Đám người vừa lui, Lục Diễm đưa mắt quét qua căn nhà này.
Quả nhiên như lời Chương thái thú đã nói, trong phòng bày biện vẫn giống hệt như trước.
Ngày đó nàng tiến vào cửa, đến bên giường, mấy lần giao hoan, từ thuận theo lấy lòng đến phản kháng cự tuyệt, tất cả đều hiện rõ mồn một trong trí nhớ, từng cảnh từng cảnh như vẫn ở trước mắt.
Về sau nàng thuận theo hắn, mà hắn lại thừa hiểu lòng nàng không cam tâm, cố tình không vạch trần, chỉ lặng lẽ nhìn nàng diễn trò, từng chút từng chút đắm chìm, càng lún càng sâu.
Nhưng nữ nhân kia... rốt cuộc đang ở đâu?
Nàng vẫn như trước không chút dao động, mấy lần trừng phạt cũng không khiến nàng sợ hãi, chỉ cần có một tia cơ hội, tâm nguyện duy nhất là rời khỏi hắn, lần này lại càng tuyệt tình hơn nữa.
Không chỉ không cần hắn.
Đến cả người nàng để tâm cũng buông bỏ.
Chỉ cần có thể tránh xa hắn là được.
Không, nữ nhân này vốn dĩ chưa từng động chân tâm với ai, đi dứt khoát như vậy, lại không sợ hắn ra tay đem hết thảy người liên quan xử trí cho sạch.
Hừ, thật là làm khó nàng rồi, phí bao công sức lưu lại bên người hắn lâu như thế.
Hắn mím chặt môi, ánh mắt lạnh lẽo dần hóa thành trào phúng nhàn nhạt.
Từ đầu đến cuối, nàng chưa từng nghĩ sẽ gả cho hắn.
Bỗng dưng nhớ ra điều gì, hắn trầm giọng gọi: “Phi Thất.”
“Dạ.”
“Trừ thám tử ở Lâm huyện ra, toàn bộ những người còn lại rút về. Phái người âm thầm dò hỏi toàn bộ hiệu thuốc trong phạm vi trăm dặm quanh kinh đô, điều tra xem mười ngày trước có ai từng mua thuốc phá thai, đặc biệt lưu ý người lạ mặt.”
“Tuân lệnh.”
Thanh Nguyệt, nàng trốn không thoát đâu.
Trời nam đất bắc, không đâu là chốn dung thân cho nàng. Chỉ có bên cạnh ta Lục Diễm, mới là nơi cuối cùng nàng có thể quay về.
Kinh đô có người nàng quan tâm, Lương Nguyên lại là cơ nghiệp tổ tiên lưu lại. Nếu nàng muốn trốn, vậy ta sẽ khiến nàng phải chủ động hiện thân.
Buổi chiều, Lục Diễm chống một tay lên án thư, dáng người tuấn quý lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm gắt gao nhìn chằm chằm bản đồ.
Ngoài cửa, Phi Cửu và Phi Thập đang giằng co, kết quả Phi Cửu thất thế, bị đá lăn vào trong phòng.
Y hung hăng trừng mắt nhìn Phi Thập đắc ý ngoài cửa, phẫn uất lẩm bẩm vài câu, rồi vẫn phải cắn răng đi đến trước mặt chủ tử, thấp giọng bẩm báo: “Chủ tử, kinh đô có tin tức.”
“Ngươi nói đi.” Lục Diễm buông bản đồ, tay nắm hơi siết lại.
“Kinh Lâm thư viện có người đưa thư cho Hoa tiểu công tử, chỉ viết bốn chữ lớn.”
Y cẩn trọng dâng lên bức thư chim bồ câu vừa tới.
“Bình an, đừng nhớ mong.”
Chỉ bốn chữ, nhưng khiến Lục Diễm nhìn chằm chằm không chớp mắt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười rất nhẹ.
“Chữ xấu như vậy, ngoài nàng ra còn ai viết nổi?”
Ngón tay thô to không ngừng v.uốt ve nét chữ quen thuộc, như đang thưởng thức một báu vật hiếm có trên đời.
Nàng còn sống, vậy là đủ rồi, những thứ khác... đều không còn quan trọng.
Phi Cửu thấy chủ tử không tức giận thì tiếp lời: “Tối thiểu phu nhân vẫn còn để tâm.”
Y sờ sờ đầu, lại không dám nói tiếp.
Thật lâu sau, Lục Diễm mới hỏi: “Người truyền tin đâu?”
Phi Cửu run lên một chút, khẽ liếc về phía cửa nơi Phi Thập đang đứng, nhỏ giọng nói: “Lại là một nữ nhân giống mấy lần trước, bất quá lần này người đến từ phương bắc, nghe nói là có một vị cô nương cho nàng mười lượng bạc, dặn phải tận tay giao thư cho Hoa tiểu công tử.”
