Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện

Chương 185

Đuôi mắt Hoa Thanh Nguyệt khẽ run, nhưng vẫn như trước không trả lời.

Quả nhiên như dự liệu, phòng ngủ lập tức chìm vào yên tĩnh.

Hắn chăm chú nhìn nàng, nhẫn nại chờ đợi nàng mở lời.

Khoảnh khắc mơ màng tỉnh giấc đêm qua, bóng dáng nàng nức nở đã khắc sâu vào tận xương tủy hắn, còn có tiếng khóc nhỏ nhẹ ấy, tuy không lớn nhưng lại tựa như từng nhát búa nện thẳng vào tâm can, đau đến mức hô hấp cũng trở nên nặng nề, khó nhọc.

Tựa hồ còn đau hơn trăm ngàn lần so với thương tích trên thân thể hắn.

Giờ khắc này, trong lòng hắn chỉ có một ý niệm — làm sao để không bao giờ còn phải nghe thấy tiếng khóc khiến lòng người run sợ ấy nữa. Hắn muốn nàng mỗi ngày đều vui vẻ, như lần đầu gặp nàng ở Lương Nguyên, tươi cười rạng rỡ, sáng trong như ánh dương mai. Khoảnh khắc ấy, đẹp đẽ đến mức hắn chưa từng thấy qua.

Nhưng hình như mỗi việc hắn làm, cuối cùng đều đi ngược lại ý nguyện ban đầu.

Hắn hành sự, xưa nay đều nằm trong khống chế, chưa từng thất thủ.

Chỉ duy có nữ nhân này, lại khiến mọi vô lực trong hắn hóa thành thất bại. Nàng rõ ràng ở ngay trước mắt, mà hắn lại luôn cảm thấy, chỉ cần chớp mắt thôi, nàng sẽ tan biến không còn tăm hơi.

Chạm không được, cũng giữ không nổi.

Không có cách nào.

Suy nghĩ suốt một đêm, hắn chỉ muốn hỏi nàng một câu: rốt cuộc phải làm thế nào, mới có thể khiến nàng cam tâm tình nguyện ở lại bên hắn, không còn giày vò bản thân, cũng đừng để nước mắt tuôn rơi nữa.

Một hồi lâu sau, dưới ánh mắt nóng rực không dời của hắn, nàng đột nhiên ngẩng đầu, ánh nhìn mỏi mệt đối diện với hắn.

Thanh âm Hoa Thanh Nguyệt khản đặc, trong trẻo nhưng thống thiết, nàng không rõ vì sao hắn đột nhiên thay đổi chủ ý, cũng biết giờ phút này không thích hợp để nói những lời như vậy. Nhưng bản năng không nỡ buông tay cơ hội có thể cùng hắn nói chuyện rõ ràng.

“Nói lại vẫn là câu cũ, nếu ngươi thực sự muốn tốt với ta, thì hãy thả ta rời đi. Ân tình này, ta nhất định ghi nhớ suốt đời.”

Lục Diễm cắn răng, không hề do dự cự tuyệt: “Ngoại trừ chuyện rời đi, toàn bộ ta đều đáp ứng, nàng muốn gì, ta đều cho.”

“Thanh Nguyệt, nếu những cách trước đây ta dùng đều sai, khiến nàng đau lòng, ta xin lỗi. Nàng dạy ta đi, ta phải làm thế nào mới đúng.”

Lời hắn nói, ý tứ đã quá rõ ràng: hắn vẫn không muốn thả nàng đi.
Lạnh lẽo len lỏi vào đáy lòng, Hoa Thanh Nguyệt nhếch môi cười khổ: “Nếu ta nói không, vậy ngươi sẽ giam lỏng ta, lấy tính mạng đệ đệ ta uy hiếp? Hay muốn ta nhanh chóng sinh con, rồi lại lấy tính mạng đứa trẻ mà uy hiếp ta, bắt ta sống mãi trong sự cưỡng chế tàn nhẫn này?”

Nàng nói trắng ra, mấy ngày nay vì hắn mà hao tâm tổn trí, dốc hết toàn bộ chân tình.

Thân thể hắn chi chít thương tích, miệng nói vì Tấn Quốc, vì bá tánh, vậy thì nàng và đệ đệ nàng — vốn cũng là con dân của Tấn Quốc, chẳng lẽ không đáng được bảo hộ?

Lục Diễm ngồi bật dậy, cằm siết chặt.

Chợt nghe nàng lạnh nhạt nói tiếp: “Ta thừa nhận, lúc trước ta chủ động dây dưa ngươi, là ta sai. Khi đó ta bị mẹ kế hạ dược, đối với việc mình làm hoàn toàn không hay biết. Nếu ngươi cho rằng ta xúc phạm ngươi, vậy mấy ngày qua coi như ta đang chịu tội.”

Thần sắc Lục Diễm trở nên lạnh lẽo, ánh mắt nóng bỏng cũng phai nhạt không ít, thay vào đó là cảm xúc cuộn trào không rõ tên, chỉ im lặng lắng nghe.

Ngón tay Hoa Thanh Nguyệt đột nhiên siết chặt, rũ mắt che đi cảm xúc, từng câu từng chữ buốt lạnh như băng từ trong cổ họng ép ra:
“Còn về phần Điện Soái muốn ta dạy điều gì, ta tư chất nông cạn, không gánh nổi.”

“Nếu Điện Soái thật sự muốn làm gì, cứ việc ra tay. Ngươi cao cao tại thượng, chỉ cần dùng một chút lực liền có thể khống chế muôn người. Muốn giết ai, chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Trước kia là ta tự cho mình quan trọng, tưởng rằng chỉ cần hết lòng đối đãi, sẽ có ngày chờ được mây tan trăng sáng.”

