Câu nói cuối cùng kia, tựa như khắc họa hoàn chỉnh hình tượng người phụ thân nhu hòa, từ ái.
Song trong mắt Như Thư, lại chỉ thấy chướng mắt vô cùng.
Hoa Thanh Nguyệt: “.........”
“Phụ thân!”
Sắc mặt Như Thư đang lo lắng chợt cứng lại, chỉ trong chớp mắt, cả khuôn mặt liền sa sầm, giọng nói cũng vì đó mà cao hơn mấy phần:
“Hiện giờ là ta đến cứu người! Vì cớ gì người chẳng hỏi ta một câu, ngược lại lúc nào cũng nhớ tới huynh trưởng kia của ta? Hắn thế nào, ta làm sao biết được? Dù sao đã mấy ngày nay ta cũng chẳng thấy bóng dáng, tám phần lại say xỉn nằm trong xó xỉnh nào đó rồi!”
“Ngài sao không hỏi xem ta thế nào? Nữ nhi mang theo hơn trăm binh lính vì người mà xâm nhập hoàng cung, chẳng lẽ không nên hỏi một câu xem ta có nguy hiểm hay không? Lúc nào cũng chỉ hỏi đến hắn! Nếu không phải hắn vô dụng đến thế, chúng ta làm sao rơi vào cục diện này?”
“Từ nhỏ đến lớn, đều như thế!”
Nàng ta càng nói càng kích động, giọt máu trên mũi kiếm cũng nhỏ xuống càng lúc càng nhanh.
Hoa Thanh Nguyệt bị trói hai tay sau lưng, lúc này không thể nhúc nhích dù chỉ một chút, một luồng nhiệt nơi cổ chảy xuôi theo áo, lạnh lẽo chui thẳng vào người.
Lục Diễm tay nắm chặt cung tên, ánh mắt vốn điềm tĩnh nay nổi sóng dữ dội.
Chỉ là hắn vẫn chưa động thủ, ánh mắt sắc bén gắt gao nhìn chằm chằm lưỡi đao kề cổ nàng, âm thầm tích lực, chờ đợi cơ hội tốt nhất.
“Như Thư, hắn là hi vọng cuối cùng của chúng ta, hiện giờ không phải lúc nói chuyện này, con mau rời đi trước!” Định Vương hôm nay cũng đã chịu quá nhiều chấn động, đối với nữ nhi xưa nay luôn vâng lời mà nay dám chỉ trích mình, ông ta không giận mà chỉ mang theo vài phần khẩn cầu: “Coi như phụ thân cầu con, cũng xin con hãy cứu đại ca con trước.”
“A ~ Phụ thân, con cũng là nữ nhi của người mà! Người từng oán trách Hoàng tổ mẫu rằng Hoàng tổ phụ năm xưa hờ hững với người, thiên vị bất công... Nhưng người có từng đối với con công bằng chưa?”
Mọi người nơi đây không ai ngờ được, hai bên còn đang giằng co căng thẳng như dây cung, thế mà lại đột nhiên xé toang lớp mặt nạ quan hệ cha con như vậy.
Lục Diễm lạnh nhạt tiếp lời, “Chậc chậc, bổn soái chờ hai phụ tử các ngươi thương nghị xong đã.”
Định Vương tức giận: “Có Hoàng tổ mẫu con ở đây, bọn chúng không dám động đến ta đâu, con chỉ cần lo cứu ca ca con là được!”
...
Lục Diễm chớp thời cơ, một mũi tên xé gió lao thẳng ra ngoài.
Tầm mắt Như Thư bị hút chặt lấy mũi tên ấy, bản năng thúc đẩy nàng ta đẩy Hoa Thanh Nguyệt về phía trước.
Lục Diễm lao lên, tốc độ như bay, kéo nàng về phía sau, rút kiếm chém giết nhóm người lao lên.
Chúng tướng sĩ thấy cơ hội tới liền nhất tề xông vào hỗn chiến, tiếng đao kiếm va chạm vang lên không ngớt, Hoa Thanh Nguyệt được Lục Diễm chắn sau lưng.
Như Thư thấy hình ảnh trước mắt, nam nhân nàng ta cầu mà không được lại ôm chặt nữ nhân kia vào lòng, lập tức đỏ mắt, giận dữ hét lớn: “Lục Diễm! Vì sao? Ta đối với ngươi như vậy, ngươi cũng như bọn họ, chẳng hề thấy được ta tốt chỗ nào, thà chọn một hạ tiện nữ tử như thế, cũng không chọn ta?”
Lục Diễm nắm chặt tay mềm mại kia, chẳng buồn khách khí, chỉ lạnh lùng: “Ồn ào! Bắt lấy!”
Như Thư “ha ha ha” cười lớn, “Ngươi xem! Chính là dáng vẻ chẳng thèm để mắt đến ta như vậy đó! Vậy mà ta vẫn thích không chịu nổi!”
Rồi nàng ta nói như rít qua kẽ răng: “Nếu đã thế, chúng ta cùng chết đi!”
Nàng ta ra lệnh: “Giết tiện nhân kia cho ta! Nếu không, ta sẽ khiến người nhà các ngươi đều chết hết! Chết sạch!”
Những binh lính kia vừa nghe hai chữ “người nhà”, lập tức đỏ mắt, giống như điên cuồng xông tới ——
“Phụt phụt~~~”
Tiếng máu thịt bị chém nát vang lên từng đợt, từng sinh mệnh ngã xuống đất, mùi máu tươi nồng nặc khiến người ta buồn nôn tràn ngập bốn phía.
