Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện

Chương 27

Lời còn chưa dứt, Lục Diễm và Phi Cửu đã đồng thời nhảy xuống hồ.

Phi Cửu vốn định bơi về phía Hoa Thanh Nguyệt, dù sao cô nương này là khách quý, lại là người Lục gia xem trọng. Nhưng chưa kịp hành động, y đã nghe tiếng Lục Diễm phân phó:

“Ngươi đi cứu Tri Ngữ, rồi tiện thể đưa nàng về luôn.”

Phi Cửu thoáng khựng lại trong chớp mắt, nhưng không dám cãi lời, lập tức bơi nhanh về phía Lục Tri Ngữ.

Còn Hoa Thanh Nguyệt, từ lúc rơi xuống nước đã cố gắng bình tĩnh. Nàng biết bơi chút ít, vốn định kéo Lục Tri Ngữ lên bờ, ai ngờ vừa mới đưa tay ra thì đã bị Tri Ngữ ôm chặt lấy, quấn lấy như thể mạng sống đang treo lơ lửng.

Dù nàng có kêu thế nào, Lục Tri Ngữ vẫn chẳng có phản ứng, ngược lại còn quấn siết hơn, như thể muốn kéo nàng cùng chìm xuống. Hoa Thanh Nguyệt hết đường xoay xở, dần dần cạn sức, cả hai bắt đầu bị dòng nước xoáy cuốn xuống sâu hơn.

Sau vài lần uống nước sặc đến lả đi, Hoa Thanh Nguyệt bắt đầu đuối sức, cơ thể mềm nhũn chìm dần xuống đáy hồ.

Trong khoảnh khắc ấy, nàng chợt nghĩ: gần đây hình như mình thật sự xui tận mạng, lần nào cũng cận kề ranh giới sinh tử. Không biết Lục gia có vì chuyện nàng xả thân cứu Tri Ngữ mà nể tình, đối xử tử tế với Thanh Dương, mời thầy thuốc giỏi trị dứt căn bệnh cho đứa nhỏ ấy, để nó sống một đời bình yên?

Nghĩ đến đây, lòng nàng dần lịm xuống. Mệt mỏi quá rồi.

Nàng khẽ nhắm mắt lại. Cứ vậy đi.

Ngay giây phút ý nghĩ ấy vừa lóe lên, một bàn tay to khỏe bất ngờ ôm chặt lấy eo nàng, kéo nàng vào một vòng tay ấm áp, an toàn.

Cả người nàng ướt sũng, áo trong mỏng dính chặt lấy cơ thể, da thịt kề sát nhau, thân nhiệt người kia nóng rực lan truyền sang khiến nàng hơi mở mắt ra—Lục Diễm?

Là… Lục Diễm?

Rõ ràng hắn chán ghét nàng, từng mắng nàng không biết lễ nghi, vậy mà hết lần này đến lần khác lại cứu nàng. Ân tình này… nàng sợ đời này không trả nổi.

Sắp không gắng gượng nổi nữa rồi, nàng chẳng còn sức để ảo tưởng thêm gì, đành nhắm mắt lần nữa.

“Hoa Thanh Nguyệt! Ngươi không được chết! Cho ta tỉnh táo lại!”

Giọng nói ấy mơ hồ vọng vào tâm trí, sau đó nàng hoàn toàn mất đi tri giác.

Trong phòng, ánh đèn dầu leo lét hắt lên vách, hai người lặng lẽ dựa sát vào nhau.

Hoa Thanh Nguyệt vẫn mê man, sắc mặt tái nhợt xen lẫn đỏ ửng vì sốt cao, hàng mày nhíu chặt, miệng lẩm bẩm không ngừng: “Lạnh… lạnh quá…”

Lục Diễm ngồi bên cạnh, ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé run rẩy của nàng. Đôi mắt đen thẳm nhìn nàng không rời, chẳng rõ đang nghĩ gì. Rất lâu sau, ánh mắt ấy mới dần trở lại bình thản.

