghê tởm.

Nàng giãy giụa, xích sắt vang lên leng keng, sự phản kháng càng lúc càng rõ ràng.

Lục Diễm chau mày, cưỡng ép kéo hai chân đầy vết đỏ của nàng vào lòng. Hoa Thanh Nguyệt lại muốn né tránh, nhưng bị hắn giữ chặt, cơn đau lập tức dội về, kế đó là cảm giác lạnh thấu xương.

Hắn nhẹ nhàng bôi thuốc vào những vết đỏ ấy, sau đó mới tháo dây xích ra, giọng khẽ hỏi: “Còn chỗ nào đau nữa không?”

Hoa Thanh Nguyệt không đáp. Lục Diễm cũng chẳng tức giận, chậm rãi nói: “Cái nha đầu vẫn ở cạnh nàng, không phải nàng luôn mong nhớ nàng ta sao? Sao không để người lại hầu hạ mình?”

“Phu nhân không cần thì thôi, ngày mai ta sẽ chọn vài nha hoàn, cho nàng chọn lựa.”

Đôi mắt Hoa Thanh Nguyệt ửng đỏ, dùng toàn lực chà xát thứ thuốc dính nhớp trên người: “Ta một mình bị ngươi giam cầm còn chưa đủ sao? Còn muốn hại thêm người khác à?”

Lời vừa dứt, cả địa lao như chìm trong băng lạnh, không khí dường như đông cứng lại.

Hoa Thanh Nguyệt nghĩ lại sẽ là một trận cuồng phong máu lửa, ai ngờ Lục Diễm chỉ khẽ cười, rồi vươn tay kéo đai lưng nàng. Rõ ràng chỉ là hơi dùng lực, nhưng đầu ngón tay hắn nhéo chặt khiến đai lưng trắng toát căng lên như bị vắt kiệt máu.

“Phu nhân quả nhiên có tâm Phật, không muốn hại người khác thì cũng được, dù sao có ta đây là đủ rồi.”

Hắn thô bạo cởi từng lớp quần áo của nàng, không để nàng có chút cơ hội phản kháng.

Tay nàng bị khống chế, không tài nào vùng thoát. Uất hận dâng đầy trong lồng ng.ực, nàng hung hăng cúi đầu, cắn mạnh lên bả vai rắn chắc của hắn.

Dốc toàn lực, cho đến khi nếm thấy mùi máu tươi mới chịu buông.

Cánh tay Lục Diễm vẫn bất động, tiếp tục cởi lớp y phục cuối cùng, thậm chí còn áp sát nơi nàng vừa cắn, cười nhạt: “Thế nào, như vậy đã hả giận chưa?”

“Lục Diễm, ngươi chỉ biết làm mấy chuyện này sao? Không màng hoàn cảnh, không quan tâm thời điểm, càng không cần biết người khác có tình nguyện hay không, chỉ biết phát tiết d.ục v.ọng trong lòng ngươi...”

Lời còn chưa dứt, áo choàng màu đen đã phủ kín thân thể nàng.
Hắn làm như không nghe thấy, bế ngang nàng lên, bất chấp nàng tay đấm chân đá, đi thẳng đến một gian mật thất khác trong địa lao.

So với gọi là địa lao, chẳng bằng nói nơi này là một phòng ngủ được bố trí đầy đủ tiện nghi.

Khói mỏng lượn lờ, giữa phòng đặt một bồn tắm lớn, bên cạnh còn có bàn trang điểm của nữ nhân.

Hắn đi nhanh đến trước gương, đặt nàng ngồi xuống, “Nàng không muốn nhìn xem dáng vẻ hiện tại của mình sao?”

Hoa Thanh Nguyệt lập tức bị ép đối mặt với chính mình trong gương đồng.

Tóc tai rối bời, dưới áo choàng là da thịt ửng đỏ xen lẫn dấu vết ái muội phủ khắp thân thể, mắt cá chân đầy vết thương khô cạn máu, trông vô cùng thê thảm.

Nam nhân phía sau lạnh lùng nhìn nàng: “Dơ như vậy, ta phải đói khát đến mức nào mới có thể xuống tay được chứ?”

“Ta từ trước tới nay ghét nhất dơ bẩn.”

Hoa Thanh Nguyệt cười lạnh trong lòng — bộ dạng này của nàng, rốt cuộc là ai ban tặng?

Ghê tởm đến thế, nên không muốn chạm vào nàng?

Nhưng ý nghĩ đó còn chưa kịp thành hình, nàng đã bị hắn ném vào bồn tắm.

“A ——!”

Bọt nước bắn tung, kéo nàng trở về hiện thực.

“Cho nên, vi phu đành phải chịu khó một chút, tự tay rửa sạch cho nàng, đến đây.”

Biết được hắn muốn làm gì, Hoa Thanh Nguyệt lập tức co lại sang một bên, đầu lưỡi cũng xoắn lại, cuống quýt khẩn cầu: “Không cần! Ta tự làm!”

Lục Diễm giơ tay định cởi áo, làm bộ như muốn xuống tắm cùng nàng.

Nàng bị dọa đến mức hồn vía lên mây, bản năng nghiêng người về phía hắn, nép sát.

Khóe môi hắn vô thức cong lên.

Hắn múc nước rưới lên cổ nàng, thì thầm: “Nơi nào của nàng ta chưa từng nhìn, chưa từng chạm? Nàng còn né tránh làm gì? Ta nghĩ nàng không cần nha hoàn là muốn ta tự tay hầu hạ như thế này chứ gì.”

Hoa Thanh Nguyệt đỏ mặt tía tai, chỉ biết để mặc bàn tay nóng bỏng của hắn lướt qua từng tấc da thịt.

Không biết bao lâu sau, tay Lục Diễm mới rút ra khỏi nước.

“Nàng muốn tự mặc y phục, hay để ta giúp?”

“Ta... ta tự mặc.” – Nàng cắn răng đáp.

“Được.” – Lục Diễm lần này cũng không làm khó, đứng dậy rời khỏi.
Không biết tên điên này rốt cuộc muốn gì, nhưng dù sao hắn cũng đã đi rồi.

Hoa Thanh Nguyệt siết chặt nắm tay, chà xát thân thể đầy dấu vết, mãi đến khi thấy dễ chịu hơn đôi chút mới mặc y phục vào.

Nhưng chưa bao lâu sau, khi nàng vừa mới vỗ về xong bản thân thì cánh cửa lại bị đẩy ra.

Ngay khoảnh khắc nghe thấy tiếng động ấy, Hoa Thanh Nguyệt lập tức bật dậy, kinh hoàng nhìn về phía hắn: “Ngươi... ngươi không phải đã đi rồi sao?”

“Nàng cả ngày chưa ăn gì. Ta nấu mì, nàng ăn chút lót dạ đi.” – Lục Diễm bước vào, tay bưng một tô mì nóng hổi, nheo mắt cười: “Không ăn cũng được, vậy thì đưa tờ giấy nàng vừa nhận ký trả lại ta.”

Hoa Thanh Nguyệt nhìn tô mì, dạ dày trống rỗng cồn cào, cuối cùng vẫn cắn răng nhận lấy, ăn từng miếng.

Lục Diễm tựa hồ rất hài lòng. Hoa Thanh Nguyệt không thèm liếc hắn lấy một cái, chỉ mong ăn xong hắn có thể rời đi thật nhanh.

“Ngày mai ta sẽ sai người chuyển hết bàn xử án đến gian phòng này. Về sau ta cũng sẽ ở đây.” 

Bình Luận (0)
Comment