Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện

Chương 20

 Nghe vậy, Lục Diễm nghiêng đầu, lạnh lùng liếc hắn một cái, giọng nhàn nhạt:

“Ta coi trọng nàng ta? Mắt ta còn chưa mù.”

Tần Hoài đưa tay chỉ lên chóp mũi, bộ dạng cợt nhả:

“Rồi rồi rồi, ai mà lọt được vào mắt Soái gia nhà ta chứ?”

Nửa canh giờ sau.

Bên ngoài vang lên giọng tiểu nhị: “Các vị quý nhân, xin mời nhập tòa, món ăn sẽ dọn lên ngay.”

Mọi người nghe xong liền lục tục ngồi vào chỗ, vẫn chưa hết hưng phấn.

Bàn tiệc phân rõ nam nữ, tuổi tác không chênh lệch bao nhiêu, trò chuyện vui vẻ, nếu không vì vị khách chủ ngồi đầu bàn – Lục Diễm mặc áo khoác đen, vẻ mặt lạnh như băng – thì chắc không khí đã còn náo nhiệt hơn nữa.

Chừng nửa canh giờ sau, tiểu nhị nối nhau bưng đồ ăn lên. Món ngon đặc trưng của Bách Vị Lâu bày kín cả bàn:

“Thịt kho tàu om lư ngư!”

“Vịt hấp gạo nếp!”

“Sườn non sốt phỉ thúy!”

“Chân dê nướng thì là!”



Lục Lê đứng dậy, giơ cao chén rượu:

“Ta thay mặt Lục gia, hoan nghênh các biểu muội, hoan nghênh Thanh Nguyệt muội muội.”

Các cô nương ngồi bàn đều đứng dậy, hành lễ nhẹ rồi mới ngồi xuống.

“Đừng đừng, đừng khách sáo! Hôm nay toàn người trẻ tuổi tụ họp, đừng gò bó. Đợi đến khuya rồi, muốn luận vai vế hay bàn quy củ gì thì lúc đó tính sau!”

“Tam ca ca, huynh chỉ hoan nghênh các nàng thôi à? Còn bọn muội thì sao? Bọn muội mới là muội ruột của huynh đó nha!”

Lục Tri Ninh lầm bầm, rõ ràng là không hài lòng vì bị cho ra rìa.
“Rồi rồi rồi, ai cũng có thể quên, riêng muội là không thể.”

Lục Lê vừa cười vừa gắp cho nàng ta một miếng sườn: “Ăn nhiều một chút.”

Lục Tri Ninh lúc này mới thấy hả dạ, gương mặt tươi tỉnh lại.

Tần Hoài cũng cười toe toét: “Thấy các cô nương cười vui vẻ, Tần mỗ cũng thấy phấn khởi lây. Nào nào nào, nếm thử mấy món đặc sản của Bách Vị Lâu đi, vừa ăn vừa trò chuyện.”

Trên bàn tiệc, các cô nương chuyện trò rôm rả. Đặc biệt là mấy biểu tiểu thư bên nhị phòng, ai nấy đều tận dụng cơ hội bắt chuyện làm quen. Tứ biểu ca thì đừng mơ đến rồi, nhưng ngoài ra vẫn còn mấy vị công tử chưa kết hôn, mỗi người đều là rồng trong loài người – nếu được một người để mắt tới, cũng coi như bước được nửa chân vào cửa quyền quý.

Kỳ thực lần này đến đây, mục đích cũng chính là mượn cớ thưởng Hà yến mà ngắm nhìn một phen nhi lang thế gia nơi kinh đô.
Bởi vậy, các tiểu thư thi nhau đối đáp, từ thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa, không thiếu đề tài để trò chuyện, tiếng cười rộn rã vang khắp gian phòng.

Chỉ có Lục Tri Ngữ sắc mặt lãnh đạm, hứng thú chẳng nhiều, đôi mắt thường xuyên lặng lẽ nhìn về phía cửa lớn.

Riêng Hoa Thanh Nguyệt thì lại ngồi thu mình nơi góc bàn, một tay nâng đũa, một tay gắp món, chăm chú ăn uống, chẳng hề để tâm đến những lời đối đáp nhã nhặn bên kia.

Nàng tuy thật sự có tâm tư leo lên Lục Lê, nhưng biết rõ đây chưa phải thời cơ thích hợp. Linh cảm nói cho nàng hay, nếu hôm nay biểu hiện lộ liễu quá mức, ngày mai e rằng trong buổi học lễ nghi, sẽ bị Lục Diễm đem ra chỉ trích chẳng nể nang gì. Dù gì thì cũng không cần vội nơi nhất thời.

Không lâu sau, cái bụng cũng đã lưng lửng no.

