Hắn nhấc chân đi đến bên cạnh Hoa Thanh Nguyệt, một tiểu cô nương bên cạnh lập tức ân cần rót trà cho Lục Diễm.
"Biểu ca, mời dùng trà." Nàng ta đưa chén trà tới trước mặt hắn, đầu ngón tay trắng ngần cẩn thận nâng lên, lễ phép mà ngoan ngoãn.
Lục Diễm không nói một lời, tay cũng không vươn ra nhận lấy.
Nhiều ánh mắt đổ dồn tới khiến sắc mặt tiểu cô nương kia hơi gượng gạo. Lúc ấy, Tần Hoài bước nhanh tới, cười nói: "Cô nương, hắn không thích uống Bích Loa Xuân, mà ta thì lại rất hợp khẩu vị. Không ngại chứ, cho ta nhé?"
Tiểu cô nương cắn môi, hơi lúng túng nghiêng chén trà một chút: "Tần công tử, mời dùng."
Mà người đàn ông trước mặt lại quay sang liếc mắt nhìn Phi Cửu.
Phi Cửu lập tức hiểu ý, đổ một ly Bích Loa Xuân khác dâng lên cho Lục Diễm.
Tiểu cô nương nhìn cảnh đó, uất ức lui về mấy bước.
Lục Hành vội vàng lên tiếng xoa dịu: "Biểu muội à, đại ca ta xưa nay tính tình thế rồi, không phải cố ý lạnh nhạt với muội đâu."
Nghe vậy, sắc mặt tiểu cô nương mới khá hơn một chút.
Lục Diễm lúc này mới đưa tay đón lấy chén trà, nâng lên, giọng trầm ổn: "Hôm nay các ngươi đến Bách Vị Lâu, cứ thoải mái vui chơi."
Tần Hoài cũng vừa khéo nâng chén rượu, cười cười: "Phải rồi, biết các muội muội đến Bách Vị Lâu, đại ca các ngươi còn đặc biệt mời Diệu Âm cô nương đến góp vui đó."
"Đến đến, cạn một ly, coi như kính trước!" Lục Lê hòa giải.
Không khí trong phòng nhanh chóng trở nên náo nhiệt trở lại, mọi người đồng loạt nâng ly uống cạn.
Tần Hoài vừa uống xong đã quay sang nói với hai huynh đệ họ Lục: "Lục Tam, ngươi không giới thiệu một chút đi?"
Lục Lê liền nghiêm túc giọng: "Các vị đây đều là nữ quyến nhà ta, có cô nương họ Lục, cũng có biểu cô nương bên ngoại."
Hắn ta lần lượt giới thiệu từng người một.
Đợi giới thiệu xong, Lục Lê khoát tay chỉ sang mấy nam tử bên cạnh: "Đây là năm vị trong ‘Kinh đô thất tử’, có con cả của Tần quốc cữu – Tần Hoài, còn có con trai trưởng công chúa – Ninh Dật Thần, các huynh đệ Lục phủ thì mọi người chắc đều biết rồi, khỏi cần giới thiệu nhiều. Đến đến đến, trước tiên nghe một khúc đi, Diệu Âm cô nương chuẩn bị trình diễn bài 'Thiên kim', hôm nay chúng ta thật có phúc."
Tần Hoài nói chuyện vẫn là giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại cố ý hướng về phía Lục Diễm: “Diệu Âm cô nương, có thể thỉnh ngài hát cho chúng ta một khúc chứ?”
“Dĩ nhiên rồi, được hát cho các vị quý nhân là phúc khí của Diệu Âm.”
Diệu Âm đứng dậy, trong mắt ánh lên tia nước long lanh, liếc Lục Diễm một cái đầy thâm tình. Nhưng người kia lại như không thấy gì, gương mặt vẫn bình tĩnh đến mức không rõ vui buồn.
Diệu Âm cụp mắt thất vọng, xoay người đi vào sau màn.
Cảnh ấy lại vừa hay lọt trọn vào ánh mắt của Hoa Thanh Nguyệt.
