Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện

Chương 197

Lục Diễm vừa dứt lời, bỗng ho khan kịch liệt, chống tay định gượng đứng dậy, lại phun ra một ngụm huyết đen sẫm.

“Chủ tử!”

“Chủ tử!”

“Chủ tử!”

Ba người tức khắc bước nhanh lên phía trước định đỡ lấy hắn. Lục Diễm chỉ khẽ lau khóe miệng, vung tay cản bọn họ lại, thở d.ốc mấy hơi, mới khàn giọng hỏi: “Hôm nay… là ngày thứ mấy rồi?”

Tuy lời này chưa nói rõ, nhưng ba người đều hiểu rõ ý tứ trong đó. Họ đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Phi Thập tiến lên hồi đáp:

“Mười ngày.”

Lục Diễm lại hỏi: “Có tin tức gì của nàng không?”

“Không có… trước mắt vẫn chưa có tin tức của phu nhân.”

“Người mai phục trong rừng trúc hôm đó, tra ra thân phận chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Nữ tử đêm đó thì sao?”

“Tạm… tạm thời cũng chưa có manh mối.” Nói đến câu cuối cùng, giọng Phi Thập đã nhỏ đến gần như thì thầm, trán rịn mồ hôi.

Khóe môi Lục Diễm mím chặt thành một đường thẳng, giọng khàn khàn mà lạnh lẽo đến thấu xương:

“Nói cách khác, ta hôn mê mười ngày, mà trong mười ngày này, các ngươi chẳng những không tìm được nàng, mà cả người phái hắc y nhân, kẻ bắt nàng rời đi… các ngươi toàn bộ đều không biết?”

Ba người lập tức quỳ rạp xuống đất.

Phi Cửu nhìn tình hình, cắn răng mở lời:

“Chủ tử, tuy chuyện này quả thật chưa có kết quả gì, nhưng căn cứ lời khai của mấy nữ tử bị tra xét, bọn họ đều là cố ý giúp phu nhân rời đi, đều là người mà phu nhân tín nhiệm, ít nhất chứng tỏ hiện giờ phu nhân tạm thời an toàn.”

Ánh mắt Lục Diễm sắc bén lướt qua y.

Nữ tử hôm đó có vài phần giống nàng, nói ra từng câu từng chữ, đều tựa hồ là vì nàng mà biện giải.

Thấy chủ tử không trách phạt, trong lòng Phi Cửu càng vững dạ, tiếp tục nói:

“Nếu muốn chuyện này có tiến triển, cũng không phải hoàn toàn không có cách. Người mà phu nhân quan tâm nhất, bất quá chỉ có vài người kia. Nếu chúng ta tung tin về tiểu công tử Hoa gia, nói không chừng phu nhân nghe được sẽ quay về.”

Bọn họ sở dĩ không dám tùy tiện hành động, một là do tin tức quá ít, hai là chưa có lệnh của chủ tử nên không dám tự ý tìm đến tiểu công tử Hoa gia. Vì vậy chuyện này mới kéo dài lâu như vậy mà chẳng có tiến triển gì.

Lục Diễm nhớ lại lời thề đêm ấy, tay bỗng nắm chặt, hồi lâu sau mới buông ra, đầu ngón tay đã trắng bệch:

“Cầm theo bức họa, đến từng thôn trấn vùng Lâm huyện tra xét. Phàm ai cung cấp được tin tức hữu dụng, đều trọng thưởng.”

“Tuân lệnh!”

Ba người lĩnh mệnh rút lui. Chương Tự lúc này mới bước tới thở dài, vừa bắt mạch vừa nói: “Không phải chúng ta đang trên đường đến Lương Nguyên sao? Phía trước không xa chẳng phải là quê nhà của phu nhân? Vì sao lại đi tra xét bên Lâm huyện?”

Lục Diễm ánh mắt dừng nơi cổ tay đang được bắt mạch, mi rũ xuống, che đi một mảng âm trầm dưới đáy mắt: “Nàng phí bao tâm sức mới rời khỏi Lương Nguyên, Hoa gia lại có mẹ kế của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không quay về đó. Huống hồ mẫu thân nàng xuất thân từ Chu gia tại Lâm huyện, lần trước khi rời kinh thành, nàng cũng hướng về phía ấy. Dù nàng có bố trí bao nhiêu lộ tuyến giả để mê hoặc chúng ta, thì nơi nàng muốn đi, từ đầu đến cuối chỉ có một chỗ đó.”

Nói tới đây, việc chẩn mạch cũng đã xong, Chương Tự thu tay: “Độc trên chủy thủ đã giải.”

Lục Diễm hơi híp mắt: “Ngươi thấy sao?”

Chương Tự nhướng mày, dựa theo kinh nghiệm trong quân doanh, từ vết thương mà phân tích:

“Người ra tay có võ công, lực đạo và độ sâu vết thương cho thấy chắc chắn là nữ tử. Ngươi xem như vận khí tốt, nàng không có ý lấy mạng ngươi, nếu chủy thủ sắc bén hơn một chút, hoặc sâu thêm nửa tấc, dù là ta cũng không thể cứu nổi. Hơn nữa độc dược trên đó cũng không phải thứ hiểm ác gì, hẳn như ngươi đoán, nàng chỉ là muốn giúp phu nhân rời đi.”

Lục Diễm hừ lạnh.