Ngoài cửa sổ, Đào Hề bưng bát thuốc đứng lặng, nhìn bóng hai người in lên tấm rèm lụa. Nàng thở dài, không biết có nên gõ cửa hay không.

“Vào đi.” – Giọng Lục Diễm vang lên.

Đào Hề hít sâu một hơi, đẩy cửa bước vào.

“Đặt xuống rồi ra ngoài.”

“Nhưng… cô nương nhà nô tỳ…” – Nàng ấy chưa kịp nói hết đã bị ánh mắt sắc như dao của hắn quét tới, sợ hãi cúi đầu, nhanh chóng lui ra.

Vừa bước tới cửa, nàng lại hối hận. Mình sao có thể bỏ mặc cô nương như thế mà đi chứ?

Nhưng nghĩ lại, Lục đại công tử đã ra tay cứu người, hẳn sẽ không làm gì tổn hại cô nương. So với Lục Tứ công tử, nàng cảm thấy Lục Diễm càng xứng đáng với cô nương hơn. Ít ra… người này có thể bảo vệ nàng.

Chỉ là… đợi cô nương tỉnh lại, nàng ấy nhất định phải kể cho rõ mọi chuyện.

Trong phòng, Lục Diễm dùng tay cạy môi nàng ra, định đút thuốc vào.

“Không… đắng lắm…” – Câu nói lẩm bẩm thoát ra từ đôi môi khô khốc của nàng khiến tay hắn khựng lại.

Hắn siết chặt hàm: “Nuốt vào.”

Vẫn là không được.

Không chần chừ, hắn uống một ngụm thuốc, cúi xuống, môi chạm môi, từng giọt đắng nghẹn được truyền sang.

Thân thể nóng rực của Hoa Thanh Nguyệt theo bản năng nép lại gần. Nơi đầu lưỡi vừa cảm nhận được chút mát lạnh ấy liền đón lấy ngay. Nhưng vị đắng truyền tới khiến nàng khó chịu, toan nhổ ra, thì đôi môi bị đối phương giữ chặt, không thể làm gì khác ngoài nuốt xuống.

Cứ như vậy, lặp đi lặp lại.

Cuối cùng, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, không chịu nổi nữa, nàng bất chợt… cắn mạnh một cái.

Lục Diễm nhìn vết máu ửng nơi khóe miệng, cau mày, lặng lẽ lau đi.

Nữ nhân chết tiệt này… chờ tỉnh lại, phải bắt nhổ hết răng mới được. Cắn cái kiểu gì chứ!

Thuốc đã vào, nhưng nàng vẫn run rẩy không ngừng, lẩm bẩm gọi cha mẹ, gọi cứu mạng… Sau đó là mấy tiếng ú ớ chẳng rõ là gì.

Hắn cúi đầu lắng nghe, rồi đột nhiên nghe thấy:

“Lê ca ca…”

Thân thể Lục Diễm cứng đờ.

Một luồng lửa giận hừng hực bùng lên trong lồng ng.ực. Hắn gần như bật dậy, kéo mạnh nàng lên, gằn từng tiếng:

“Ngươi nhìn cho rõ! Ta là ai?!”

Hoa Thanh Nguyệt nhíu mày, đau đến rên khẽ, rồi khẽ hé môi lẩm bẩm:

“Đại ca ca…”

Chỉ bấy nhiêu thôi, lửa giận ngùn ngụt trong mắt hắn mới dần dập tắt. Hắn cúi xuống, ôm nàng thật chặt vào lòng.

Nàng lại khẽ hé mắt, bầu trời đã tối đen.

Mọi thứ xung quanh thật quen thuộc. Căn phòng này nàng tuy chỉ ở mấy hôm, nhưng nhìn một lần là nhớ – đây là Thanh Trúc Viện.

Nàng… chưa chết.

Bên cạnh, Lục Lê vẻ mặt lo lắng, lên tiếng nhẹ nhàng:

“Thanh Nguyệt muội muội, muội tỉnh rồi sao?”

