Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện

Chương 201

Hoắc thị cứ thế lải nhải không thôi.

Lục Diễm nghe xong, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười lạnh, đáy mắt phủ một tầng lệ khí lạnh lẽo, "Từ trước tới nay, ngươi đều ức hiếp nàng như vậy?"

"Tiện nhân không dạy dỗ, sao có thể thành người, ta chỉ là..."

Hoắc thị chưa dứt lời thì đã bắt gặp ánh mắt âm trầm của thượng vị nhân, lập tức im bặt. Bà ta bỗng nhiên phát hiện người trước mặt có chút không giống thường.

Cằm hắn siết chặt, đôi mắt đen tựa hàn đàm sâu thẳm, lạnh lẽo đến rợn người, khiến Hoắc thị không khỏi run lên vài phần.

Lăn lộn trong thương trường nhiều năm, mũi nhạy với nguy hiểm, bà ta lập tức sinh lòng cảnh giác, toan tính rút lui. Dù sao thì, chỉ cần tránh được một cái miệng cắn chết người kia là được.

"Quan gia, lời nên nói ta đều đã nói hết, các ngươi nếu nghi ngờ Hoa gia có tội, thì cứ đi bắt huynh muội bọn họ là được. Ta... có thể đi rồi chứ?"

Lục Diễm chỉ lãnh đạm cười, nụ cười ấy không mang chút ý cười nào.

Hoắc thị thấy hắn cười, cũng cười theo, "Ngài xem, động tĩnh hôm nay gây ra cũng không nhỏ, quan gia, đêm nay dân phụ tại Thiên Hương Lâu có mở tiệc, các cô nương nơi đó ai nấy da trắng như tuyết, gần đây lại có thêm một nhóm nữ tử dị vực mới đến, mong quan gia nể tình tới dự, ta sẽ bảo con rể ta hầu rượu cho ngài mấy chén, xem như tẩy trần đón gió."

Bà ta nói xong thì hành lễ, rồi xoay người bước nhanh ra cửa.

Nào ngờ mới đi được mấy bước đã bị Phi Thập đặt kiếm lạnh lên cổ.

"Vị gia này, ngươi không thấy quan gia còn đang cười sao? Không tin, ngươi hỏi hắn xem, có phải thả ta đi hay không?"

Phi Thập mặt không đổi sắc, đao trong tay dịch thêm một tấc, giọng lạnh như băng: "Chủ tử chưa mở miệng, ngươi không được phép rời đi."

Vừa dứt lời, trong phòng truyền ra một tiếng nói lạnh lùng đến cực điểm:

"Hoắc thị bá chiếm tài sản Hoa gia, đánh năm mươi trượng. Về phần mưu nghịch liên quan tới Định Vương, lập tức áp giải lên xe tù, đưa về kinh, giao cho Hình Bộ thẩm tra. Gia sản này, toàn bộ trả lại cho người nhà Hoa gia."

"Tuân lệnh!"

Hoắc thị vừa nghe xong thì sợ tới mức ngã bệt xuống đất.

Chẳng phải vừa rồi còn nói chuyện xong rồi sao? Cớ gì còn phải áp giải về kinh?

"Quan gia, ta đã nói toàn là lời thật...!"

Giọng trầm thấp như từ trong ngực phát ra: "Từ trước tới nay, nàng đã chịu không ít ủy khuất. Từ nay về sau, ta sẽ từng chút một đòi lại công bằng cho nàng, cho đến khi nàng nguôi giận mới thôi."

Hoắc thị câm lặng.

Đột nhiên bị kéo đi, bà ta liền giãy dụa kêu gào: "Con rể ta là Thái thú, nữ nhi ta sau này là chính thê Thái thú, nhi tử ta là mệnh cách Tể phụ tương lai, các ngươi dám không phân trắng đen liền đánh ta? Tin hay không ta viết đơn kiện trình lên kinh đô..."

"Ái da... ái da...!"

"Bọn ngươi dám đánh người? Dù là quan viên kinh thành cũng không thể muốn đánh ai liền đánh người như thế! Chẳng có chút lý lẽ gì cả!"

"Nhục mạ chủ tử, thêm mười trượng!" – Phi Thập mặt không đổi sắc truyền lệnh.

"Tuân lệnh!"

Hoắc thị không dám lên tiếng nữa, chỉ cắn chặt răng mà chịu. Nhưng rồi lại không nhịn được, buông lời mắng chửi tiện nhân, đồ đĩ, tuy không chỉ đích danh, nhưng lời nào lời nấy đều ám chỉ rõ ràng.

Phi Thập không cần đoán cũng biết bà ta đang nói ai.

"Chửi bới phu nhân, thêm hai mươi trượng!"

Hoắc thị: "..."

Gì cơ?

Ta khi nào mắng phu nhân?

Đau đớn nơi lưng lan tỏa khắp người, Hoắc thị không còn sức phản kháng, chỉ có thể nghiến răng nhịn chịu, không dám hé môi nửa lời.
Tiếng roi đánh dần nhỏ lại, Hoắc thị bị kéo lê lên xe tù. Bà ta vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy con rể mà mình tâm tâm niệm niệm.

"Con rể à, đám người này là ai vậy? Sao chẳng phân rõ trắng đen liền đánh người thế? Mau thay nương đòi lại công đạo đi, nương lần này thật sự chịu thiệt nặng, đau muốn chết! Nếu Huyên Nhi mà thấy chắc sẽ khóc một trận!"