Chẳng bao lâu, tiếng hát u buồn da diết vang lên. Không nói rõ tên ai, nhưng lời ca cứ lẩn quẩn quanh hình bóng một người. Cả phòng đều trở nên trầm mặc, ánh mắt mỗi người đều trở nên sâu xa khó lường. Dẫu rằng kẻ si mê Lục Diễm không ít, nhưng từ sau chuyện với thiên kim Thừa tướng, chẳng ai dám tỏ lời yêu một cách lộ liễu như thế nữa.
Cô nương này, đúng là gan lớn.
Tần Hoài khẽ nhếch môi cười, liếc bóng dáng mờ ảo sau màn: “Nói chứ, lúc trước ngươi cứu cô nương ấy một lần, nếu đã tạo ra nhân quả thì sao không cứu cho trót? Chi bằng giữ lại bên cạnh, cũng coi như cho viện tử lạnh lẽo kia một chút hơi ấm.”
Lục Diễm liếc hắn một cái, ánh mắt lạnh buốt. Tần Hoài vội thu cổ rụt lại: “Được rồi được rồi, ta sai, ta phạt một ly là được chứ gì.”
Lục Lê đứng bên im thin thít, không dám xen vào. Những cô nương bên nhị phòng trước kia từng có ý định tiếp cận thế tử An Ninh Hầu phủ, nhưng nghe lời đồn về hắn đáng sợ quá, cũng đều nản lòng rút lui.
Nhưng hôm nay vẫn còn cơ hội tốt – có Tam công tử, Tứ công tử, con trai quốc cữu, quan trọng nhất là cả con trai trưởng công chúa đều ở đây.
Trước mặt bốn vị công tử ưu tú như thế, đương nhiên các nàng phải phô ra toàn bộ vẻ đẹp, thể hiện bản thân tốt nhất. Tóm được ai cũng giống như bước được nửa bước vào vòng quyền quý.
Lục Diễm vốn là người lạnh lùng, ngồi một lát đã đứng dậy ra bên cửa sổ.
Vừa hắn đi khỏi, cả căn phòng lại rộn rã hẳn lên.
Sôi nổi nhất là Quan Ải Ngải, xuất khẩu thành thơ, trò chuyện hợp rơ với Lục Tri Ngữ như gặp tri kỷ. Lục Tri Ninh chen không vào được, liền quay sang mấy biểu tiểu thư nói chuyện linh tinh, từ mấy bà thợ trang điểm nổi tiếng đến xu hướng vải vóc đang thịnh hành.
Mấy nhóm nữ tử tụ thành ba vòng, chỉ còn Lục Tri Duyệt và Hoa Thanh Nguyệt đứng ở một bên. Một người không biết nói gì, một người không muốn nói.
Hoa Thanh Nguyệt lặng lẽ ngồi ở góc, chỉ mong người kia đừng chú ý đến mình. Hôm nay mới có cơ hội ra ngoài, nàng không muốn bị “hung thần” kia phá hỏng.
Nàng không biết, cách đó không xa có một ánh mắt sâu thẳm đang nhìn chằm chằm mình không rời.
Tần Hoài len lén đi tới, dùng khuỷu tay chọc chọc Lục Diễm: “Ê, nàng là muội muội nhà ngươi à?”
Lục Diễm liếc hắn, ánh mắt dời về phía Hoa Thanh Nguyệt – nàng đang cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
“Tao thấy nàng còn đẹp hơn ngũ muội nhà ngươi, tính tình lại hiền lành nữa. Bao nhiêu năm nay ta làm trâu làm ngựa cho ngươi, coi như trả công đi, nói cho ta biết, cô nương ấy đã có hôn phối chưa? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Còn—”
Hắn ta còn chưa nói xong, ánh mắt lạnh như băng của Lục Diễm đã chiếu tới.
Tần Hoài vội thu giọng: “Thôi thôi, đừng giận. Ta nói nghiêm túc đó. Nếu được, ta sẽ về nói với phụ thân, bảo ông ấy tới nhà ngươi cầu hôn. Dạo này ông cũng cứ thúc mãi, cưới được cô nương xinh đẹp như vậy, ta cam đoan về sau sẽ không phiền ngươi nữa.”
Lục Diễm cười nhạt, giọng châm chọc: “Ánh mắt của ngươi chỉ tới thế thôi à? Gì cũng thấy lọt vào mắt được?”
