Tuy nàng gọi hắn một tiếng “huynh trưởng”, nhưng đó là vì nàng biết sau này mình sẽ gả cho Lục Tam công tử nên mới sớm thân thiết mà gọi như vậy. Chứ xét cho cùng, bọn họ đâu có quan hệ máu mủ, tám đời cũng chưa chắc đã dính dáng gì đến nhau.
Thế mà hắn – một người tự xưng là “huynh trưởng” – lại dám xông vào khuê phòng của nàng. Đây mà gọi là giữ lễ hả?
Nói nàng thô lỗ, vậy chẳng phải hắn còn vô lễ hơn?
Như vậy mà không sợ làm mất mặt An Ninh Hầu phủ của họ chắc?
Phòng ở viện Thanh Trúc vốn đã chẳng lớn, ngày thường chỉ có một mình Hoa Thanh Nguyệt thì còn thấy ổn, giờ trong phòng lại đứng thêm một người đàn ông cao lớn, khí thế bức người khiến nàng có cảm giác như không khí bị hắn chiếm mất phân nửa, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Quan trọng hơn là—nàng còn không có quyền đuổi người!
Nếu phải đi, thì cũng là nàng là người nương nhờ ở đây phải rời đi, làm gì có chuyện khách nhân đuổi chủ nhân đi chứ?
Nhưng cứ tiếp tục thế này cũng quá mất tự nhiên. Nghĩ đi nghĩ lại, Hoa Thanh Nguyệt vẫn quyết định lên tiếng hỏi chút gì đó để phá vỡ sự im lặng gượng gạo.
Nàng vừa định mở miệng hỏi tình hình bên bờ ao thì đã bị ánh mắt lạnh băng của hắn làm cho sững người. Rõ ràng nàng biết mình cũng là người ngoài được cứu lên, như vậy Lục Tri Ngữ hẳn cũng không sao mới phải. Nhưng nghĩ gì thì nghĩ, nàng vẫn buộc phải hỏi.
Chỉ thấy người đàn ông cao lớn ấy chậm rãi tiến lại gần, đến bên mép giường, ngón tay thon dài lạnh lẽo đặt lên trán nàng.
Hoa Thanh Nguyệt theo bản năng khẽ rùng mình.
“Đại ca ca...”
Ngay sau đó, Lục Diễm nhẹ giọng cất tiếng, khó phân định là dịu dàng hay lạnh lùng:
“Cảm thấy thế nào? Còn chỗ nào không thoải mái không?”
Hoa Thanh Nguyệt lúc ấy đầu óc như bị đánh một gậy cho choáng váng, trong đầu rối như tơ vò, ngay cả muốn né tránh cũng quên mất, cứ để mặc bàn tay thô ráp rộng lớn kia đặt trên trán mình.
Một lát sau, ý thức mới từ từ trở lại, tư duy cũng dần rõ ràng hơn.
Người này... đang làm cái gì thế?
Chuyện gì xảy ra vậy? Nàng nhớ là mình bị ai đó đẩy xuống ao, sau đó bị Lục Tri Ngữ bám lấy, rồi tiếp sau là...
Chẳng lẽ nàng đã chết? Hay đây là mộng?
Thần sắc lo lắng trên mặt Lục Diễm quá chân thật, Hoa Thanh Nguyệt khẽ nhéo mạnh chân mình dưới lớp chăn.
Cơn đau nhói như xuyên tim lan khắp thân thể khiến nàng nhíu mày.
Sau khi chắc chắn đây không phải là mơ, nàng vội vàng muốn rụt người tránh khỏi bàn tay trên trán.
Nhưng người nọ như nhận ra ý định của nàng, lực tay liền tăng thêm, không cho nàng trốn tránh.
“Ta hỏi lại một lần nữa, còn thấy khó chịu chỗ nào không?”
Hoa Thanh Nguyệt ngơ ngác lắc đầu.
Toàn thân nàng mềm nhũn, phải gắng sức lắm mới có thể nghiêng người tránh ra xa hắn một chút.
Lục Diễm híp mắt, trong đáy mắt ánh lên tia sáng khó lường.
Một lát sau, hắn như không có việc gì thu tay về, đứng dậy, ánh mắt vẫn không rời khỏi người trên giường. Hắn nói:
“Năm đó tổ phụ ngươi có ân với Lục gia, bây giờ con gái ân nhân gặp nạn tại Lục gia, ta cứu ngươi hai lần, cũng coi như đã trả xong ân tình ngày trước.”
Hoa Thanh Nguyệt: “.............”
Ý gì đây?
Là nói ân tình giữa hai nhà đã xóa bỏ, cũng là ám chỉ nàng đừng mơ tưởng gì đến chuyện gả vào Lục gia sao?
“Thanh Nguyệt.”
Nàng theo bản năng nhìn hắn, yên lặng chờ câu tiếp theo.
“Lần sau làm việc, dùng đầu óc suy nghĩ trước.”
Hoa Thanh Nguyệt vốn đang nắm chặt mép chăn, nghe xong lời này cũng chỉ đành buông lỏng tay ra. “Đại ca ca, xin hỏi Tri Ngữ tỷ có sao không?”
Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi trả lời, giọng nói có phần gượng gạo: “Có ngự y chăm sóc, không sao cả, chỉ bị hoảng sợ.”
“Vậy còn ta? Nếu huynh đến chậm một bước, ta...”