Hoa Thanh Nguyệt ngơ ngác nhìn người trước mặt: “Lê ca ca?”

“Thấy muội tỉnh lại là ta yên tâm rồi. Muội cứ yên tâm dưỡng thương đi, ta nhất định sẽ giải thích rõ mọi chuyện với các nàng. Chuyện này không liên quan gì đến muội cả.”

“Lê ca ca, huynh nói vậy là sao?”

Vừa dứt lời, hắn ta đã vội vã rời đi.

Bên ngoài, Đào Hề thấy Lục Tam công tử rời đi thì mới bước vào, vừa ôm miệng khóc, vừa bật cười, cuối cùng không nhịn được ôm chặt lấy Hoa Thanh Nguyệt không buông.

Nàng khẽ khép mắt lại, cảm thấy trời đất đảo điên, rồi cứ mơ mơ màng màng ngủ mê man, lại mấy lần tỉnh dậy.

Đào Hề lớn tiếng gọi: “Đại công tử! Cô nương nhà ta tỉnh rồi!”

Hoa Thanh Nguyệt dốc hết sức định bảo nàng đừng gọi to, nhưng miệng chỉ bật ra âm thanh yếu ớt như tiếng muỗi kêu.

Chẳng mấy chốc, Lục Diễm và Chương Tự cùng nhau bước vào, Chương Tự còn vác theo một cái hòm thuốc trên lưng.

Chẳng lẽ mọi thứ trước đó không phải ảo giác, là thật?

Đúng lúc đó, giọng trêu chọc đầy sinh khí của lang trung vang lên:

“Nhìn dáng vẻ của cô nương này, e là cùng hầu phủ các người có duyên tiền định đấy. Mới mấy ngày thôi, ta đã phải tới hai lần rồi. Trong cung còn chưa có ai làm phiền ta như vậy.”

“Bớt lắm lời, mau xem tình hình đi.” – Lục Diễm lạnh giọng ngắt lời.

“Cũng may chỉ bị sặc vài ngụm nước, lại cứu kịp thời, bây giờ không còn đáng ngại nữa.”

“Kê đơn đi.” – Lục Diễm phân phó.

“Không muốn uống thuốc đâu!” – giọng yếu ớt cất lên từ giường.

Phi Cửu bước lên, làm một động tác “mời” đầy trịnh trọng:

“Được rồi, được rồi, ta đi kê thuốc.” – Chương Tự bực dọc rời khỏi phòng.

“Vậy nô tỳ đi theo lấy thuốc.” – Đào Hề cũng nhanh chân đi theo ra ngoài.

Trong khoảnh khắc, trong phòng chỉ còn lại hai người: Hoa Thanh Nguyệt và Lục Diễm.

Hoa Thanh Nguyệt muốn gọi Đào Hề lại, vừa mới há miệng thì cô nàng đã chạy mất tăm mất tích.

Nàng thầm kêu khổ trong lòng. Nếu trưởng bối nhà họ Lục tới mà thấy Lục Diễm ở trong phòng nàng, không biết sẽ nghĩ sao, đến lúc đó nàng còn mặt mũi nào gả cho Lục Tam công tử nữa chứ?

Lục Diễm vẫn chăm chú nhìn nàng đang nằm trên giường. Hắn chỉ vừa rời đi trong chốc lát mà nàng đã rơi xuống ao. Nếu không có hắn, liệu nàng còn có thể sống sót đến hôm nay sao?

Hoa Thanh Nguyệt cảm nhận rõ ánh mắt chăm chú của hắn, khuôn mặt đỏ bừng nhưng lại không có chỗ nào để trốn.

Cái tên này không phải lúc nào cũng mở miệng ra là “lễ nghĩa – đạo đức” à?

Không biết phòng khuê của cô nương thì không được tùy tiện ra vào hay sao?

Còn, còn dám nhìn nàng chằm chằm như thế nữa!

 

Bình Luận (0)
Comment