Lời còn chưa dứt, Thái thú đã dẫn theo nha dịch phá cửa xông vào.
Hoắc thị lập tức chạy ra đón, túm lấy tay áo hắn: “Con rể, con rể à, đây là chuyện gì vậy? Chúng ta buôn bán từ trước tới nay đều theo quy củ, ngươi là biết rõ mà…”
Chương thái thú hất tay bà ta ra: “Hiện tại là Điện Soái đại nhân muốn hỏi chuyện, ngươi nên nghĩ kỹ xem nên giao đãi thế nào mới phải. Nhớ kỹ, có một số người chẳng qua chỉ là khách qua đường trên sân khấu, đánh chết cũng chẳng ảnh hưởng gì, đến lúc rồi, bọn họ tự nhiên sẽ rút lui. Nếu ngươi nói ra lời gì không nên nói… đừng trách ta làm con rể mà ra tay độc ác.”
Câu cuối cùng là ông ta khẽ ghé vào tai Hoắc thị nhắc nhở.
Hoắc thị lập tức hiểu ý, sắc mặt giãn ra đôi chút, lại nhẹ gật đầu với tâm phúc đứng cách đó không xa.
Chương thái thú liếc mắt ra hiệu, lập tức có người tiến lên bắt bà ta đi.
Lục Diễm lật xong quyển sổ trong tay, sắc mặt âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm nữ nhân đang quỳ trên mặt đất.
“Ngươi là Hoắc thị?”
Hoắc thị từ sau khi mấy vị đương gia Hoa gia qua đời, liền theo biểu đệ bên Hoắc gia quản lý việc làm ăn. Bao năm qua tiếp xúc không ít nhân vật, nhưng người tuổi còn trẻ mà khí thế cường đại như vậy, bà ta thật là lần đầu gặp.
Ngay cả bà ta cũng không nhịn được hít sâu mấy hơi, mới dám cúi đầu đáp: “Khởi bẩm đại nhân, dân phụ đúng là Hoắc thị.”
Ánh mắt bà ta liếc về sổ sách trong tay hắn, không kìm được mà nuốt nước miếng.
Lục Diễm rũ mắt, đánh gãy ánh nhìn đó: “Không sai, chính là bản sổ cất sau ám môn trong phủ ngươi. Nếu không phải có người trong phủ tự tay lấy ra, chúng ta cũng chưa chắc tra ra nhanh như vậy.”
Hoắc thị trong lòng chấn động, cưỡng ép giữ vững vẻ trấn định: “Trong phủ chúng ta có rất nhiều sổ sách, mỗi quý đều có chép riêng. Nếu đại nhân muốn xem, dân phụ đều có thể cung cấp.”
Lục Diễm không đáp, chỉ lật mấy trang, rồi đọc một đoạn rõ ràng rành mạch:
“Năm trước tháng Giêng, tặng Định Vương một tôn ngọc san hô.”
“Tháng Hai, đưa ca nữ Tây Vực hai mươi người.”
“Tháng Năm, tặng bạc trắng mười vạn lượng.”
…
Hoắc thị vội vàng biện giải: “Đại nhân minh giám, những thứ đó chẳng qua là nhân tình qua lại, nào được xem là chứng cứ hối lộ? Cái gì Định Vương, nghe tên thì oai, nhưng dân phụ thiển cận, trước giờ chưa từng gặp qua.”
Lục Diễm cười lạnh: “Chưa nghe qua cũng không quan trọng.”
Hắn đưa ra thêm chứng từ có chữ ký của Định Vương, so chiếu hoàn toàn với những mục trong sổ sách lục soát được.
“Tên, số lượng, thời gian đều trùng khớp. Ngươi còn muốn chối?”
Hoắc thị sắc mặt đại biến, biết không thể giảo biện được nữa.
Loại người như thế này, ngoài mặt thì nho nhã, kỳ thật ra tay tàn độc, bà ta đã thấy nhiều, chẳng lạ gì.
Bà ta đành đứng dậy, lặng lẽ lấy ra mấy thỏi bạc, nhẹ nhàng đặt lên bàn: “Đại nhân đường xa mà đến, vất vả tra án, đây xem như dân phụ kính trà. Về sau tại Lương Nguyên thành, hễ là cửa hàng của Hoa gia, đại nhân có gì cần, cứ việc mở miệng.”