“Mạng ta, cũng như mạng bọn họ… nếu muốn, cứ lấy đi.”

Lục Diễm vốn biết nàng sẽ nói như vậy, nhưng khi thật sự nghe nàng chính miệng nói ra, trong lòng vẫn như bị xé rách.

“Bọn họ, ta chưa từng động đến.”

“Đó là bởi vì không động đến thì càng có giá trị.”

“Ngươi coi trọng tính mạng bọn họ như vậy, giờ đây cũng không tiếc nữa sao?”

“Phải, ta mệt rồi… không muốn tiếp tục tranh đấu vô nghĩa nữa.”
Nghe nàng đáp lại như vậy, trong mắt Lục Diễm chậm rãi nổi lên bóng tối trầm đục.

Không khí quanh người hắn như đông cứng lại, ngột ngạt đến mức nghẹt thở.

Giữa trán nổi gân xanh, hắn che ngực ho khẽ mấy tiếng, giọng khản đặc: “Hoa Thanh Nguyệt, vì sao nàng nhất định phải như vậy?”

Hoa Thanh Nguyệt nghẹn ngào, cổ họng khô khốc: “Ta đi gọi Chương viện trưởng tới.”

Nói xong liền xoay người rời đi.

Nhìn bóng dáng mảnh mai kia khuất dần sau cửa, trên giường, Lục Diễm cau chặt mày, quanh thân phát ra hơi thở lạnh lẽo khiến người không dám tới gần.

Chỉ là trên tay, hắn đã siết chặt thành quyền, lớp áo lót trắng tinh đã thấm đỏ máu tươi.

Chẳng bao lâu sau, Chương Tự bước vào kiểm tra vết thương, tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái: “Vết thương đều đã nứt ra hết! Nếu ngươi cứ không biết thương tiếc bản thân như vậy, ta cũng mặc kệ!”

Hắn lại đưa tay sờ trán Lục Diễm, thở phào: “May mà hạ sốt rồi, tạm thời chưa chết được.”

Lục Diễm vẫn chăm chú nhìn cánh cửa đã khép, nói: “Trên cổ nàng có thương tích, lấy ít kim sang dược đến.”

Chương Tự nhìn bộ dạng này của hắn, còn điều gì không hiểu. Y khẽ thở dài: “Được rồi, ngươi đừng nhìn nữa, ta sẽ để nàng nghỉ ngơi trước. Đêm qua nàng nắm tay ngươi suốt đêm, không chợp mắt lấy một lần. Nghĩ đến trong lòng nàng, ngươi cũng không đến nỗi khiến người ta chán ghét. Cố gắng thêm một chút, sau này sẽ khá hơn.”

Lời này vốn dĩ y không định nói ra, nhưng tối qua nghe thấy những lời trong mộng Lục Diễm thốt ra, rốt cuộc vẫn thấy xót xa. Y biết Lục Diễm không nghe lọt tai, cũng chẳng ôm hy vọng gì, nên chỉ lặng lẽ giúp hắn băng bó vết thương.

Lục Diễm ngoảnh đầu nhìn lại, dừng ánh mắt nơi Chương Tự.

“Ngươi nói xem, có phải ta thật sự đã làm sai?”

Chương Tự đang thay băng gạc, tay khựng lại, rũ mắt nhìn hắn, không dám tin.

Nhưng ai ngờ, lời vừa dứt, Lục Diễm đã khẽ thở dài, thì thào: “Nàng… không muốn.”

Chương Tự ngẩn người một lúc lâu, khó mà tưởng tượng nổi những lời như vậy lại xuất phát từ một tướng quân trẻ tuổi từng hăng hái khí thế ngút trời.

“Ngươi đọc bao nhiêu binh thư, khổ nhục kế, mỹ nhân kế gì gì đó, không phải đều đã dùng đến rồi sao? Biết bao quân địch còn chẳng làm khó được ngươi, lại bị một nữ nhân đánh bại thế này?”

Hắn nhấp môi, uống ngụm thuốc Chương Tự đưa, lặng lẽ nói: “Vô dụng.”

Chương Tự còn định nói gì, thì bên ngoài vang lên tiếng Phi Cửu: “Chủ tử, lão phu nhân và quận chúa đang chờ bên ngoài.”

“Thỉnh mọi người vào.”

Chương Tự nuốt lời định nói xuống, dặn dò: “Ngươi nằm trên giường bao ngày, đừng cử động nữa. Chuyện phía sau đã có Thánh Thượng phái người xử lý, nếu ngươi lại giống như trước lao tâm tổn trí, để vết thương chuyển biến xấu… ngươi không vì mình, cũng phải nghĩ cho lão phu nhân nhà ngươi. Bọn họ đều lo lắng cho ngươi.”

Chẳng bao lâu, tổ mẫu Lục gia cùng Ninh Tuy bước vào. Chương Tự hành lễ, rồi mang hòm thuốc rời đi.

Trong phòng, chỉ còn lại ba người tổ tôn.

Vừa vào cửa, mùi máu tươi ập vào mặt khiến sắc mặt hai người đều trở nên lo lắng khôn xiết.

Ninh Tuy vội vàng bước đến, nắm lấy tay hắn, đau lòng hỏi: “Có đau không con?”

Bà hít sâu, cố nén nước mắt, không dám khóc lóc trước mặt con trai mình — hắn chưa bao giờ thích người yếu mềm như vậy.
Lục Diễm lắc đầu: “Mẫu thân, nhi tử không đau.”


Bình Luận (0)
Comment