"Ngươi không phải sợ nhất nàng khóc sao, ta..."

"Im miệng cho ta!"

Chương thái thú giận đến mức râu run rẩy, "Ngươi còn dám nói nữa! Ngươi nhìn xem ta giờ ra sao?"

Hoắc thị vừa mở mắt liền sững sờ, xoa xoa mắt lại nhìn, quả nhiên thấy ông ta cũng bị giam trong xe tù.

"Con rể? Này... là sao vậy?"

"Lục đại nhân nổi giận lôi đình, nói là liên quan đến vụ Định Vương, không phân trần liền bắt ta nhốt vào đây."

"Khoan đã, Lục đại nhân? Lục đại nhân nào?"

"Thế tử An Ninh Hầu phủ, Chỉ huy sứ Điện Tiền Tư của kinh thành."

Hoắc thị nằm rạp trên đất, lập tức tỉnh ngộ: "Ta nói mà, sao đột nhiên bị bắt, còn bị đánh, thì ra là vì cái tiện nhân kia!"

"Ý ngươi là sao?"

"Chính là nha đầu Hoa gia chết tiệt đó, dám dựa vào người An Ninh Hầu phủ!"

Lục Diễm đứng bên cửa sổ, khẽ lẩm bẩm: "Thế gian này, từ nay sẽ không ai dám ức hiếp nàng nữa."

Trong vòng một ngày, mấy trăm cửa hàng mang danh Hoa gia tại Lương Nguyên thành đồng loạt đóng cửa vì chủ mẫu bị bắt.

Hắn đứng trước tiểu viện nơi Hoa Thanh Nguyệt từng ở.

Nghe thấy tiếng động bên trong, ánh mắt Lục Diễm phủ một tầng sắc đỏ, trái tim tựa như bị bóp nghẹt. Hắn vội bước vào, kích động gọi:

"Thanh Nguyệt, là nàng sao?"

Sự kinh hỉ trên mặt hắn lập tức đông cứng lại.

Trong phòng đã lâu không có người ở, chỉ có vị đại nương hàng xóm thường đến quét dọn. Bà thấy nam tử xông vào thì nghi hoặc hỏi:

"Công tử tìm ai?"

Lục Diễm nhìn bà lão trước mặt, ánh mắt dần trở nên mơ hồ, bóng người dần biến thành thân ảnh của Hoa Thanh Nguyệt.

Hắn thậm chí nghe thấy nàng trách móc:

"Ta đã chạy xa như vậy, ngươi còn tìm tới làm gì? Tha cho ta đi, được không?"

Ngữ khí như cầu xin, hệt như khi xưa.

Lục Diễm nghẹn ngào nói:

"Ta cũng muốn buông tay, nhưng không có nàng, ta chẳng còn là gì cả. Nếu nàng thích nơi này, ta sẽ ở lại đây bầu bạn. Nếu nàng không muốn về kinh, chúng ta sẽ không quay về nữa. Chỉ cần nàng đừng rời xa ta, dù nàng làm gì ta cũng không truy cứu. Lần này nàng đi, ta coi như chưa từng xảy ra chuyện gì..."

Lão phụ cầm chổi sững người, "Công tử, có phải ngươi nhận nhầm người rồi không?"

Lời vừa dứt, Lục Diễm khẽ chớp mắt, tất cả lại trở về như cũ.

Hắn nghiêng mặt sang một bên, trầm mặc thật lâu mới khẽ nói: "Thật xin lỗi."

Lão phụ nhìn hắn, nghi hoặc hỏi: "Ngươi đang tìm Thanh Nguyệt sao?"

Lục Diễm gật đầu, "Nàng là thê tử chưa quá môn của ta. Hôm nay tới đây, chỉ muốn nhìn lại nơi nàng từng ở."

Nghe vậy, bà lão càng nhìn càng hài lòng. Nam tử này tướng mạo bất phàm, khí độ uy nghi, vừa nhìn đã biết không phải người thường. Thanh Nguyệt cuối cùng cũng được hưởng phúc rồi.

"Công tử, Thanh Nguyệt đi rồi, nhưng ta vẫn thường đến đây quét dọn. Nếu ngài muốn xem gì, lão thân sẽ đưa đi."

Bà vừa nói vừa mở cửa, "Nàng từng ở gian này. Trong phòng vẫn giữ nguyên đồ đạc của nàng, ta chưa từng đụng tới, chỉ mong một ngày nàng quay về, tìm gì cũng tiện."

Lục Diễm đảo mắt nhìn quanh, mỗi tấc đất nơi đây đều là nơi nàng từng sinh hoạt, từng cười nói.

Mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười, đều như khắc sâu vào tận xương tủy.

"Cái áo này là do Thanh Nguyệt tự tay thêu làm áo cưới. Sau khi rời Hoa gia, nàng sống bằng nghề may áo cưới, kiếm tiền trị bệnh cho đệ đệ. Cái này là do nàng khâu từng mũi từng chỉ trong nhiều đêm mới hoàn thành. Không ngờ sau đó các ngươi đưa nàng về kinh, nên áo này vẫn để lại đây. Nếu ngài là vị hôn phu của nàng, chi bằng mang nó về kinh, nàng thấy được nhất định sẽ vui mừng lắm."



Bình Luận (0)
Comment