Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện

Chương 195

Cổng thành vừa mới mở ra, liền có mấy cỗ xe ngựa đồng dạng nối đuôi nhau xuất thành, mỗi chiếc đều treo lệnh bài của Lục phủ. Tướng sĩ giữ thành vừa trông thấy lệnh bài liền lập tức cúi đầu, không dám tra xét nhiều lời.

Những chiếc xe ngựa kia, sau khi ra khỏi cổng thành liền không ngừng lại, rẽ về các phương hướng khác nhau mà rời đi.

Chỉ là, phía sau có mấy người ăn vận giản dị thoạt nhìn như dân thường liếc mắt trao đổi, rồi cũng theo đó mà âm thầm bám theo.
Lục Diễm tỉnh lại khi ánh dương đã rọi đầy trời.

Đây là lần đầu tiên từ khi hắn hiểu chuyện đến nay lại dậy muộn như vậy.

Vừa mở mắt, điều đầu tiên hắn làm là đưa tay muốn ôm người trong lòng vào ngực.

Nhưng... một mảnh trống không.

Lục Diễm giơ tay, nhẹ chạm khóe mắt, bỗng nhiên cảm nhận một giọt lệ trong suốt lặng lẽ rơi lên đầu ngón tay hắn.

Lệ?

Ánh mắt hắn thoáng chấn động, trong lòng tràn đầy kinh ngạc cùng ngoài ý muốn.

Giấc mộng đêm qua, lại một lần nữa chiếu rọi thực tại. Trong mộng, hắn cũng từ trên giường ngồi dậy, muốn đem nàng ôm vào lòng, nhưng rõ ràng người ở ngay bên cạnh, lại thế nào cũng không bắt lấy được. Cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng hóa thành một làn khói trắng, chậm rãi tan biến giữa trời, mặc cho hắn gọi lớn tên nàng, cầu xin nàng đừng đi, liều mạng giữ lại… nhưng đều vô dụng.

Hắn chau mày, cao giọng gọi: “Phi Cửu.”

Phi Cửu lập tức tiến vào.

“Phu nhân đâu?”

Phi Cửu ngẩn ra nửa khắc. Tối qua y đến thư viện đưa thư cho Hoa tiểu công tử, có trì hoãn chút thời gian, lúc trở về đã được ám vệ bẩm báo rõ ràng lộ trình của phu nhân, liền cung kính đáp:

“Sáng sớm hôm nay, phu nhân đã xuất môn, nói là muốn đi xem đồ cưới của nữ nhi sắp xuất giá. Dựa theo phân phó của ngài, thủ vệ của chúng ta vẫn luôn chỉ canh giữ ngoài cửa thành, không được quấy nhiễu. Thuộc hạ hiện tại chưa nhận được tin tức đặc biệt, đoán rằng phu nhân vẫn như thường lệ, dạo chơi một vòng rồi sẽ hồi phủ.”

Y dừng một chút, lại hỏi: “Chủ tử, có cần chúng ta lập tức phái người tìm phu nhân về?”

Dạo gần đây phu nhân ra ngoài rất nhiều lần, lần nào cũng y như cũ sẽ quay về. Chủ tử nhà mình trước đó cũng chỉ hỏi thăm một hai lần, sau thì dứt khoát mặc kệ. Hôm nay không biết vì sao lại hỏi đến.

Nghe vậy, mặt mày Lục Diễm liền nhu hòa vài phần, phất tay:
“Không cần. Nàng vui là được, không cần quấy rầy.”

Dù sao tối qua nàng cũng đã nói thế.

Hắn ngẩng đầu nhìn Phi Cửu, nghiêm mặt ra lệnh:

“Truyền lệnh xuống, thu hồi toàn bộ trạm gác ngầm ở các cửa thành.”

“Rõ!”

Tiếng còn chưa dứt, đã có một tướng sĩ khác tới bẩm báo:
“Điện Soái, hôm nay phu nhân ra khỏi thành, nhưng không chỉ ngồi một cỗ xe ngựa, mà là nhiều cỗ đều treo lệnh bài của Lục phủ. Chúng thuộc hạ không rõ phu nhân rốt cuộc ngồi ở chiếc nào, lại thêm ngài có lệnh không được để nàng phát hiện, nên cũng không dám tra xét, chỉ phái người âm thầm theo dõi. Có cần đưa phu nhân trở về?”

Tướng sĩ cúi đầu khom lưng, dường như cũng cảm nhận được sắc mặt chủ tử có gì không đúng.

Lục Diễm đang mặc y phục, động tác lập tức cứng đờ, ngữ khí âm lãnh tựa sương giá: “Ngươi nói cái gì?”

Tướng sĩ vội cúi đầu thấp hơn, thuật lại chi tiết lần nữa.

Lục Diễm đứng thẳng người, gân xanh bên trán nổi lên, ánh mắt đầy hàn ý như thể có thể đông cứng cả không khí. Bỗng nhiên, trong phòng vang lên một tiếng “phanh!” cực lớn.

Chiếc án thư bên người hắn bị một quyền đánh nát, gỗ vụn bay tứ tán, hồ sơ chất đống trên bàn rơi đầy đất.

