Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện

Chương 187

Cách đó không xa, Phi Cửu nghe đến lời này, thân hình nhỏ bé không khỏi khẽ run lên một chút.

Vốn còn đang thầm mừng chủ tử cùng phu nhân cuối cùng cũng hoà thuận ở chung, nghĩ bụng nếu bọn họ hoà hảo rồi thì những kẻ hạ nhân như mình về sau cũng có thể sống nhẹ nhàng hơn một chút.

Y đang định sau ca canh gác đêm nay sẽ đi tìm Phi Thập để chia sẻ tin tức tốt này, lại không ngờ trong nháy mắt kế tiếp lại nghe thấy cuộc nói chuyện trong phòng xoay sang một hướng... có chút khó nói thành lời.

Đợi đến khi nghe rõ nội dung nam nữ bên trong đang bàn, y theo bản năng rùng mình vài cái, rồi lặng lẽ trượt xa khỏi viện tới mấy trăm bước.

“Hoa Thanh Nguyệt.”

Lục Diễm vốn còn đang trông đợi nàng sẽ thẹn thùng né tránh, hoặc tức giận cự tuyệt, dẫu sao cũng không thể là đi gọi một nam nhân khác đến đút thuốc cho hắn.
Nghĩ tới đây, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống. Đặc biệt là giọng điệu gọi thẳng tên nàng, ở chữ cuối đã nặng nề hơn vài phần, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng, cả người thoáng chốc liền khôi phục dáng vẻ uy nghiêm lẫm liệt, khiến người khác không dám khinh nhờn.

Hoa Thanh Nguyệt chợt cảm thấy sống lưng lạnh buốt.

Người trên giường nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt toàn là bất mãn. Xem ra hắn chịu thiệt rồi.

Trong lòng nàng lại bất ngờ dâng lên chút khoái ý nho nhỏ, như thể đang âm thầm trả đũa.

Lục Diễm liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó giãy giụa muốn ngồi dậy, giọng nói lạnh nhạt cứng cỏi:

“Phu nhân nếu không muốn giúp, vi phu cũng không bắt buộc, vẫn là chính mình tự động thủ vậy.”

Hoa Thanh Nguyệt hơi ngẩn ra, không ngờ hắn bỗng trở nên dễ nói chuyện như vậy. Dù sao chỉ cần hắn chịu uống thuốc là được, nàng cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đưa chén thuốc tới:

“Uống đi.”

Nhưng giãy giụa nửa ngày, hắn vẫn nằm yên trên giường không nhúc nhích.

Quần áo trên người hắn do mấy động tác vừa rồi mà đã hơi mở ra, lộ ra một mảng lớn màu máu, chỗ miệng vết thương vốn đã được băng bó kỹ, giờ lại thấm ra những vết đỏ, thảm trạng của hắn khủng khiếp thế nào nàng không phải chưa từng nhìn thấy.

Cảnh tượng tối qua hắn chịu đựng để xử lý vết thương hiện rõ mồn một trong đầu nàng. Nhưng rất nhanh, Hoa Thanh Nguyệt liền cố đè nén mọi cảm xúc, hắn là chiến thần của Đại Tấn, sao có thể yếu đuối đến thế. Huống hồ, hắn chỉ cần hạ một mệnh lệnh, đã có vô số người vì hắn mà xông pha, cần gì nàng phải đau lòng thay?

Mọi thay đổi trên gương mặt nàng đều rơi vào mắt Lục Diễm.

Hắn kéo áo lại, nhàn nhạt nói:

“Những vết thương này... làm nàng sợ sao?”

Hoa Thanh Nguyệt khẽ run mắt, cố nén xuống cảm xúc:

“Không có.”

“Vậy thì tốt.” Hắn gật đầu, lại tiếp lời: “Ta thử động một chút.”

Hắn nửa ngồi dậy, cố nâng tay để lấy chén thuốc, nhưng mới nâng được nửa chừng đã buông xuống.

Lục Diễm ngượng ngùng nhìn nàng, khẽ nói:

“Vốn dĩ thương thế hồi phục không tệ, chẳng qua mấy ngày liền nằm đè lên, giờ lại không cử động nổi.”

Không đợi nàng mở miệng, hắn lại nói tiếp:

“Ta thử thêm lần nữa.”

Kết quả vẫn như cũ, tay không nâng nổi. Nam nhân kia lại rên khẽ một tiếng, vẻ mặt ủy khuất:

“Đau quá...”

Hoa Thanh Nguyệt đứng dậy:

“Ta đi tìm Chương viện trưởng.”

Vừa bước ra đến cửa, đã có người cung kính thông báo:

“Nghi phi đột nhiên đau bụng dữ dội, Chương viện trưởng đã bị gọi vào cung, nếu cần thiết thì để ta lập tức cho người đi mời.”

