Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện

Chương 189

“Thanh Nguyệt tỷ tỷ!”

“Ngươi là... Tiểu Miên?”

Trịnh Miên nghe nàng nhận ra mình, ánh sáng trong đôi con ngươi trong trẻo khẽ loé, “Thanh Nguyệt tỷ tỷ, là ta.”

Hoa Thanh Nguyệt sau khi nhận ra nàng ấy chính là tiểu hài tử năm xưa từng gặp trong thương đội cùng phụ thân, đáy mắt liền dâng lên một tầng hư không. Năm đó tiểu đậu đinh gầy gò yếu ớt, hôm nay đã cao lớn thành thiếu nữ. Nàng không khỏi nhìn kỹ thêm vài phần.

Lúc trước khi nhìn thấy nàng ấy, toàn thân thương tích, ba ngày ba đêm chưa uống nổi một ngụm nước, như thể chỉ cần chạm nhẹ đã sẽ vỡ nát. Khi ấy vốn định mang nàng ấy bên người để chăm sóc, nhưng vì thương đội phải vội vàng quay về Lương Nguyên, bất đắc dĩ đành giao nàng ấy cho một vị lang trung địa phương.

Nàng nghi hoặc hỏi: “Ta nhớ năm xưa ngươi không họ Trịnh.”

Trịnh Miên thần sắc bình tĩnh, lời nói nhẹ như thể đang kể chuyện người khác:

“Thanh Nguyệt tỷ tỷ phó thác ta cho lang trung họ Trịnh kia, ông đối với ta rất tốt, lại dạy ta y thuật. Trước khi đến kinh đô, ta đã nhận ông làm nghĩa phụ, hơn nữa vốn ta cũng là một kẻ cô độc không thân thích, nên liền theo họ ông.”

Nghe vậy, Hoa Thanh Nguyệt cũng không truy hỏi thêm.

Trịnh Miên lại kể cho nàng nghe đôi điều về những năm qua, từ khi nàng rời đi cho đến lúc vào được kinh thành, chuyện gì xảy ra đều nói sơ qua một lượt.

Cuối cùng nàng ấy hỏi: “Thanh Nguyệt tỷ tỷ, sao tỷ lại trở thành phu nhân của Điện Soái?”

Hoa Thanh Nguyệt thoáng sửng sốt. Trịnh Miên lần trước bắt mạch cho nàng, hẳn đã phần nào đoán ra, nên nàng cũng không giấu giếm:

“Ta không phải phu nhân của hắn, chúng ta... cũng chưa từng thành thân.”

“Chưa từng thành thân?”

Hoa Thanh Nguyệt cười khổ, gật đầu. Không nhắc thêm đến mối quan hệ giữa nàng và Lục Diễm.

Ngẫm lại, Trịnh Miên khẽ thở dài một hơi, lại hỏi:

“Vậy về sau tỷ định thế nào? Sẽ gả cho hắn?”

Lần trước bắt mạch nàng ấy đã đoán được, Thanh Nguyệt tỷ tỷ bên cạnh người kia chắc hẳn là thân bất do kỷ.

Sau đó nàng ấy cũng âm thầm hỏi thăm, tuy rằng hạ nhân trong Lục phủ đều miệng kín như bưng, nhưng càng như thế lại càng nói rõ trong đó có vấn đề.

Đối với lời của Trịnh Miên, Hoa Thanh Nguyệt không biết nên trả lời ra sao. Nàng căn bản là không trốn được.

Bảo gả cho Lục Diễm? Bị hắn giam lỏng, trở thành món đồ mặc hắn đùa bỡn, ngẫm đến đoạn đời sau này, nàng làm sao cam lòng?
Trịnh Miên kéo tay nàng, kiên định nói:

“Thanh Nguyệt tỷ tỷ, nếu tỷ có điều gì cần, ta giúp tỷ.”

“Trước kia tỷ giúp ta, nay là lúc ta giúp lại tỷ.”