Phi Cửu vội vàng quỳ xuống. Tướng sĩ kia càng cúi rạp mình trên nền đất, trong viện tĩnh mịch đến mức đáng sợ.

Đều là giả.

Tất cả đều là giả.

Nữ nhân kia, xưa nay chưa từng nghĩ sẽ ở lại bên hắn. Những dịu dàng, những mềm mỏng kia... chỉ là để đổi lấy một cơ hội tốt hơn để bỏ trốn.

Cái gì mà nguyện thử, toàn là nói dối.

Không một lời thật lòng.

Sắc mặt Lục Diễm lạnh như băng tuyết, đường nét cứng rắn hiện rõ vẻ dữ tợn, đôi mắt như vực sâu đen ngòm, khí lạnh quanh thân tựa bão tuyết gào thét.

Hắn nghiến răng:

“Dẫn ta đi.”

Giờ khắc này, trong lòng hắn chỉ có một ý niệm – tìm được nữ nhân kia, đem nàng bắt về, trói lại nhốt trong phòng, cả đời cũng không cho rời đi nửa bước.

Mang theo ý niệm ấy, hãn huyết bảo mã lập tức xuất động.

Nửa ngày sau.

Ngoài thành, chín cỗ xe ngựa xếp thành hàng. Lục Diễm đứng đó, ánh mắt phủ đầy sát khí, lạnh lẽo như sương tuyết, nhìn chằm chằm vào chín nữ tử quỳ rạp trên đất.

Hắn âm trầm hỏi:

“Các ngươi thật sự không biết?”

Chín nữ tử run rẩy dập đầu, liên tục cầu xin:

“Chúng ta thực sự không biết cô nương ngài tìm đang ở đâu… Tất cả đều là thật! Mấy hôm trước có một nam tử tìm đến, cho chúng ta tiền, quần áo, lại căn dặn kỹ càng — chỉ cần chờ có người đến báo, lập tức mặc đồ leo lên xe ngựa, đi càng xa càng tốt.”

Sắc mặt Lục Diễm càng lúc càng u ám.

Ngoại trừ tiếng khóc, đại lộ ngoài thành tĩnh mịch đến khó thở.
Hồi lâu sau, hắn đột ngột hỏi:

“Ngươi hôm qua truyền thư cho Hoa Thanh Dương, có gì khác thường không?”

Phi Cửu suy nghĩ, lát sau lắc đầu:

“Trong thư chỉ toàn là dặn dò, không có gì bất thường. Hoa tiểu công tử xem xong cũng không biểu hiện gì lạ. Hôm nay sau khi phu nhân ra khỏi thành, thuộc hạ cũng đã sai người đến dò xét, xác nhận hắn vẫn ở học viện, không có hành động khả nghi.”

A… nữ nhân này, tâm tư rốt cuộc cứng rắn đến cỡ nào, mới có thể vừa lừa hắn, vừa lên kế hoạch bỏ trốn, đến thân nhân duy nhất cũng không từ biệt?

Sau một hồi trầm mặc, Lục Diễm lại hỏi:

“Gần đây Hoàn Khiêm Chu có gặp ai lạ không?”

Phi Cửu nghe vậy lập tức đáp:

“Thuộc hạ đã cho Phi Thập truyền tin, chờ một chút sẽ có hồi âm.”

Vừa dứt lời, Phi Thập liền từ trong thành về đến, ôm quyền bẩm báo:

“Chủ tử, Hoàn lang quân hiện bị giam trong lao, nhiều ngày qua không gặp ai, cũng chưa từng ra khỏi. Còn lão phu nhân, vì chuyện hôn sự của chủ tử, mấy ngày nay đều bế quan niệm Phật, chưa từng xuất môn.”

Phi Cửu cúi đầu càng thấp.

Tin vừa truyền đến, hai tay Lục Diễm bỗng siết chặt. Nhẫn ban chỉ lập tức vỡ nát thành vô số mảnh vụn.

Những cô nương quỳ dưới đất như cảm ứng được sát khí, đều nín khóc, chỉ biết run rẩy.

Hồi lâu sau, Lục Diễm lạnh lùng hạ lệnh:

“Đem tất cả bọn họ áp giải về, tra khảo kỹ càng. Nếu tìm không ra người — thì các ngươi cũng khỏi cần sống nữa.”

“Rõ!”

Tướng sĩ như được đại xá, lập tức áp giải đám nữ tử kia hồi thành. Chỉ còn lại Lục Diễm và hai thuộc hạ đứng nguyên tại chỗ.

Phi Cửu cùng Phi Thập liếc mắt nhìn nhau, đều không dám mở miệng.

Qua một hồi lâu, Lục Diễm mở lời:

“Bản đồ.”

Phi Thập lập tức lấy bản đồ ra dâng lên. Lục Diễm lạnh lùng nhìn từng tuyến đường, rút kiếm khắc chín lộ tuyến của từng chiếc xe ngựa lên đá, đối chiếu tỉ mỉ từng phương hướng…



Bình Luận (0)
Comment