Hoa Thanh Nguyệt khẽ gật đầu, nhưng Lục Diễm lại mở miệng trước:

“Bọn họ nửa đêm đến mời Chương Tự, có vẻ tình huống Nghi phi thực sự nghiêm trọng. Không cần gọi, đợi y xong việc tự nhiên sẽ ra.”

Nàng cũng không nói thêm, chỉ xoay người trở lại, mắt dừng trên chén thuốc đen đặc, thoáng trầm tư.

Vừa đến gần giường đã nghe thấy Lục Diễm nói:

“Đêm đã khuya, Thanh Nguyệt nếu mệt thì đi nghỉ trước, ta đợi thêm lát nữa là có thể tự mình uống.”

Vừa nói, hắn vừa đưa tay ôm lấy chỗ thương nặng nhất, thở dài:

“Nàng về đi, về sau nếu nàng không muốn làm gì, ta cũng sẽ không ép buộc nữa.”

Hắn khẽ cúi đầu, ánh mắt vốn luôn bức người cũng dần thu lại:

“Hôm qua dẫu không phải nàng, ta cũng sẽ ra tay cứu. Vì vậy, nàng không cần vì chuyện đó mà mang gánh nặng trong lòng.”

Thái dương Hoa Thanh Nguyệt nhảy lên thình thịch.

“Đừng cử động, cũng đừng nói nữa. Há miệng.”

Sắc mặt Lục Diễm đã trắng bệch, trán rịn đầy mồ hôi, nàng nhìn mà không đành lòng kéo dài thêm.

Chỉ đành nghiến răng, bưng chén thuốc ngồi xuống bên cạnh.

Lục Diễm nhìn chiếc muỗng gần trong gang tấc, cười khẽ:

“Đa tạ.”

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng Hoa Thanh Nguyệt luôn cảm thấy mình như vừa bước vào cái bẫy, mà còn là cam tâm tình nguyện.

Cũng may hắn không tiếp tục giở trò, ngoan ngoãn nằm đó, phối hợp vô cùng, như thể đang được đút sơn hào hải vị.

Hắn ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm, hồi lâu sau mới khẽ hỏi:

“Thanh Nguyệt, nàng chẳng phải không muốn ở lại kinh đô sao?”

Cả người Hoa Thanh Nguyệt cứng đờ, giả vờ không nghe thấy, tiếp tục đút thuốc.
Hắn lại nói:

“Chờ ta xử lý xong mọi chuyện trong tay, nàng muốn đi đâu, ta đều đi cùng.”

Lần này hắn đã hạ quyết tâm, nếu nàng không muốn ở lại, thì hắn sẽ cùng nàng đi đến nơi nàng mong muốn, làm điều nàng khát khao.

Hoa Thanh Nguyệt cố ý làm ngơ ánh mắt nóng bỏng của hắn, cùng với hơi thở ngày càng quấn lấy mình.

Thấy thời cơ đã đến, hắn bèn nắm lấy tay nàng:

“Thanh Nguyệt...”

Tay nàng run lên, nửa muỗng thuốc đổ lên người hắn, nàng luống cuống lấy khăn lau, lại nghe hắn rên một tiếng đau đớn.

Thanh âm kia, nghe như thật sự vô cùng thống khổ.

Hoa Thanh Nguyệt mặt biến sắc, vội vàng hỏi:

“Sao thế? Có phải chạm vào miệng vết thương rồi không?”

Lục Diễm cuộn người lại, không nói lời nào, bộ dạng còn thống khổ hơn cả lúc mới bị thương.

Nàng vội buông chén thuốc, nghiêm túc hẳn lên:

“Xin lỗi, ta không cố ý! Mau để ta xem nào!”

Vừa nghiêng người đến, đã thấy hắn cởi áo trong.

Hoa Thanh Nguyệt: “...”

“Muốn xem thì xem đi. Thuốc đã uống xong, thuận tiện bôi thêm ít thuốc, Chương Tự không có ở đây, còn phải phiền đến nàng rồi.”

Nàng không muốn dây dưa thêm, lập tức đi lấy bình thuốc.

Không dám nhìn lung tung, nàng chỉ chăm chú vào vết thương, thoa thuốc cẩn thận, sau đó theo lời hắn chỉ đạo mà băng bó lại.

Chờ mọi việc hoàn tất, trời đã đêm khuya.

Rõ ràng là việc chỉ cần vài phút, vậy mà bị hắn kéo dài cả mấy canh giờ.

“Xong rồi, ngươi nghỉ ngơi đi.”

Lục Diễm ho khẽ vài tiếng, ngẩng đầu nhìn nàng, lại được một tấc muốn tiến một thước:

“Thanh Nguyệt, Chương Tự không ở đây, nếu đêm nay ta đau quá... có thể gọi nàng được không?”



Bình Luận (0)
Comment