Như Thư dẫn theo một trăm thân binh tới, vốn là nàng ta chờ sau khi sự việc thành công sẽ dùng số người này để đối phó Định Vương, thuận thế phò trợ Lục Diễm đăng cơ làm Hoàng đế.
Cho nên vừa hay tin Lục Diễm vào thành, nàng ta lập tức hành động.
Chẳng qua không ngờ lại dùng vào người nữ tử kia.
Bất quá cũng chưa phải là không có cơ hội. Chỉ cần phụ thân nàng ta còn sống, bọn họ vẫn còn đường xoay chuyển.
Huống hồ, nàng ta không đoạt được, người khác cũng đừng hòng mơ tưởng.
Lục Diễm duỗi tay, Phi Cửu lập tức dâng cung tiễn lên.
Hắn không nói lời nào, bàn tay to thô kệch cầm lấy mũi tên, thẳng tắp nhắm về phía người đang kêu gào: “Tìm chết.”
Cung giương căng hết cỡ, bất cứ lúc nào cũng có thể bắn ra đoạt mạng.
Chỉ trong khoảnh khắc là có thể tiêu diệt hết thảy.
Hoa Thanh Nguyệt cười khổ một tiếng, nhắm chặt hai mắt, tình cảnh này nàng chẳng xa lạ gì — lần trước cũng là một mũi tên trên tay hắn chĩa vào nàng, lần này nàng cũng chỉ biết âm thầm trấn an chính mình, đừng sợ.
Sau lưng Như Thư, vài tướng sĩ thoáng chần chừ: “Quận chúa, chuyện này... e là không ổn. Nữ tử kia... thuộc hạ nhìn thấy bộ dáng Điện Soái, cũng không giống như vì một nữ nhân mà mất lý trí. Nếu hắn thực sự không quan tâm, chúng ta lại dựa vào nơi hiểm yếu chống cự, chẳng khác nào chịu chết.”
Như Thư liếc gã một cái, lạnh giọng: “Thế nào, lúc này mới biết sợ? Nghĩ đến người nhà các ngươi đi. Nếu ta bắn pháo hiệu này, hoặc sáng mai ta không đi ra ngoài, bọn họ đều sẽ chết.”
Tên tướng sĩ kia nghiến răng, đành nghe lệnh.
“Yên tâm, nếu ta chiếm được lợi thế, tự nhiên biết rõ giá trị của nữ nhân này. Các ngươi cứ làm theo lời ta, bổn quận chúa hứa hẹn thì nhất định giữ lời.”
Ngoài điện, Phi Vũ Quân đã vào thế sẵn sàng, giương cung bạt kiếm, chỉ chờ lệnh là xông vào.
Toàn thân Như Thư núp sau lưng Hoa Thanh Nguyệt, chỉ ló nửa cái đầu ra, cười nói: “Không đâu, Lục Diễm, ngươi không dám. Dù cho tài bắn cung của ngươi có cao đến đâu, ta dám đảm bảo, chỉ cần ngươi thả dây cung, ả nhất định chết trước mắt ta.”
Nói tới đây, nàng ta đột nhiên bật cười ha hả: “Nếu ta không chiếm được ngươi, vậy thì cùng người mà ngươi yêu chết chung một chỗ, để mỗi năm ngươi đều nhớ đến ta, cũng coi như đáng giá.”
Hoa Thanh Nguyệt: “...”
Người yêu? Nàng nếu cứ như vậy mà chết, thật sự chết oan không tưởng nổi.
Trên đường tới đây, nàng đã nói đủ lời, nhưng Như Thư như dầu muối không ăn, cứ cố chấp cho rằng bắt lấy mình hắn là có thể xoay chuyển càn khôn, không phân trần gì mà lôi nàng vào cung.
Đúng lúc này, Lục Diễm quả nhiên cất tiếng, giọng điệu không hề ngoài dự liệu, lạnh lẽo vô tình: “Bổn soái không bao giờ chịu bị uy hiếp, huống chi ngươi lấy một nữ nhân ấm giường làm điều kiện trao đổi với phản nghịch Vương gia. Hành vi ngu xuẩn này, thật khiến người ta phải nói một câu — quả nhiên cha nào con nấy.”
Như Thư cười lạnh: “Nhưng ngươi muốn cưới nàng. Lục Diễm, ngươi và ta đều là loại người không dễ động tình. Một khi đã động, thì chính là không chết không ngừng. Ngươi có thể lừa người khác, nhưng đừng hòng lừa ta.”
Lục Diễm nhìn nàng, nét mặt bình thản, hờ hững mở miệng: “Ta động tình? Buồn cười thật.”
Như Thư vẫn không tin. Thời gian cấp bách, nếu đợi Phi Vũ Quân kéo đến đông đủ thì dù muốn chạy cũng không kịp. Tay nàng ta run lên, mũi kiếm đã cắt qua da thịt Hoa Thanh Nguyệt.
“Lục Diễm, ta nói lần cuối cùng. Trong nửa nén hương nữa, chỉ cần ngươi thả phụ thân ta, ta liền thả nữ nhân này.”
Sắc mặt Lục Diễm trầm xuống, thu cung tiễn lại. Mấy quan viên theo sau thấy có gì đó không đúng, lập tức khuyên nhủ:
“Điện Soái, Định Vương không thể thả! Người này tâm địa hiểm độc, lại rất có uy vọng ở Lương Nguyên, nếu như...”
Hắn lập tức ngắt lời, quay sang Phi Cửu phân phó: “Đem Định Vương dẫn ra.”