Nàng liền với tay cầm lấy vò rượu hoa quả đặt bên cạnh. Mùi thơm của loại rượu đào ấy nàng đã ngửi thấy ngay từ lúc món ăn được dọn lên, giờ ăn no rồi, cảm thấy hơi ngấy, chỉ muốn uống một ngụm cho dịu vị.

Nàng thừa lúc mọi người đang trò chuyện rôm rả, rót cho mình một ly, nhấp thử rồi khẽ tặc lưỡi, sau đó lại tự rót thêm một chén nữa.

Rượu quả tử này nồng độ không cao, chỉ có vị ngọt thanh thoảng thơm, rất dễ uống. Mắt thấy không ai chú ý đến mình, nàng liền nhịn không được uống thêm vài chén.

“Ha ha ha ha ~~~”

Tiếng cười giòn tan bỗng bùng lên trong yến tiệc. Tần Hoài xoay người, đưa mắt nhìn Hoa Thanh Nguyệt, gọi to:

“Thanh Nguyệt muội muội, thấy đồ ăn của Bách Vị Lâu có hợp khẩu vị chăng?”

Hoa Thanh Nguyệt giật thót người, xác nhận người kia đang thực sự hướng về phía mình mà hỏi chuyện. Cả người hơi khựng lại, theo bản năng liếc nhìn Lục Diễm đang ngồi nghiêm chỉnh không đổi sắc bên kia, trong lòng mới dần thả lỏng, đáp lễ:

“Hồi Tần công tử, Bách Vị Lâu quả không hổ là đệ nhất tửu lâu kinh thành, món ăn tinh tế, hương vị thập phần mỹ mãn.”

“Thế thì tốt quá! Nhìn muội muội ăn ngon như thế, ta cũng
thấy bụng đói cồn cào rồi đây.”

Tần Hoài thực ra từ sớm đã chú ý đến nàng. Những cô nương khác đều tranh nhau biểu lộ tài hoa, hoặc thi phú, hoặc đàm luận cầm thư, chỉ riêng nàng như một chú chuột con nấp nơi góc tường, chăm chăm ăn cơm mà chẳng buồn ngẩng đầu. Thế nhưng chính sự mộc mạc ấy lại khiến hắn ta cảm thấy có đôi phần đáng yêu.

Lục Tri Ninh khẽ hừ một tiếng lạnh lùng, vốn dĩ đã chẳng ưa gì Hoa Thanh Nguyệt từ khi nghe dân chúng bàn tán xôn xao chuyện nàng được Lục Lê để mắt. Nay thấy nàng như vậy, rốt cuộc cũng có cớ để nói ra.

“Tần công tử, vị Hoa tỷ tỷ này là từ cái nơi nhỏ bé Lương Nguyên mà tới, hôm nay là lần đầu bước chân vào Bách Vị Lâu, chưa từng nếm qua món ngon vật lạ, tất nhiên thấy cái gì cũng mới lạ, thành thử khó tránh khỏi tham lam vài phần, còn mong công tử chớ chấp nhất.”

Tần Hoài mỉm cười xua tay, “Không không, có thể được nhìn thấy mỹ nhân ăn cơm, chính là một may mắn lớn trong đời, sao có thể trách móc? Ngược lại tại hạ cảm thấy Hoa cô nương thực đáng yêu.”

“Công tử chớ để bề ngoài nàng mê hoặc!”

“Được rồi, ăn đi, đừng nói nhảm nữa.” – Lục Lê gắp một miếng sườn non đặt vào bát của Lục Tri Ninh.

Lục Tri Ninh tức đến đỏ cả mặt. Hắn ta là ca ca của nàng, vậy mà nay lại đi bênh vực người ngoài trước mặt bao người!

“Rõ ràng là... một con nha đầu nhà quê mà thôi...” – Lục Tri Ninh còn chưa dứt lời, đã thấy Lục Lê liếc mắt về phía Lục Diễm, nàng ta đành hậm hực nuốt lời xuống, không dám nói thêm.

Cơm nước xong xuôi.

Bấy giờ, nha hoàn của Lục Tri Ngữ đến gần, thì thầm vài câu bên tai nàng. Nét mặt Lục Tri Ngữ liền rạng rỡ, chầm chậm đi đến trước mặt Lục Diễm, hành lễ nhỏ nhẹ:

“Đại ca ca, nữ nhi của Thái phó – cô nương họ Hoàn cũng đang dạo phố bên ngoài. Ngày thường muội và nàng ấy có giao hảo, không biết muội có thể cùng nàng ấy ra ngoài một chút được không?”

“Đi đi.” – Lục Diễm phất tay.

