Ánh mắt Chương Tự dừng lại nơi bàn tay to đang siết chặt tay Hoa Thanh Nguyệt, có chút bất đắc dĩ mở miệng nói:
“Phu nhân, miệng vết thương của Điện Soái hẳn đã bị viêm rồi, phiền người giúp ta giữ chặt tay hắn để ta hạ kim.”
Nói xong, sợ Hoa Thanh Nguyệt không chịu, y vội vàng giải thích thêm:
“Hôm nay người bị thương quá nhiều, các dược đồng dưới tay ta đều bị điều tới trong cung hỗ trợ cả rồi. Ngươi yên tâm, không phải việc gì tinh diệu, chỉ cần hỗ trợ ta một chút là được.”
“Được.”
Hoa Thanh Nguyệt không hề do dự, gật đầu đáp ứng.
Chương Tự nhanh chóng đỡ Lục Diễm vào trong phòng, đặt hắn nằm trên chiếc giường gỗ đơn sơ.
Vào phòng xong, Chương Tự vừa phối dược vừa chuẩn bị băng vải, đầu không ngoảnh lại đã phân phó:
“Phu nhân, phiền ngươi giúp ta c.ởi quần áo hắn ra, động tác nhẹ một chút, nếu khó thoát thì dùng kéo cắt luôn cũng được.”
“Được.”
Hoa Thanh Nguyệt không dám chậm trễ, lập tức bắt tay vào làm.
Lục Diễm hơi khép mắt, sắc mặt trắng bệch, xem ra thương thế không nhẹ.
Nàng không dám dây dưa, chẳng bao lâu áo ngoài đã được tháo xuống, nhưng áo trong thì dù thế nào cũng không thể cởi ra nổi — vết thương mới cũ chồng chất, máu tươi cơ hồ đã nhuộm đỏ toàn bộ lớp vải trắng, còn dính chặt vào da thịt, nhìn thôi cũng thấy kinh tâm.
Nàng theo lời Chương Tự, dùng kéo cẩn thận cắt mở lớp áo, rồi chợt trông thấy trước mắt là từng đạo vết thương huyết nhục mơ hồ, có chỗ lộ cả xương, có chỗ sưng đỏ biến sắc.
Toàn bộ phần ngực, gần như không còn chỗ nào lành lặn.
Còn chưa nói đến phần lưng, đã bị máu nhuộm đỏ cả mặt giường.
Thân thể hắn, há có thể là sắt đá mà không đau? Vết thương thành ra thế này, vậy mà hắn vẫn chưa từng kêu lấy một tiếng. Hồi nãy còn trò chuyện với đám quan viên vẻ mặt thong dong trấn định, nghĩ lại mà chỉ thấy sởn gai ốc.
Chương Tự đang chuẩn bị kim chỉ thì chợt nói:
“Như vầy vẫn còn là nhẹ đó, ta cũng không biết đã từ Quỷ Môn Quan kéo hắn về bao nhiêu lần. Tấn Quốc chiến thần há phải hư danh, mỗi một câu khen đều là hắn lấy một kiếm một thương giành được. Nam nhân này, dùng chính máu thịt mình để bảo hộ giang sơn và bá tánh trên mảnh đất này.”
Nghe xong, ngực nàng chỉ thấy đau thắt.
Chờ Hoa Thanh Nguyệt dọn xong mớ quần áo dính máu, liền nghiêng đầu không dám nhìn nữa.
Chương Tự đã ngồi bên cạnh, bắt đầu khâu từng vết thương.
Y vừa làm vừa dặn:
“Ngủ một lát đi. Mấy ngày nay ngàn dặm gió bụi, trấn thủ biên quan chưa xong lại phải đối phó đám loạn thần. Dù có là thân sắt cũng cần nghỉ ngơi.”
Trên giường, Lục Diễm nhắm mắt, mày nhíu chặt, một tiếng cũng không rên rỉ.
Ngón tay Chương Tự qua lại trên miệng vết thương, giọng nói bình tĩnh:
“Sợ sao?”
Hoa Thanh Nguyệt nhẹ gật đầu.
“Người trong quân, bị thương là chuyện thường ngày. Lần trước hắn trúng tên vào ngực, cách tâm mạch chỉ còn nửa ngón tay, vậy mà vẫn nhịn không kêu, cứ để quân y chữa hết cho binh lính rồi mới rút mũi tên cho mình. Vết đao lần này là lúc từ giữa vạn quân đoạt lấy thủ cấp địch nhân, bị phó tướng quân địch đánh lén. Hắn từ nhỏ đã lớn lên trong quân doanh, cùng binh sĩ cùng ăn cùng ở với nhau, khác hẳn lũ công tử quyền quý trong kinh. Đừng thấy hắn ngoài mặt như ông cụ non, kỳ thực trong lòng rất nhạy cảm, thiếu cảm giác an toàn.”
Chương Tự vừa nói vừa liếc mắt nhìn Hoa Thanh Nguyệt đang trầm mặc, thở dài, động tác tay vẫn nhẹ mà mau lẹ.
Bỗng nhiên, người trên giường nhíu mày, môi tái nhợt hơi hé:
“Đau...”
Chương Tự nhẹ giọng an ủi:
“Nhẫn thêm một chút, sắp xong rồi.”