Huống chi, Lục Diễm tuyệt không phải người lương thiện, tâm tư thâm sâu, thủ đoạn tàn nhẫn, thật khiến người ta căm phẫn đến sôi máu. Tuyệt đối không thể để Thanh Nguyệt tỷ tỷ tiếp tục bị hắn làm tổn thương.

Hoa Thanh Nguyệt trở về viện thì đã qua giờ ngọ.

Lục Diễm đang chờ nàng nơi cửa, chính xác hơn, hắn đã đứng ở đó hai canh giờ.

Dòng người ngoài cửa nườm nượp qua lại, nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng quen thuộc kia.

Nghĩ đến việc nàng có thể rời xa hắn bất cứ lúc nào, bàn tay hắn siết tờ giấy thư đến mức nhàu nhò, gần như biến dạng.

Hắn sớm đã biết, không thể buông lỏng nữ nhân này. Một khi nàng có cơ hội, nhất định sẽ không chần chừ mà rời khỏi hắn.

Một bên, Phi Cửu không dám thở mạnh. Trong bụng thầm nghĩ, sớm biết vậy, đã nên đưa tin của Hoa tiểu công tử chậm hơn một chút.

Nếu trễ một chút, có lẽ chủ tử hắn cũng không phải đợi lâu như vậy.

Đồng thời, y cũng âm thầm thương xót cho phu nhân, cầu mong nàng sớm quay về.

Thêm nửa canh giờ nữa trôi qua, người cần đến vẫn chưa trở lại.
Phi Cửu bắt đầu lo lắng, tiến lên khuyên nhủ:

“Chủ tử, ngài có thương tích trên người, hay là vào nghỉ ngơi trước? Phu nhân trở lại, ta sẽ lập tức thông báo.”

Lục Diễm không nhúc nhích.

Thật lâu sau, hắn đột nhiên mở miệng:

“Ngươi nói, nàng sẽ trở về không?”

Phi Cửu vội gật đầu:

“Hoa tiểu công tử còn ở đây, phu nhân nhất định là lưu luyến không nỡ rời đi.”

Y nhìn nam tử trước mặt, thân hình sừng sững như núi cao, trong lòng khẽ thở dài.

Đây... còn là vị chủ tử lạnh lùng vô tình mà y quen biết sao?

Lại một hồi sau.

Bóng dáng quen thuộc rốt cuộc xuất hiện trong tầm mắt, bàn tay nắm chặt thư tín của Lục Diễm chợt buông lỏng.

Hắn hít sâu một hơi, kìm nén cảm xúc, cất giọng:

“Nàng sao không đợi đến trời tối mới trở về luôn đi?”

“Ngươi đã đồng ý để ta ra ngoài mua ít đồ.” Hoa Thanh Nguyệt thản nhiên nói.

Lục Diễm nhìn nàng tay không mà về, nhíu mày:

“Vậy nàng mua gì?”

“Đi dạo một vòng, không thấy thứ gì hợp ý, nên không mua.”

Lời nàng nghe qua có vẻ tùy tiện, nhưng đủ khiến sắc mặt vốn đã tái nhợt của nam nhân càng thêm u ám. Nữ nhân này cái gì cũng không mua, vậy mà mãi đến tận trưa mới trở về. Chẳng lẽ nàng không biết trong phòng còn có một kẻ trọng thương đang nằm đó?

Nàng nhìn thấy hắn, lại chẳng hỏi lấy nửa câu.

Hoa Thanh Nguyệt cũng chẳng buồn đoán vì sao hắn lại không vui. Dù sao thì nàng cũng vừa về, tuyệt đối không thể do mình chọc giận hắn. Nàng ra ngoài là được hắn đồng ý.

Suy cho cùng, không liên quan đến nàng.

Nghĩ vậy, nàng liền xoay người định đi vào trong phòng.