Lục Tri Ngữ nhanh chóng rời khỏi yến tiệc.

Ninh Dật Thần mắt nhìn theo bóng dáng yểu điệu kia dần biến mất sau cửa, mới lặng lẽ nâng chén uống cạn rượu.

Tiếng ca trong phòng dần tắt, mọi người đều no say, có người đứng bên cửa sổ ngắm nhìn kinh thành đăng hỏa huy hoàng. Bỗng có người đề thơ, Tần Hoài bèn đề nghị:

“Canh giờ hãy còn sớm, không bằng chúng ta chơi trò Phi Hoa Lệnh, các vị thấy sao?”

Ý kiến đưa ra, ánh mắt mọi người liền sáng lên. Đây quả là cơ hội tốt để biểu lộ tài học, ai nấy đều gật đầu tán đồng.

Tần Hoài cười nói tiếp:

“Mỗi người nơi đây đều là người học rộng hiểu nhiều, nếu chỉ chơi Phi Hoa Lệnh thông thường thì quá đơn giản. Chi bằng thêm chút thử thách, người trước ra một câu, người kế tiếp trong vòng năm bước phải ứng khẩu thành thơ, mà còn phải là thơ ứng tác mới tính là qua ải.”

Vừa dứt lời, nụ cười trên gương mặt mấy biểu tiểu thư liền tắt ngấm. Thi thơ thì còn tạm, nhưng ứng tác tại chỗ thì quả thực là khó.

Mọi ánh mắt bất giác đổ dồn về phía Lục Diễm.

Lục Diễm ung dung ngồi thẳng, lạnh nhạt nói:

“Các ngươi cứ chơi, đừng nhìn ta. Ta không có hứng thú.”

Mọi người nghe vậy liền nhẹ nhõm hẳn. Dù chẳng ai đoán được người này đến đây để làm gì – không ăn, không uống, không vui – nhưng ít ra hắn cũng không phá rối.

Lục Lê là người đầu tiên giơ tay nói:

“Vậy để ta ra đề trước. Các ngươi chỉ cần làm thơ có chứa chữ ta đưa là qua cửa. Ai thua thì tự phạt một ly. Nếu không uống được rượu thì phải kể một chuyện dở khóc dở cười khiến mọi người vui vẻ mới được tính. Ai muốn tham gia, mời đứng bên tay trái ta.”

Được dịp thi thố tài hoa, mọi người nhanh chóng nhập cuộc.

Chỉ chốc lát sau, Lục Tri Ninh cùng Quan Ải Ngải đã đứng sang bên trái, Tần Hoài và Lục Hành cũng nối bước theo sau.

Lục Lê thấy Ninh Dật Thần vẫn ngồi một mình uống rượu liền bước tới kéo y nhập bọn.

Lục Tri Duyệt hít sâu một hơi, đang định bước lên thì đã bị Lục Tri Ninh trừng mắt lườm một cái, đành chột dạ rụt chân, quay trở về chỗ cũ.

Hoa Thanh Nguyệt chầm chậm bước đến gần cửa sổ, ý muốn im lặng giảm bớt sự hiện diện. Nhưng trong mắt Lục Tri Ninh, hành động này lại mang một ý nghĩa khác hẳn.

Nàng ta đã sớm không ưa Hoa Thanh Nguyệt, trong lòng nghĩ hôm nay phải lột lớp vỏ bọc đầy hào nhoáng kia của nàng xuống cho mọi người thấy rõ chân tướng!

Nàng ta vừa định cất tiếng gọi, thì Lục Lê đã nhanh chân hơn một bước, lên tiếng:

“Hoa muội muội cũng muốn tham gia sao?”

“Ta thôi vậy, tửu lượng không tốt, đứng bên này nhìn các huynh chơi là được rồi.”

“Vậy thì đến gần đây, nghe thêm chút tiếng cười, khỏi thấy buồn.” – Lục Lê cười nói.

“Hoa tỷ tỷ, ngũ tỷ tỷ đã đi tìm bằng hữu, nếu tỷ cũng không chơi, hay là chúng ta cùng về thôi?” – Lục Tri Duyệt nhỏ giọng đề nghị.
Lục Hành bên cạnh chen vào:

“Hoa muội muội không tham gia thì thất muội muội lên thay cũng được mà.”

Ánh mắt Lục Tri Duyệt lóe lên chút sáng, nhưng ngay lập tức lại nghe thấy tiếng Lục Tri Ninh đay nghiến không buông:

“Không được! Tri Duyệt từ nhỏ học hành đã chẳng ra sao, thơ phú không biết, lên thì có ích gì? Nhất định phải là Hoa tỷ tỷ ra mặt mới được!” 

Bình Luận (0)
Comment