Chương Tự lấy ra ngân châm, điểm vào huyệt đạo trên cánh tay hắn. Nếu không chế ngự, chỉ sợ hắn khó mà giữ nổi bình tĩnh.
Lại nói tiếp: “Còn có một việc, không biết có liên quan đến phu nhân nhà ngươi hay không. Sau khi ta rời hoàng cung, phát hiện có người trộn một lượng lớn thuốc phá thai vào đồ ăn của Nghi phi. Nếu không phải trước khi đi ta có an bài riêng, chỉ sợ mẫu tử bọn họ đều khó giữ được tính mạng.”

Lục Diễm rũ mắt, lạnh lùng hỏi: “Là ai hạ dược? Có bắt được không?”

Chương Tự gật đầu: “Là cung nữ quét dọn trong điện của Nghi phi, đã vào cung được năm sáu năm. Sự việc bị bại lộ, nàng ta liền cắn lưỡi tự sát. Nhìn lại, đám người ám sát ngươi trong rừng trúc hôm đó cũng là cùng một thế lực.”

Vừa nói, y vừa xoay ngân châm, rút ra, lẩm bẩm: “Vĩnh Vương nhất mạch đã tận diệt, Định Vương sau khi tự sát, con cái cũng bị lưu đày. Các thế lực còn lại không chết thì trốn, phi tần trong cung đã bị phân phát ra ngoài. Nay đế hậu đều trông mong đứa nhỏ này có thể thay đổi cục diện Tấn Quốc. Thái hậu cũng rời cung đến hoàng gia lâm viên để thanh tu, vậy mà còn có kẻ dám động thủ…”

“Chẳng lẽ muốn tận diệt căn cơ hoàng thất, lại là… Ngũ Vương gia?”

Lục Diễm khẽ lắc đầu: “Không phải hắn.”

Trong phòng lại rơi vào yên lặng. Qua một lúc, hắn mới trầm giọng nói:

“Ta không sao. Ngươi vẫn nên về kinh thành chăm sóc thai nhi của Nghi phi. Ngươi không ở đó, ta không yên tâm. Ngoài ra, còn một việc, nhớ để ý phần mộ tổ tiên của Định Vương và Vĩnh Vương, xem có ai thường xuyên lui tới tế bái hay không.”

Chương Tự nhìn hắn đầy nghi ngờ, bực bội hỏi: “Mấy việc đó ta làm được, còn ngươi thì sao? Còn muốn tiếp tục tìm nữa à?”

Lục Diễm đáp không chút do dự: “Ta phải đến Lương Nguyên một chuyến. Nữ nhân kia khiến nàng chịu đủ khổ sở ủy khuất. Nay đã đến rồi, món nợ này ta phải thay nàng đòi lại.”

Vài ngày sau.

Rốt cuộc Hoa Thanh Nguyệt cũng gặp lại Trịnh Miên — người mà nàng ngày đêm mong ngóng.

“Ngươi đến rồi? Sao bọn họ còn chưa quay về?”

Phía trước cửa sổ nơi Hoa Thanh Nguyệt ở vừa khéo có thể nhìn sang tiểu viện mà Lục Diễm từng cư trú. Từ sau khi trông thấy hắn và bọn người kia rời đi, họ liền chưa từng quay lại.

Trịnh Miên tháo mặt nạ da người trên mặt, lộ ra gương mặt lang trung quen thuộc như xưa.

“Đánh giá hắn vẫn đang tìm ngươi, ngươi cứ yên tâm. Nếu thật sự không tìm được, hắn sẽ quay về.”

Trịnh Miên ánh mắt né tránh, khẽ chuyển đề tài: “Không nói chuyện hắn nữa. Đám nhỏ đều hỏi thăm ngươi, hỏi khi nào ngươi mới đến thăm bọn chúng.”

“Nhưng ta…”

Hoa Thanh Nguyệt lúng túng.

Ở kinh thành, nàng lúc nào cũng thấp thỏm lo sợ. Vài ngày trước, Phi Vũ Quân từng xuất hiện ở tiểu viện gần đây, khiến nàng cứ như có lưỡi dao treo trên cổ, nào dám bước ra ngoài nửa bước?

“Không sao đâu, ngươi xem ta đây.”

Trịnh Miên nói xong, cầm bút điểm vài nét trên mặt nàng.

“Xong rồi. Dù có đi ngang qua người quen, cũng không ai nhận ra.”

Hoa Thanh Nguyệt nhìn vào gương, thấy gương mặt xa lạ hiện lên — dung nhan thanh lệ, chẳng còn chút bóng dáng nào của bản thân khi trước. Nàng ngẩn ngơ vuốt mặt, kinh ngạc cảm thán.
Trịnh Miên dặn dò: “Ngươi nếu muốn ra ngoài, phải nhớ kỹ: lớp hóa trang này chỉ giữ được sáu canh giờ, và tuyệt đối không thể dính nước.”

Hoa Thanh Nguyệt cảm kích nắm lấy tay nàng: “Cảm ơn ngươi, A Miên. Nếu không có ngươi, chỉ sợ đời này ta thật sự phải sống nốt những ngày còn lại trong ngục giam kia....

Nàng không biết nên nói lời cảm tạ ra sao. Trước mắt nàng chẳng còn gì, ngoài những lời đơn sơ, yếu ớt này để biểu đạt lòng biết ơn.
Trịnh Miên mỉm cười:

“Hoa tỷ tỷ, nếu kiếp này có thể bình an vượt qua, sau này ngươi có tính toán gì không?”



Bình Luận (0)
Comment