Nhắc đến chuyện này, hắn nhớ lại lời mê sảng của nàng tối hôm qua, sắc mặt lại trầm xuống mấy phần, giọng nói trở nên lạnh lẽo:
“Ngươi luôn hành sự không nghĩ đến hậu quả như vậy sao? Rõ ràng biết bản thân không biết bơi, còn chen vào với đám tiểu thư đó làm gì. Nếu ta đến muộn, ngươi chết đuối rồi, người ta sẽ nghĩ sao về Lục gia? Lẽ nào muốn tổ mẫu tuổi cao như vậy phải bị gọi đến Đại Lý Tự hầu chuyện à?”
Lục Diễm đứng bên mép giường, ánh mắt lạnh lùng, như từng nhát dao chém xuống người nàng. Không hề hỏi đến nguyên nhân sự việc, dường như trong mắt hắn, chân tướng hoàn toàn không quan trọng.
Nàng là đi cứu người, hơn nữa là cứu muội muội ruột thịt của hắn.
Nhưng lời hắn nói lại giống như đang trách mắng nàng lo chuyện bao đồng, cho rằng cái mạng của nàng chẳng đáng một xu, nếu chết cũng chỉ là làm liên lụy đến danh tiếng của phủ An Ninh Hầu.
Cũng phải thôi.
Nàng là gì cơ chứ?
Cho dù tổ phụ nàng từng có ơn với Lục gia thì đã sao?
Hoa Thanh Nguyệt tựa người vào đầu giường, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, quẫn bách nhìn cánh môi mỏng của hắn mấp máy, cuối cùng khẽ cười khổ.
Thì ra, mạng nàng thật sự tiện như vậy.
Nếu có thể, nàng chỉ muốn bỏ chạy khỏi nơi đây, trở về mái nhà nơi có cha mẹ yêu thương. Không bao giờ phải nhìn sắc mặt người khác nữa.
Nhưng mà nhà đó đã không còn. Mái hiên che gió che mưa sớm đã sụp đổ, cha mẹ qua đời, người thương yêu nàng nhất – tổ phụ – cũng không còn. Nàng không còn nơi nào để dựa vào.
Giờ đây, nàng còn phải làm cái bia đỡ đạn cho Thanh Dương, muốn lui cũng không được.
Lục Diễm thấy sắc mặt nàng tái nhợt, giọng điệu bỗng đổi sang châm chọc:
“Thấy oan ức lắm sao?”
Hoa Thanh Nguyệt ngẩng đầu, ánh mắt mông lung, chỉ lặng lẽ nhìn hắn, không nói lời nào.
Rất nhanh sau đó, hắn lại mở miệng, giọng lạnh như băng:
“Ngươi hành động không suy nghĩ, ngoài việc gây rắc rối thì chẳng có tác dụng gì khác.”
Hoa Thanh Nguyệt hơi ngẩng đầu, ánh mắt hiện rõ vẻ khó hiểu.
Nàng nhớ rõ Lê ca ca cũng đã đến. Giờ nghe lời hắn nói, đầu óc nàng tỉnh táo hơn hẳn, càng xác định Lục Lê thật sự đã hứa sẽ giúp nàng giải thích rõ mọi chuyện.
Chẳng lẽ... mọi người đang trách nàng đẩy Lục Tri Ngữ xuống nước?
“Không hiểu?”
Làm sao mà nàng không hiểu cho được? Khi ấy tình huống xảy ra đột ngột, nàng và Lục Tri Ninh vốn chỉ đi hái sương đọng trên lá sen, sau đó hai người kia tranh cãi, nàng bước tới khuyên can, đã giữ chặt được Lục Tri Ngữ, không ngờ lại bị ai đó đẩy một cái từ phía sau, cả hai mới rơi xuống nước.
Nàng đã cố gắng tránh xa rồi, nhưng chỉ là một kẻ thân cô thế cô đến nhờ vả, nàng lấy đâu ra tự tin mà phản bác?
Nhưng cho dù như vậy, nàng cũng không cho phép mình phải cắn răng nuốt uất ức.
Chuyện không phải nàng làm, thì tuyệt đối không thể đổ lên đầu nàng.
Nghĩ đến đây, nàng gắng gượng ngồi dậy, cúi đầu hành lễ. Dù cố kiềm chế, nước mắt vẫn lấp lánh trong mắt, chỉ là nàng cố chấp không để nó rơi xuống.
“Đại ca ca, chuyện Tri Ngữ tỷ rơi xuống nước... không liên quan đến ta. Hôm nay ta đến ao sen là vì Tri Ninh muội muội gọi đến thu sương trên lá sen. Sau đó hai người kia tranh cãi, ta chỉ bước lên để khuyên can. Khi ấy ta đã giữ được tay của Tri Ngữ cô nương, nhưng không biết là ai đã đẩy từ phía sau, khiến cả hai chúng ta đều ngã xuống.”
Lúc này mái tóc nàng vẫn chưa kịp vấn lại, từng sợi đen dài buông lơi trước ngực, theo từng nhịp thở khẽ lay động. Chiếc cổ mảnh mai thấp thoáng dưới cổ áo... Cảnh tượng ấy giống hệt như trong mộng đêm qua, cảm giác mềm mại đến nay hắn vẫn chưa quên được.
Ý thức được bản thân đang nghĩ gì, Lục Diễm vội vàng dời mắt, xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh lùng nói:
“Chưa đến mức hết thuốc cứu, vẫn còn biết biện giải cho mình vài câu.”
Dù bị ánh mắt lạnh lẽo kia nhìn đến mức da đầu tê dại, Hoa Thanh Nguyệt vẫn tự nhủ bản thân không được sợ hãi. Nếu lúc này không làm rõ, hậu quả duy nhất là bị đuổi khỏi phủ, không còn đường lui. Nàng thấp giọng mở miệng:
“Đại ca ca... có thể tin Thanh Nguyệt không?”