Lần đầu tiên, Hoa Thanh Nguyệt rõ ràng cảm nhận được —— chết hóa ra lại dễ dàng đến thế.
Từng lớp binh sĩ tràn lên, Lục Diễm liều mình bảo vệ nàng phía sau, kiếm lạnh xoáy vút như mưa, không để nàng chịu chút thương tổn nào.
Một tay hắn kéo nàng, tay kia vung kiếm chém sạch đám địch nhân dám lại gần, ngăn cách hết thảy nguy hiểm ngoài cửa.
Gần trong gang tấc, hắn mạnh tay xé rách góc áo, che mắt nàng lại:
“Không sao đâu, đi theo ta, đừng sợ. Sẽ không ai làm hại nàng.”
“Đừng nhìn. Coi bọn chúng như củ cải trắng là được.”
“Nghe lời.”
Lời nói dịu dàng ấy, dường như là lần đầu hắn nói với nàng.
Nàng khẽ run mi mắt, biết lúc này không phải thời điểm làm mình làm mẩy, mặc hắn kéo mình trốn về phía sau.
Lại qua thêm mấy vòng, mùi máu tanh càng lúc càng nồng.
Tiếng lưỡi đao xé rách huyết nhục vẫn còn vang vọng bên tai, đứt đoạn nhưng sắc lạnh.
Đột nhiên, nàng nghe thấy Lục Diễm rên khẽ một tiếng, lập tức cảnh giác hỏi: “Ngươi bị thương?”
Chỉ chốc lát sau, Lục Diễm liền khôi phục lại như thường, vẫn là dáng vẻ cao cao tại thượng: “Theo sát một chút, đừng có lo chuyện bao đồng. Vết thương nhỏ này không chết được, cho dù có chết, nàng cũng phải chôn theo.”
Hoa Thanh Nguyệt biết rõ, miệng nam nhân này không nói được vài câu thật lòng, bèn dứt khoát im lặng.
Một hồi lâu sau, nàng cảm thấy bản thân sắp choáng váng đến nơi, tiếng đao kiếm mới dần dần lắng xuống.
Lục Diễm vẫn nắm chặt tay nàng, lạnh lùng ra lệnh: “Áp hết bọn chúng xuống, chờ Thánh thượng định đoạt.”
Dứt lời, hắn ngăn nàng đang muốn tháo miếng vải bịt mắt, trầm giọng: “Đừng vội tháo. Phi Cửu, đưa phu nhân vào trong.”
Hoa Thanh Nguyệt ngây ra một chút, gật đầu, muốn nói gì đó nhưng lại không thành lời.
Vào đại điện, nàng mới tháo khăn xuống. Trong điện có vài người, đều đang sốt ruột nhìn ra bên ngoài. Một nữ tử nhìn nàng rồi nói: “Ngươi là Thanh Nguyệt?”
Hoa Thanh Nguyệt nhìn thấy gương mặt giống hệt Lục Tri Ngữ kia, không cần hỏi cũng biết thân phận đối phương. Trong lòng nàng đã đoán ra, những người còn lại trong phòng là ai. Nàng cúi người định hành lễ, nhưng bị Tấn An Đế ngăn lại: “Không cần đa lễ. Ngươi là vị hôn thê tương lai của Tử Nghiên, chính là muội dâu của bọn họ.”
Lục Tri Nghi đánh giá nàng, trước kia từng nghe các tỷ muội nhắc đến, nay mới được gặp. Bàn tay nhỏ nhắn cùng dung mạo tinh xảo, mắt ngọc mày ngài...
Dù ở trong hoàng cung thấy quen mỹ nhân các nơi, ánh mắt nàng ấy khi rơi trên người Hoa Thanh Nguyệt, vẫn thấy kinh diễm. Khó trách trước đây Tử Nghiên chẳng để mắt đến bất kỳ quý nữ nào. Hắn, thì ra là thích loại này a.
Hoa Thanh Nguyệt vẫn luôn để tâm nhìn ra ngoài, không hề để ý tới ánh mắt nóng rực của những người khác.
Nửa canh giờ sau.
Lục Diễm bước vào điện, chắp tay bẩm báo: “Hoàng thượng, phản loạn trong cung đã được bình định, Định Vương cùng người thân cận đều đã bị bắt vào đại lao, chờ phán xử.”
“Chuyện nước đã xong, thần còn có việc nhà phải xử lý, xin cáo lui.”
Tấn An Đế vỗ vai hắn, nói: “Đi đi. Gần đây Tử Nghiên vì chuyện này mà vất vả, phải di chuyển qua lại biên quan và kinh đô, trẫm đều ghi nhớ tình nghĩa này.”
Hắn khẽ gật đầu, ánh mắt quét qua trong đám người, rơi lên người Hoa Thanh Nguyệt: “Còn không lại đây?”
Lời này lạnh nhạt buông ra, tâm tình Hoa Thanh Nguyệt bỗng nhiên khôi phục, đỡ hắn chậm rãi rời khỏi hoàng cung.
Chỉ là càng đi càng thấy hắn nặng hơn, cả người gần như dựa vào nàng, nàng tức giận nói: “Ở trong cung đó, ngươi có thể đi cho đàng hoàng chút không? Cứ như vậy ta té bây giờ!”
Lời còn chưa dứt, nàng liền cảm giác trên tay dính một mảng ướt át, lập tức kinh hãi:
“Ngươi... bị thương rồi?”