Nam nhân kia ánh mắt sắc bén, thần sắc lãnh đạm như núi lớn sừng sững, khiến người không dám nhìn lâu.
Phi Cửu chỉ liếc một cái, lập tức cúi đầu.
Trầm mặc hồi lâu, y thấy chủ tử vẫn nhìn tờ giấy bốn chữ ấy nhập thần, không có ý hỏi thêm gì.
Phi Cửu thở dài một hơi, đây là manh mối duy nhất mấy ngày nay, nếu bỏ lỡ, không biết còn phải tìm từ đâu.
Sau cùng, y lại lên tiếng: “Chủ tử, thuộc hạ xin phái người đi về phía bắc, tra quanh người truyền tin kia.”
Nói xong, y lại nhấn mạnh: “Phương bắc khổ hàn, nhiều năm loạn lạc binh đao, thuộc hạ sẽ phái thêm nhiều nhân thủ.”
Y vừa định quay người đi, lại bị thanh âm lạnh như băng giữ lại.
“Không cần.”
Lục Diễm thản nhiên nói: “Các ngươi có đi phía bắc cũng không thể tìm được nàng. Nàng quý trọng mạng sống như thế, sao có thể cam tâm dấn thân vào vùng đất rét buốt hiểm nguy ấy.”
Nói rồi, hắn cẩn thận cất tờ giấy vào ngực, chậm rãi đứng dậy rời đi.
Phi Cửu ngẩn ra, còn chưa kịp hiểu.
Trước kia mỗi khi có chút manh mối nào dù thực hay giả, chủ tử đều đích thân đuổi theo, vậy mà nay lại không động tâm?
Lục Diễm ra đến ngoài cửa, hỏi Phi Thập: “Chương thái thú hôm nay có động tĩnh gì?”
“Lão dẫn một đội nha dịch ra ngoài.”
“Được, hôm nay là thời cơ, thả ra tin tức về Hoa gia đi.”
Buổi trưa.
Người tâm phúc của Hoắc thị hốt hoảng chạy vào Hoa phủ, thở d.ốc bẩm: “Phu nhân, không ổn rồi! Tiểu thư truyền tin về nói, bọn họ đang điều tra chuyện cấu kết giữa Định Vương và các thương quan, rất nhiều tiểu thương ở Lương Nguyên đã bị bắt.”
Hoắc thị đang đếm chuỗi hạt, nghe vậy thì cười lạnh: “Sợ cái gì? Con rể ta là thái thú Lương Nguyên, bọn họ dám làm gì ta?”
Dù Định Vương tội trạng ngập trời, quan viên dính líu đều bị xử nghiêm, nhà tan cửa nát, bị sung công lưu đày, nhưng đó là mấy kẻ không ai chống lưng, không giống bà ta.
Bà hiện là nhạc mẫu của thái thú Lương Nguyên, con gái là thiếp thất được hắn nghênh về tận cửa, mỗi nằm còn bỏ ra không biết bao nhiêu bạc đút lót cho gã.
Ai dám động đến bà?
Cùng lắm nếu bại lộ, đã có tỷ đệ kia gánh tội thay, Hoa gia này dù sao bên ngoài cũng là danh nghĩa của bọn chúng.
Chờ thêm vài năm nữa, tên tiểu tử kia chết vì bệnh lao, đứa con gái kia bị quyền quý trong kinh đô chơi đùa đến tàn phế, thì mọi thứ trong tay Hoa gia đều sẽ là của bà và đôi nhi nữ nhà mình.
Bà lại đếm thêm vài hạt, thong thả nói: “Kinh đô lần này làm ăn lớn thật, chỉ cần có số bạc ấy, Hoa gia ta ở Lương Nguyên có thể đứng vững. Giao hàng mấy ngày nay, ngươi nhất định phải đích thân giám sát, không thể sơ sót.”
Tên gia nhân kia thấy bà vẫn còn tâm trạng dặn dò chuyện khác thì vội la lên: “Còn chuyện Định Vương thì sao?”
“Đi đem hết sổ sách giấu đi. Lúc bị hỏi thì một câu không biết, hai câu không rõ, cùng lắm thì dùng tiền dàn xếp, mấy quan viên đó ngoài mặt thanh liêm, bên trong cũng chỉ vì tiền mà thôi...”
Chưa dứt lời, một tên sai vặt khác chạy vội vào, hốt hoảng: “Phu nhân, không xong rồi! Có quan binh bao vây phủ!”
Hoắc thị nghe vậy, “Soạt” một tiếng đứng bật dậy.
“Con rể ta là thái thú, bọn họ dám——”
Tên sai vặt kia giọng run run: “Người dẫn đầu vây phủ... chính là thái thú đại nhân.”