Tần Hoài bĩu môi: “Dịu dàng, đàng hoàng, hiểu lễ nghĩa, quan trọng là xinh đẹp. Làm gì tệ đến mức như người nói chứ?”
Lục Diễm nheo mắt, không buồn đáp.
Tần Hoài càng nhìn Hoa Thanh Nguyệt càng vừa mắt, hoàn toàn không thấy sắc mặt đen sì của người bên cạnh, vẫn dõng dạc nói tiếp: “Ta là nghiêm túc. Ta thích cô nương an tĩnh như vậy, ngươi biết ta mà, ta ghét nhất kiểu nữ nhân suốt ngày khóc lóc than thở—”
“Không có khả năng.”
Lục Diễm lạnh lùng cắt ngang, giọng nói dứt khoát mà ẩn chứa một tia giận khó nhận ra:
“Một nữ thương nhân hèn kém, ngay cả làm thiếp trong nhà ngươi cũng không xứng.”
Tần Hoài uống ngụm trà, giọng thản nhiên: “Ngươi cũng biết ta không quan tâm thân phận. Với lại, nàng là muội muội ngươi, sao có thể làm thiếp được?”
Lục Diễm hừ khẽ một tiếng: “Quăng tám sào cũng không tới, tính là muội muội cái gì chứ.”
Tần Hoài khựng lại, như thể không tin nổi lời đó thốt ra từ miệng Lục Diễm.
Quen hắn bao năm, lời hắn lúc nào cũng lạnh lùng vô cảm, nhưng bây giờ—lại đi khó xử một nữ tử yếu đuối?
Phải, là khó xử.
Hắn ta lại liếc nhìn cô gái ấy lần nữa. Lần này, trước mặt nàng đã có thêm một người – Lục Lê.
"Thanh Nguyệt muội muội, lại đây nói chuyện với các tỷ tỷ đi. Hôm nay vốn là vì muội mới tổ chức mà, sao đứng một mình vậy?"
Lục Lê nghĩ nàng mới đến còn lạ, khó hòa nhập, nên nhẹ nhàng kéo nàng qua, còn làm mặt quỷ chọc cười nàng.
“Phụt.”
Hoa Thanh Nguyệt nhìn hắn làm trò, không nhịn được bật cười.
Lục Lê thấy nàng cười mới yên tâm, “Đi thôi, đừng ngại, nếu có ai làm khó muội, nói với ta, ta xử cho.”
Nàng khẽ gật đầu.
Thiếu niên mắt sáng rực chỉ về phía nhóm đang trò chuyện sôi nổi, “Đi, ta đưa muội qua. Đừng sợ, có ca ca ở đây rồi.”
Hoa Thanh Nguyệt vốn không muốn dính vào, nhưng thấy hắn ta nói chuyện chân thành, do dự một chút rồi cũng gật đầu.
Nữ tử dáng vẻ e thẹn, lại được Lục Lê niềm nở hết mức, hai người vừa đi vừa nói cười, nhìn rất vui vẻ.
Cách đó không xa, một đôi mắt đen sâu thẳm, vốn đã chẳng quá lãnh đạm, giờ khẽ nheo lại. Hắn nhìn chằm chằm vào nụ cười rạng rỡ kia, ánh mắt dường như phủ một tầng băng mỏng.
Hoa Thanh Nguyệt đang đi sau lưng Lục Lê, bỗng cảm giác có một ánh nhìn nóng rực rọi thẳng vào mình, bản năng khiến nàng quay đầu lại – không ngoài dự đoán, ánh mắt ấy vừa vặn chạm phải đôi con ngươi đen như mực kia.
Tim nàng đập lỡ một nhịp.
Nàng vội vã quay đi, bước chân vô thức nhanh hơn.
Tần Hoài mắt sắc, thấy hết một màn đó, liền khẽ rên một tiếng, giọng chọc ghẹo đầy vẻ thương tổn: “Ồ, thì ra cô nương họ Hoa là người định gả vào tam phòng nhà ngươi à? Thảo nào ngươi vừa nãy bao che đến thế. Làm ta còn tưởng ngươi thật sự coi trọng nàng ấy.”