Hắn nhìn bóng dáng gầy mảnh ấy, sắc mặt càng trầm:

“Tin của Hoa Thanh Dương tới rồi, nàng muốn xem không?”

Nghe vậy, bóng dáng phía trước khựng lại.

“Muốn xem.”

Lục Diễm nghe được câu trả lời xác thực, liền đi trước một bước vào phòng.

Vừa đi vừa không nhịn được mà hỏi lại lần nữa:

“Vì sao hôm nay trở về muộn như thế?”

Người này thật sự là vô lý đến mức khiến người ta không thể hiểu nổi.

Nghĩ đến trong tay hắn còn giữ thư của Hoa Thanh Dương, nàng chỉ đành đi theo, vừa bước vừa thành thật đáp:

“Lâu rồi chưa dạo kinh thành, hôm nay nhìn đâu cũng thấy lạ, nên đi hơi lâu một chút.”

Người trong viện khẽ nhíu mày, mặt vẫn không mấy vui vẻ, “Nàng có nhớ hôm qua đã hứa với ta điều gì không?”

Hứa gì cơ?

Ánh mắt Hoa Thanh Nguyệt dừng trên tờ thư trong tay hắn, hồi tưởng chuyện xảy ra tối qua, thật sự không nghĩ ra mình đã hứa gì với hắn.

“Vậy chờ nàng nhớ ra rồi hãy đọc thư.”

Nàng trở về không đúng lúc ầ, hay lại đụng phải điều gì khiến vị Điện Soái đại nhân này không vừa ý.

Nàng suy nghĩ hồi lâu mà chẳng ra nguyên cớ, đành hỏi:

“Tối qua ta hứa với ngươi điều gì?”

Lục Diễm liếc nàng một cái, mặt không cảm xúc, “Chính là sẽ đút thuốc cho ta.”

Hoa Thanh Nguyệt: “…”

Không phải là hôm qua Chương Tự nhờ nàng giúp thôi sao? Sao hôm nay lại thành việc của nàng?

Nàng vừa nghĩ vừa hỏi hắn:

“Chẳng phải hôm qua là Chương Tự nhờ ta giúp sao? Khi nào thì ta đồng ý rồi?”

Lục Diễm tức giận đáp:

“Nghi phi có thai, Chương Tự phải vào cung chờ điều động bất cứ lúc nào.”

“Thì sao?”

“Nànghỏi ta?” Hắn lạnh giọng đáp trả.

Hoa Thanh Nguyệt: “…”

Nàng suýt nữa bị hắn làm cho tức đến bật cười, bèn khéo léo từ chối:

“Ta không phải lang trung, nếu ngươi còn như tối qua, hết chỗ này đau đến chỗ kia đau, thì chi bằng gọi lang trung đến trông chừng cho rồi.”

Nàng dứt khoát:

“Còn thư của Hoa Thanh Dương, nếu ngươi không định đưa thì cứ giữ lại đi.”

Nói xong, nàng đứng dậy định vào phòng.

“Ta đâu có nói không đưa.” Giọng Lục Diễm trầm thấp, bất đắc dĩ:
“Phòng ta có đầy đủ bút mực, nếu nàng muốn hồi âm, ta bảo người đưa đi —— khụ khụ.”

Hoa Thanh Nguyệt hít sâu mấy hơi, đành hòa hoãn lại rồi bước theo hắn vào phòng.

Khi nàng đọc được nội dung thư, trên mặt lộ rõ nét vui mừng.

Thanh Dương đã nhập học, những gì viết trong thư đều là chuyện học hành tiến triển ra sao, nàng biết, tất cả đều là do người trước mặt này sắp xếp.

Lục Diễm lặng lẽ nhìn nàng, ngồi bên mép giường, lấy tay che ngực, khẽ rên một tiếng rồi khó khăn nói:

“Trên bàn có giấy bút, nếu nàng muốn hồi âm, ta sẽ cho người đưa đi — khụ khụ.”



Bình Luận (0)
Comment