Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện

Chương 188

“Nàng yên tâm, nếu không phải đau đến mức thật sự chịu không nổi, ta sẽ chẳng làm phiền nàng.”

Hoa Thanh Nguyệt không khỏi cau mày.

Lời cự tuyệt còn chưa kịp thốt ra, liền nghe giọng hắn vội vàng tiếp lời:

“Nàng yên tâm, nếu nàng thật sự không muốn, ta cũng tuyệt đối không miễn cưỡng. Ta cắn răng, cũng có thể nhẫn nhịn qua được.”

“Nha hoàn đâu?” nàng hỏi.

“Phi Cửu đang chăm Phi Thập, Phi Thất với tiểu nha hoàn của nàng còn đang ở lại Lục phủ, bên cạnh ta hiện giờ không có ai.”

Hắn rũ mắt, ánh mắt mang theo mấy phần uỷ khuất nhưng vẫn dõi theo nàng không rời:

“Ta sợ nàng cảm thấy bị ràng buộc, cho nên đã bảo thị vệ tản đi cả rồi. Hiện tại trong phòng chỉ còn nàng và ta, nếu không, ta cho gọi bọn họ về cũng được.”

Nhắc đến đám Phi Vũ Quân kia, Hoa Thanh Nguyệt cuối cùng cũng chỉ đành nghiến răng gật đầu.

Kết quả của việc nhẹ dạ đồng ý chính là — suốt cả đêm nàng không được ngơi nghỉ.
Lúc thì hắn kêu chỗ này đau, lúc thì than chỗ kia không ổn, khi lại muốn uống nước, khi thì kêu người không khoẻ, nhờ nàng lau người.

Tóm lại, cho đến giờ Tý, nàng vẫn chưa hề chợp mắt.

Người nằm trên giường còn mang vẻ mặt áy náy:

“Thanh Nguyệt, nàng đi tới đi lui mệt quá rồi. Hay là cứ ngủ tạm tại phòng ta đi, như vậy nàng cũng đỡ phải chạy qua chạy lại.”

“A ~” Hoa Thanh Nguyệt lạnh lùng cười một tiếng, “Đa tạ lòng tốt, không cần phiền như vậy. Nếu ngươi còn việc gì muốn sai bảo, làm ơn nói hết một lượt.”

Trong mắt nàng đã khó lòng che giấu sự không kiên nhẫn. Lục Diễm cũng biết nếu cứ tiếp tục sẽ khiến nàng thật sự mệt mỏi, chẳng khác nào được chẳng bằng mất.

Mãi đến khi chuyện cuối cùng cũng xong xuôi, Hoa Thanh Nguyệt trở về phòng, vừa nằm xuống đã ngủ say như chết. Gian phòng bên cạnh cũng chẳng truyền ra âm thanh gì khác.

Cùng lúc đó khi Hoa Thanh Nguyệt vừa đi, vị Điện Soái kia vốn ban nãy còn suy yếu đến mức không nhúc nhích được, không biết đã đứng dậy từ bao giờ. Hắn nặng giọng phân phó ngoài cửa:

“Gọi Lý Đạc tới gặp ta.”

Sáng hôm sau, người của Điện Tiền Tư từ phòng Lục Diễm rời đi.

Phi Cửu ôm một chồng quần áo đi tới, cung kính nói:

“Chủ tử, đã mang theo mấy bộ áo lót, đều là sắc đen ngài thích. Thuộc hạ tới giúp ngài thay mới.”

“Không cần.” Hắn đáp nhạt.

“A?” Phi Cửu ngẩn người, vốn chủ tử mỗi ngày đều phải thay áo lót. Đang lúc nghi hoặc, lại nghe hắn nói:

“Tạm thời không cần thay.”

Trầm mặc chốc lát, hắn bổ sung một câu:

“Về sau đều đổi thành màu trắng.”

Phi Cửu: “…”

“Phu nhân tỉnh chưa?”

Phi Cửu gãi đầu:

“Thuộc hạ vẫn chưa thấy phu nhân trong viện.”

Lục Diễm trầm mặc hồi lâu, rồi mở miệng:

“Bảo người bên ngoài nói năng nhỏ nhẹ, chờ nàng tỉnh lại thì hỏi xem nàng có cần gì không, chuẩn bị đầy đủ cho nàng. Hoặc nếu nàng muốn tự mình ra ngoài mua cũng được, không cần đi theo.”

“Vâng.”

“Khà, ngươi đây là ngủ một đêm ngộ đạo rồi hử?” Một giọng quen thuộc từ ngoài cửa truyền vào, chính là Chương Tự, vừa bước vào đã cười trêu.

“Ngươi đến làm gì?” Lục Diễm lạnh giọng.

Chương Tự bước tới, đứng thẳng giữa phòng:

“Điện Soái à, ta vì Nghi phi mà mệt đến tận nửa đêm, sáng nay vừa xong việc đã chạy tới đây, một ngụm nước cũng chưa kịp uống đã đến thay thuốc cho ngươi, tiện thể báo tin tốt, không ngờ lại bị ngươi ghét bỏ.”

Lời nói như bày ra vẻ ủy khuất, Lục Diễm liếc hắn một cái, lãnh đạm:

“Có chuyện thì nói.”

Rõ ràng không muốn dài dòng.

Chương Tự làm bộ bị tổn thương, song rất nhanh thu lại vẻ đùa cợt, nghiêm túc nói:
“Nghi phi mang thai.”

Lời vừa dứt, trong phòng lập tức rơi vào tĩnh lặng.