Như Thư thấy hắn có vẻ nhượng bộ, liền giao kiếm lại cho tướng sĩ phía sau, lưỡi dao kề trên người Hoa Thanh Nguyệt càng đè sâu thêm, máu theo lưỡi kiếm nhỏ xuống, đỏ thẫm thấm vào da thịt trắng ngần như ngọc.
Máu đỏ nơi da thịt trắng nõn đặc biệt chói mắt, nhưng nữ tử trước mặt vẫn giữ bộ dạng bình thản, nhàn nhạt mở miệng:
“Như Thư quận chúa, ngươi không khỏi cũng quá xem trọng ta rồi.”
Chưa dứt lời, đã bị Như Thư cắt ngang, giọng mỉa mai: “Phải không? Ngươi đại khái chưa biết loại người tự cao như hắn, một khi đã để tâm, đừng nói là thả phụ thân ta, e là có chết chung với ngươi ngay bây giờ, hắn cũng cam tâm.”
Lục Diễm mím môi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm.
Giờ phút này, hoàng hôn tuy đã buông, nhưng toàn bộ hoàng cung vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Trước điện, ánh mắt Lục Diễm trầm tĩnh, khi cùng Hoa Thanh Nguyệt bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt ánh lên tia lạnh, nửa ngày mới trầm giọng nói: “Một người lớn như vậy, cái đầu chỉ để làm cảnh sao?”
Người khác không hiểu, nhưng Hoa Thanh Nguyệt lại hiểu hàm ý sau câu này, chỉ là không nói nên lời hiện tại là cảm xúc gì.
Nếu không phải vì hắn, nàng cớ gì phải chịu nhục nhã đến thế này?
“Lục Diễm, ngươi không cần quản ta.”
“A~” Lục Diễm cười lạnh, “Khi nào thì ta từng nói ta muốn xen vào chuyện của ngươi?”
Mặt nàng trắng bệch, chỉ cảm thấy nghẹn một hơi trong ngực, rõ ràng lần này hắn không có ý định cứu nàng, nàng vốn đã sắp thoát khỏi vòng vây, ai ngờ giữa đường lại chui ra cái Như Thư.
Dùng nàng để uy hiếp hắn, thật không biết nên giận vì nàng bị để ý đến mức này, hay là vì số phận nàng quá đỗi bi ai.
Lục Diễm từng nói hắn hận nhất là bị người uy hiếp, nàng thật không rõ cuối cùng mình sẽ chết trong tay Như Thư, hay trong tay hắn. Tất cả những chuyện này, liên quan gì đến nàng? Nàng chỉ muốn tránh xa bọn họ một chút mà thôi.
Lục Diễm ánh mắt đầy tức giận, từng bước tiến về phía trước, vừa đi vừa lạnh giọng: “Phụ thân ngươi phạm phải chính là trọng tội khi quân...”
“Lục Diễm, đừng qua đây!”
Như Thư kích động ngắt lời, đoạt lấy kiếm của thị vệ bên cạnh, kề sát vào cổ Hoa Thanh Nguyệt: “Ngươi còn tiến thêm một bước, ta sẽ dùng thêm vài phần lực.”
Lưỡi dao lại rạch sâu hơn, máu tiếp tục rỉ ra.
Lục Diễm dừng bước, không tiến lên nữa. Phi Cửu đã dẫn Định Vương tới.
“Chậc chậc...” Lục Diễm ánh mắt dừng trên thân Định Vương, nheo lại, môi mỏng khẽ mở:
“Định Vương đúng là có đôi nhi nữ hiếu thuận khiến trời đất cảm động. Nữ nhi thì có thể trực tiếp xông vào cung cứu cha, còn con vợ cả thì vì tìm quặng sắt cho ngài, chịu hết cực hình, vậy mà vẫn quyết không mở miệng.”
“Không thể không nói, Định Vương, ngài đúng là có phúc.”
Định Vương nghe đến đó, sắc mặt lập tức tái nhợt. Ông ta vì bảo vệ huyết mạch này, đã sớm sắp xếp mọi việc, đưa con trai đi ra ngoài. Không ngờ lại rơi vào tay Lục Diễm.
“Hắn ở trong tay ngươi? Ngươi làm gì nó rồi?”
“Hắn là hoàng tộc, ngươi sao dám dùng tư hình?”
Ai ngờ, Lục Diễm mặt không đổi sắc:
“Định Vương, người khác không biết, nhưng ngươi hẳn phải rõ thủ đoạn của ta. Vĩnh Vương ngày đó chết ngay dưới thanh kiếm này, trước mặt ngươi — hắn cũng là hoàng tộc đấy thôi.”
“À đúng rồi, nhi tử ngươi tay này chắc là không dùng lại được nữa đâu. Nếu mạng lớn thì có thể còn chịu đựng được mấy ngày...”
“Phụ thân, phụ thân!”
Như Thư nghe không hiểu bọn họ nói gì, chỉ sốt ruột gọi mấy tiếng: “Ta tới cứu người mà.”
Trong mắt nàng ta ánh lên tia sáng, mong rằng sẽ thấy được sự tán thưởng trong mắt phụ thân.
Nàng ta muốn nghe lão khích lệ.
Muốn nghe một câu: “Nữ nhi ta tới cứu ta, còn giỏi hơn cả nhi tử ta.”
Ai ngờ — lại chẳng có gì.
Định Vương nhìn nữ nhi, gương mặt ảm đạm bại hoại rốt cuộc cũng có chút động dung, nhưng lại chỉ vội vã nói:
“Như Thư, đừng lo cho ta, mau dùng tính mạng nữ nhân kia mà cứu ca ca ngươi! Ca ngươi hiện đang bị nhốt, nếu còn trì hoãn, huyết mạch nhà chúng ta sẽ tuyệt diệt mất, nhanh lên!”