Phi Cửu và Phi Thập vừa thay ca trực ở sân, hai người ở ngoài địa lao của Điện Tiền Tư mắt to trừng mắt nhỏ.
Bọn họ đều rõ chủ tử xưa nay không ưa mùi ẩm mốc trong địa lao của Điện Tiền Tư. Ngày thường nếu cần thẩm vấn phạm nhân, cũng là giải quyết nhanh gọn, chưa từng ở lại quá thời gian nửa nén hương.
Vậy mà lần này, vì phu nhân, lại dọn cả bàn xử án và vật dụng hằng ngày vào đây.
Phi Cửu nghĩ mãi vẫn không thông, cuối cùng nhịn không được hỏi:
“Ngươi nói xem, chủ tử của chúng ta có khi nào bị phu nhân chọc tức đến phát khùng rồi không? Thật là... không bình thường.”
Y nói xong còn đưa tay chỉ chỉ đầu mình.
Phi Thập liếc mắt nhìn hắn một cái, lạnh giọng đáp:
“Hiếu kỳ gi.ết ch.ết mèo. Mấy năm nay ngươi còn chưa thấy đủ chuyện hay sao? Tới lúc đó người tra tấn ngươi chính là ta, cũng đừng mong ta nương tay.”
Phi Cửu nghẹn họng: “.........”
Một lúc sau, y lại không nhịn được lên tiếng: “Ngươi nói xem, chủ tử tốt như vậy, thiên hạ này có bao nhiêu nam nhân so được với chủ tử của chúng ta? Phu nhân sao lại không thích ngài ấy?”
Phi Thập đang nhắm mắt dưỡng thần, lập tức vung tay làm động tác chém đầu, ngay cả mắt cũng lười mở.
Phi Cửu lại câm miệng, miễn cưỡng im lặng thêm một hồi: “Đã trễ thế này, chủ tử còn định ra ngoài không?”
Phi Thập chịu không nổi người này lải nhải, liếc y một cái, mỉa mai “Hôm nay là ngày đầu tiên ngươi theo hầu chủ tử chắc? Ngươi đã thấy ngài cùng phu nhân giữa đêm còn ra ngoài bao giờ chưa?”
“Nhưng chủ tử không thích địa lao mà..."
Chưa kịp nói xong, Phi Thập đã vận khinh công đạp tường rời đi.
Trong địa lao
Dưới ánh đèn leo lét, âm thanh kịch liệt đứt quãng kéo dài đến tận nửa đêm mới dừng lại.
Vừa được nới lỏng trói buộc, Hoa Thanh Nguyệt đã vội vàng nói: “Lần này là ta cầu Bình Chương. Ngươi cũng biết nàng coi ta là bằng hữu, tự nhiên không tiện từ chối.”
Nàng biết, giờ khắc này là lúc hắn dễ nói lý nhất.
Không muốn bỏ lỡ cơ hội lần này, nàng nhẫn nhịn cơn đau trên người, sợ bản thân lại liên lụy tới Bình Chương.
“Lần sau đừng cắn môi chịu đựng nữa.” Thanh âm hắn trầm thấp, mang theo chút khàn đặc, tay thuận thế ôm nàng vào lòng. Giống như đêm trước, hắn cố ý tránh chạm đến chỗ nàng bị thương.
Cho dù đã kề sát, nhưng hắn vẫn cảm thấy chưa đủ, còn dùng trán cọ nhẹ lên trán nàng.
“Nàng đồng ý, ta liền đáp ứng.”
Toàn thân Hoa Thanh Nguyệt trong nháy mắt cứng đờ, môi khô khốc mấp máy: “Được.”
Lục Diễm bật cười, tâm tình tựa hồ vô cùng tốt.
Hắn lại siết nàng chặt hơn một chút, nháy mắt, hai người hô hấp như hòa vào nhau. Lưng Hoa Thanh Nguyệt cũng theo đó mà căng chặt đến cực điểm.
Nhưng nàng thật sự không còn sức để đẩy hắn ra, chỉ khẽ hỏi:
“Lục Diễm, xong việc rồi, ngươi có thể đi chưa?”
Giữa nàng và hắn, xưa nay chỉ có cướp đoạt và bị cướp đoạt. Sau hai lần giao hoan, tấm màn mỏng manh đã sớm bị xé nát, không cần giả vờ giả vịt trước mặt hắn nữa.
Đây là địa lao, với tính tình của Lục Diễm, tuyệt đối sẽ không ngủ lại nơi này. Nàng lúc này chỉ mong hắn mau rời đi, rồi bị công vụ trói chân, không còn thời gian tìm tới nàng nữa.
Mỗi lần đến đây, hắn không hành hạ nàng đến mức gần như đứt hơi thì sẽ không buông tay.
Nếu không thể trốn, nàng chỉ mong hắn càng ít xuất hiện càng tốt.
Hắn siết chặt eo nàng, ánh mắt nóng bỏng không rời khỏi gò má ửng đỏ của nàng. Tay hắn từ eo bụng chuyển xuống chỗ mẫn cảm nhất, khẽ vu.ốt ve qua lại, giọng trầm thấp khàn khàn:
“Sức lực vừa dùng hết, không đi nổi.”
Hoa Thanh Nguyệt chịu không nổi hơi thở nóng rực bên tai, vùi đầu vào chăn để kéo dài khoảng cách.
Thế nhưng hắn vẫn ôm nàng chặt không buông, nàng dùng hết sức lực cũng không nhúc nhích được.