Sắc mặt Lục Diễm trở nên nặng nề, ánh mắt lãnh trầm nhìn ra ngoài cửa sổ:
“Chương Tự, hiện giờ tuy Định Vương không còn đủ uy hiếp, nhưng thế cục triều đình vẫn chưa rõ ràng, đứa trẻ này… nhất định phải giữ.”

Chương Tự thu lại thái độ cợt nhả, nghiêm trang nói:

“Tử Nghiên, ta hiểu.”

“Thân thể nàng và đứa nhỏ thế nào?”

“Nghi phi những năm gần đây dùng quá nhiều thuốc trợ dược, vốn đã tổn thương căn nguyên. Nay lại kinh sợ, tình trạng không mấy khả quan. Nhưng có ta ở đây, ngươi cứ yên tâm.”

Nghe vậy, sắc mặt Lục Diễm mới giãn ra đôi chút.

“Mấy ngày này, việc bên ta không cần lo, ngươi hảo hảo chăm sóc Nghi phi thay ta.”

“Ta sẽ để dược đồng lại đây.”

“Bảo dược đồng cách ngày tới xem vết thương là được, thời gian còn lại không cần đến.”

“Cái này…” Lời còn chưa dứt, y thoáng hiểu ra, mỉm cười trêu ghẹo:

“Tiểu tử ngươi, được lắm.”

Sau khi Chương Tự rời đi, Lục Diễm đổi sang y phục sạch sẽ, tuy vậy vẫn giữ lại bộ áo trong thấm đầy máu cũ.

Hắn ngồi thẳng trên giường, dáng vẻ tinh thần sáng láng. Nhưng chỉ cần ngoài viện có gió lay động một chút, hắn đã vội che ngực ho nhẹ. Đến khi thấy người tới gần, lập tức khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt.

“Chủ tử, ngươi không sao chứ?”

Phi Cửu chạy vào, hoảng hốt hỏi.

“Chủ tử, thuộc hạ lập tức đi mời Chương lang trung!”

Phi Cửu chưa từng thấy chủ tử đau đến mức khó chịu như vậy, trong lòng nóng như lửa đốt, hận không thể mọc cánh bay vào hoàng cung kéo Chương Tự ra ngay.
Lục Diễm nhấc tay ngăn lại, hờ hững hỏi:

“Phu nhân đâu?”

Phi Cửu “A” một tiếng, rồi thành thật đáp:

“Phu nhân ra ngoài rồi.”

Lúc này y mới hiểu ra mọi chuyện, cúi đầu thấp đến mức không dám ngẩng nhìn chủ tử.

Một hồi trầm mặc dài đằng đẵng.

“Ra ngoài đi.” Lục Diễm thản nhiên nói.

Hoa Thanh Nguyệt vừa nghe được tin có thể xuất môn, gần như không chút do dự, thu dọn xong liền lập tức rời phủ.

Mới đầu nàng còn nghĩ chẳng lẽ mình nghe nhầm, hoặc đây lại là trò thử lòng của Lục Diễm. Nhưng từ lúc ra cửa đến khi đi giữa phố lớn, vẫn không thấy bất kỳ người nào của hắn đi theo.

Nàng còn cố ý quẹo vào vài ngõ nhỏ, đợi hồi lâu cũng không thấy có kẻ nào bám gót.

Dường như, lần này hắn thật sự không còn trói buộc nàng.

“Phu nhân.”

Lúc Hoa Thanh Nguyệt ra khỏi một ngõ nhỏ, nghe thấy giọng nói quen thuộc. Xoay người lại, cứ ngỡ là người của Lục Diễm, không ngờ lại là Trịnh Miên.

Thấy nàng không phản ứng gì, Trịnh Miên chủ động nói:

“Phu nhân quên rồi sao? Lần trước ta đã bắt mạch cho ngươi… chuyện đứa nhỏ…”

Hoa Thanh Nguyệt gật đầu, nhẹ giọng:

“Trịnh lang trung.”

“Vài ngày trước kinh thành gặp nạn binh hoả, hài tử trong Thiện Cô Đường bị kinh sợ không ít. Ta đặc biệt đến xem thử, tình cờ gặp phu nhân nên muốn chào một tiếng.”
“Thiện Cô Đường?”

Trịnh Miên dẫn nàng đi vào một con hẻm nhỏ sâu hun hút:

“Phu nhân, chính là chỗ này. Bên trong toàn là những cô nhi không cha không mẹ.”

Hoa Thanh Nguyệt đẩy cửa vào, đập vào mắt là một khung cảnh hoang sơ đổ nát. Mấy chục đứa trẻ vừa thấy Trịnh Miên đã đồng loạt chạy ra gọi:

“Trịnh cô cô!”

“Tất cả những đứa nhỏ này là do ngươi chăm sóc sao?”

Trịnh Miên gật đầu cười:

“Phu nhân có muốn giúp một tay?”

Hoa Thanh Nguyệt không chần chừ, học theo Trịnh Miên phân phát điểm tâm cho lũ trẻ.

Hai người dùng nước rửa sạch sẽ cho đám nhỏ, an ủi chúng một hồi. Sau đó Trịnh Miên quay sang nói:

“Ta trước kia cũng giống như chúng vậy. Chỉ khác là ta may mắn, lúc gần chết đói gặp được một vị tỷ tỷ xinh đẹp, nàng không chỉ cho ta tiền, mà còn thuê một lang trung thu nhận ta học nghề.” 

Bình Luận (0)
Comment