“Thanh Nguyệt, đừng đi.”
“Đừng đi.”
“Ta không cho nàng đi...”
Lời vừa ra, cả phòng lặng như tờ, châm rơi cũng nghe rõ.
Lục Diễm đưa tay loạn xạ, miệng không ngừng gọi:
“Thanh Nguyệt, nàng đang ở đâu? Đừng rời khỏi ta...”
Vết thương vừa mới băng bó lại lần nữa rỉ máu.
“Mau, đè lấy hắn, đừng để hắn động đậy, bằng không miệng vết thương sẽ rách toạc!”
Hoa Thanh Nguyệt vội vàng đưa tay đè lại, không ngờ vừa chạm vào đã bị hắn phản tay giữ chặt.
Người trên giường vu.ốt ve chỗ da thịt quen thuộc, lúc này mới chịu an tĩnh lại.
Hắn hé mắt mệt mỏi, vừa trông thấy là nàng thì liền nhắm mắt lại:
“Tốt rồi, người vẫn còn ở đây... Lời ta nói ngoài điện đều là giả, nàng không phải... không phải là đồ chơi ấm giường, nàng không phải...”
Lục Diễm nói gì tiếp đó nàng cũng nghe không rõ, chỉ còn câu cuối:
“Thanh Nguyệt... ta đem cả mạng cho nàng, có thể đừng đi được không?”
Hoa Thanh Nguyệt run bần bật, không dám động đậy, chỉ mặc hắn siết chặt tay nàng.
“Chương viện trưởng, phiền ngài nhanh lên một chút.”
Chương Tự gật đầu, động tác càng thêm mau lẹ. Khâu xong, y nói:
“Việc giữa hai người ta không tiện nhiều lời. Nhưng hắn từ nhỏ cha mẹ không ở bên, trước ngươi chưa từng yêu ai, cũng chưa từng được yêu. Nếu không phải thực tâm đặt ngươi trong lòng, hắn ngay cả liếc mắt một cái cũng thấy dư thừa...”
Hoa Thanh Nguyệt cắt lời y:
“Chương viện trưởng, những thứ đó chẳng phải lý do để trói buộc một người. Có thể hắn để tâm đến ta thật, nhưng hắn không theo quy củ thế tục mà đối đãi với ta. Ngược lại dùng tính mạng người bên cạnh ta để uy hiếp, giam giữ ta. Trong mắt ngài có thể là sự đặc cách, nhưng với ta, đó là trói buộc khiến ta sợ hãi mọi thứ. Đời này dù không thành thân, ta cũng không muốn sống trong lo lắng đề phòng như thế.”
“Chương viện trưởng, ngài không phải ta, cũng không phải hắn, chi bằng sau này đừng nói nữa.”
Chương Tự hé miệng, còn định nói giúp bạn mình đôi câu, thì nội thị bên ngoài đã vội vã chạy tới gọi. Y chỉ để lại một câu:
“Được, sau này ta không nói nữa. Phiền ngươi trông nom một chút. Nếu sau một canh giờ ta chưa trở lại, mà hắn không ra mồ hôi, hoặc trán nóng thêm, nhất định phải sai người đi gọi ta.”
“Được.”
Chương Tự đi rồi, Hoa Thanh Nguyệt tiếp tục dùng khăn ướt lau mồ hôi cho hắn.
May mắn trước khi đi Chương Tự đã cho uống thuốc, quả nhiên phát huy hiệu quả. Trán hắn bắt đầu ướt đẫm, nàng mới yên tâm ngồi bên giường.
Chẳng biết từ lúc nào, nàng cũng thiếp đi.
Trong mộng, nàng được tự do.
Chỉ là khi tỉnh dậy, nhìn căn phòng vuông vức quen thuộc, nước mắt liền không tự chủ rơi xuống.
Nàng ôm gối, co chân tựa đầu, lặng lẽ rơi lệ.
Không biết từ lúc nào, người phía sau đã tỉnh. Lục Diễm nhìn bóng dáng nàng run rẩy không ngừng, mí mắt khẽ động, không nói gì, chỉ lặng lẽ nhắm mắt lại.
Hoa Thanh Nguyệt khóc đến mệt, đứng dậy ra bên cửa sổ một lúc, rồi lại quay lại xem vết thương của hắn.
Chỉ là nàng vừa mới tới gần, đã bị một bàn tay lớn nắm lấy cổ tay.
Nàng theo bản năng ngẩng đầu, vừa vặn đối diện ánh mắt Lục Diễm.
Bốn mắt nhìn nhau, hắn khàn giọng hỏi:
“Khóc rồi?”
Hoa Thanh Nguyệt không đáp, chỉ hỏi lại:
“Thân thể còn chỗ nào không thoải mái không? Ta đi gọi Chương viện trưởng tới.”
Nói rồi xoay người định đi.
Nhưng lực tay giữ lấy cổ tay nàng không hề buông lỏng. Nàng cũng không dám giãy, chỉ kiên nhẫn nói:
“Ta chỉ đi gọi Chương viện trưởng thôi.”
Ý tứ trong lời, Lục Diễm làm sao không hiểu.
Trầm mặc một hồi, hắn bỗng mở miệng, ngữ khí khẽ khàng:
“Thanh Nguyệt, nàng dạy ta phải yêu nàng như thế nào... được không?”