Thấy chiêu này vô dụng, nàng đưa tay định đẩy tay hắn ra, mới vừa chạm vào đã bị hắn trở tay nắm lấy.
“Đừng động, bằng không lại chịu không nổi đấy.”
Hoa Thanh Nguyệt mở choàng mắt, hô hấp cũng cẩn trọng:
“Ta không động, ngươi cũng đừng……”
Trầm mặc một hồi, sau lưng truyền đến giọng nói ám ách:
“Vậy ta nhẹ một chút……”
Cả người Hoa Thanh Nguyệt gần như sụp đổ khi nghe lời đó, không nhịn được mà cảnh cáo:
“Lục Diễm, đây là địa lao, không phải phòng ngủ của ngươi ở Cần Vụ Viện!”
Giọng nói lạnh lùng nhưng run nhẹ, rõ ràng đang đề phòng hắn hành động gì thêm.
Lục Diễm nhìn quanh địa lao, nhàn nhạt đáp:
“Ta biết, là ta sai người thiết kế riêng nơi này.”
“Nếu là do ta thiết kế, dĩ nhiên phải thử xem có hợp lý hay không, có cần cải tiến chỗ nào không.”
Hoa Thanh Nguyệt hít sâu một hơi, sợ hắn lại giống như đêm trước, liền thở dài:
“Lăn lộn ngần ấy lâu vẫn chưa đủ sao? Ngươi có phải là vĩnh viễn không biết mệt?”
Nam nhân này lúc nào cũng viện đủ lý do và cái cớ. May thay, tay hắn cuối cùng cũng dừng lại, không tiếp tục nữa.
Hắn biết hôm nay nàng mệt mỏi, vốn dĩ cũng không định ép nàng thêm.
Chỉ là không muốn thấy nàng như tro tàn, chẳng buồn nói nửa câu. Cho dù nàng hận hắn, sợ hắn, cũng còn hơn im lặng như hiện tại.
Hai người, tim đập từ nhanh tới chậm, âm thanh bình bịch vang lên rõ mồn một trong không gian tĩnh lặng.
Lục Diễm từng chút một đếm nhịp trong lòng, chờ đến khi nàng bình tĩnh lại mới nói:
“Chuyện của Thanh Dương, ta sẽ thay nàng xử lý ổn thỏa.”
Hắn biết nàng lo lắng điều gì, chủ động nhắc tới để lấy lùi làm tiến.
Quả nhiên, Hoa Thanh Nguyệt mở mắt, lẳng lặng lắng nghe.
“Kinh đô có vài học viện, trước đó ta từng đánh dấu vài nơi trong thư, ngươi đã xem qua chưa?”
“Kinh Lâm học viện.” Hoa Thanh Nguyệt không chút do dự.
“Vì sao chọn nơi đó?” Lục Diễm hỏi.
Nàng trấn định đáp:
“Những học viện khác ta chưa từng nghe qua, nghe nói phu tử của học viện này có trình độ cao, Thanh Dương đến đó chắc chắn học được nhiều điều.”
Trong đêm đen, đôi mắt Lục Diễm trầm mặc không biểu tình, một lúc lâu sau mới nói:
“Nàng ngoan một chút, chờ thêm ít ngày ta sắp xếp cho hai tỷ đệ gặp nhau, nàng có thể tự hỏi nó muốn gì.”
“Ừm.”
Không hiểu sao hắn lại trở nên nhường nhịn lạ thường, khiến người ta có cảm giác như hắn đang nâng nàng trong lòng bàn tay.
“Vậy nên, đêm nay ta có thể ở lại nơi này chứ?” Đôi mắt u trầm nhìn nàng, như đang đánh giá sắc mặt nàng.
Hoa Thanh Nguyệt khẽ nhếch môi, không đáp lại câu hỏi vốn chỉ để thông báo kia.
Lục Diễm biết đáp án trong lòng nàng là gì, im lặng giây lát, nhẹ nhàng dỗ dành:
“Phu nhân… có thể chứ? Ta sẽ không làm gì cả, chỉ cần yên tĩnh nằm cạnh nàng thôi.”
Hoa Thanh Nguyệt run lên, không đáp.
“Thật sự đấy. Nếu ta lại làm gì nàng, vậy mấy ngày sau ta sẽ không đến nữa, thế nào?”
Người này có chỗ nào đáng tin? Nhưng thân thể nàng hiện tại mỏi mệt rã rời, không muốn đôi co thêm, liền buông lời.
“Tùy ngươi.”
Có được lời này, Lục Diễm liền ôm nàng chặt hơn nữa.
Hoa Thanh Nguyệt không giãy giụa, nhắm mắt thiếp đi.
Chờ đến khi hơi thở nàng dần sâu và đều, Lục Diễm mới đốt đèn ngồi dậy, nhìn nàng thật lâu, sau đó đứng dậy đến bên án xử lý công vụ.
Mấy ngày sau đó
Ban ngày Lục Diễm không xuất hiện, đêm đến đều đúng hẹn vào địa lao. Mỗi lần xong việc, hắn lại vu.ốt ve bụng nàng, hỏi nàng có chỗ nào khó chịu không.
Thấy nàng không có biểu hiện gì, hắn lại càng ra sức hơn.
Mãi đến khi nàng kiệt sức thiếp đi, hắn mới nằm bên tai nàng thì thầm:
“Có phải hay không, ta thật sự làm sai, nên trời cao mới chậm chạp không muốn cho ta một hài tử.”