Lục Diễm hơi nhướng mày, quay đầu dặn dò quan viên ghi chép: “Nhớ kỹ chưa? Công nhiên hối lộ bổn quan, tội thêm một đẳng.”
Hoắc thị giật mình, cuống quýt chạy tới, lại không dám giật giấy bút trên tay hắn, chỉ đành quỳ sụp, van lạy rối rít.
Bà ta cắn răng, đem toàn bộ tiền bạc trên người dốc hết ra.
“Đại nhân, kỳ thật ta là nhạc mẫu của Chương thái thú, ngài tha cho ta một mạng, cũng coi như cho gã một thể diện. Sau này các ngài đều là đồng liêu, giúp nhau cũng thuận tiện hơn mà.”
Lục Diễm cầm lấy số bạc.
Hoắc thị sắc mặt vui mừng, trong lòng đắc ý, cho rằng vẫn là nhờ con rể hữu dụng.
Ai ngờ chưa kịp cười, đã nghe hắn nói lạnh tanh: “Ghi lại hết chưa?”
“Điện Soái, đã ghi rõ.”
Hoắc thị còn định mở miệng, nhưng ánh mắt lạnh lùng của Lục Diễm đã khiến bà ta rét run, lời tới miệng cũng nghẹn lại.
Lát sau, hắn phất tay cho người chép sổ lui ra.
Hoắc thị thầm thở phào một hơi.
Quả nhiên, trên thế gian này không có gì là không thể giải quyết bằng tiền, nếu có, chỉ là bởi vì bạc chưa đủ.
Bà ta còn đang mừng rỡ thì đã nghe giọng nói lãnh đạm truyền đến:
“Người đâu, áp giải Hoắc thị về kinh, giao cho Hình Bộ thẩm tra.”
Hoắc thị lập tức tái mặt, ngã sụp xuống đất, run giọng kêu: “Quan gia, ta dù gì cũng là nhạc mẫu của Thái thú, ngài còn chưa hỏi rõ ràng đã định tội, có phải quá vội vàng không?”
“À.” Lục Diễm lạnh nhạt: “Bổn soái nghi ngờ Chương thái thú cũng liên đới, ngươi đã nhiều lần nhấn mạnh mối quan hệ, vậy cùng nhau về kinh tra rõ là hợp lý.”
Phi Thập dẫn binh tiến vào, chuẩn bị mang người đi.
Hoắc thị thấy không ổn, vội phủ phục trên đất, không biết moi từ đâu ra một tờ giấy, run giọng: “Đại nhân, chuyện này thật sự không liên quan đến dân phụ!”
Lục Diễm nhìn qua, thu giấy vào ngực, lạnh lùng hỏi: “Nói như vậy, việc kinh doanh của Hoa gia đều do hai huynh muội kia đảm nhiệm, chẳng liên quan gì tới ngươi?”
“Phải, đúng là như thế. Đây là di ngôn của Hoa lão thái gia, giao lại toàn bộ sản nghiệp cho chính thê cùng một đôi nhi nữ.”
“Vậy thì theo lời ngươi, nên bắt bọn họ mới phải.”
“Phải rồi! Nhưng… đại cô nương kia thật sự…”
Bà ta nói tới đây, vỗ tay một cái, mang vẻ bất đắc dĩ:
“Người ta vẫn nói tài sản không nên để lọt ra ngoài, nhưng vì lão nhân gia căn dặn, ta mới tạm quản giúp. Chẳng qua… đại cô nương kia tâm cao khí ngạo, không vừa ý những gì ta an bài. Ngay cả mối hôn sự tốt ta tìm cho nàng cũng không nhận, còn một thân một mình lên kinh tìm nam nhân kia.”
“Sau này lại nghe nói nàng tiếp rước một gã thư sinh ốm yếu không rõ lai lịch. Việc hôm nay xảy ra, chẳng qua đều do nàng gieo gió gặt bão.”
Hoắc thị nói tới đây, ánh mắt âm lãnh, cười lạnh nói tiếp:
“Lúc này nếu ta đoán không lầm, bọn họ đang trốn ở An Ninh Hầu phủ. Ta tận mắt thấy Hoa Thanh Nguyệt – cái thứ ti tiện đó – bước vào phủ, quan gia mau bắt bọn họ đi!”