Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện

Chương 29

Lục Diễm chẳng hồi đáp, bất chợt buông một câu:

“Vài ngày tới, ngươi tạm miễn học quy củ, lễ nghi.”

“Vâng, đại ca ca.” – Hoa Thanh Nguyệt ngoan ngoãn đáp lời.

Tuy rằng câu trả lời vốn đã nằm trong dự liệu, nhưng vành mắt nàng vẫn ngấn lệ, không kìm được rơi xuống. Trong lòng mơ hồ ôm hy vọng: nếu Lê ca ca thật lòng tin nàng, chịu ra mặt vì nàng, thì những người khác chắc cũng sẽ chịu tin đi?

Nàng đã nói, hắn không tin – thì nàng có cố gắng cách mấy cũng chẳng ích gì.

Song, trong mắt Lục Diễm, chuyện này lại là một tầng ý nghĩa khác. Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt hoe đỏ của nàng, ánh mắt đen như mực càng thêm u ám. Bàn tay khẽ vươn ra, định lau giọt lệ kia.

Đêm ấy, nàng cũng từng khóc như thế này. Chính tay hắn khi ấy đã giúp nàng lau khô nước mắt. Cảm giác ấm nóng mềm mại ấy đến nay vẫn còn in hằn nơi đầu ngón tay. Mấy ngày qua, hắn cố đè nén rung động trong lòng, nay lại như có mầm mống trỗi dậy.

Nhưng rồi nhớ lại cuộc đối thoại giữa nàng và Lục Lê, mắt hắn thoáng trầm xuống, giọng nói mang theo ý giễu cợt:

“Đã tỉnh dậy rồi, thì nên nghĩ cho kỹ xem nên lấy lý do gì để biện bạch cho bản thân đi. Lê ca ca của ngươi giờ đang ở học viện, sợ là cũng chẳng giúp gì được ngươi đâu. Ngươi còn trông cậy vào hắn sao?”

Hoa Thanh Nguyệt ngẩn người, hàng mi cong dài ướt nước, ánh mắt đầy xấu hổ xen lẫn phẫn nộ nhìn Lục Diễm.

Lục Diễm vẫn luôn rũ mắt, giờ mới ngẩng lên, giọng điệu khó dò:

“Chuyện ngươi cầu, ta có thể giúp.”

Hoa Thanh Nguyệt chẳng đoán nổi rốt cuộc hắn đang toan tính điều gì.

Giúp người làm vui ư? Nàng không tin một nhân vật như Điện Soái – quyền khuynh thiên hạ – lại rỗi hơi làm chuyện không công.

Thấy nàng còn lưỡng lự, hắn nói thẳng:

“Chuyện ngươi rơi xuống nước, nếu ngươi mở miệng cầu ta, ta có thể giúp ngươi một tay.”

Trong phòng tĩnh lặng một hồi, câu nói ấy như từ xa vọng lại – rõ ràng gần trong gang tấc mà Hoa Thanh Nguyệt lại cảm tưởng như tận chân trời.

Đây là lần thứ hai hắn buộc nàng phải mở miệng cầu xin.

Gần như chẳng cần do dự, nàng đáp:

“Cầu xin đại ca ca, hãy giúp ta.”

Lời hắn nói không sai – nàng là người ngoài, không thân không thế, ngoài việc gánh oan, nàng chẳng có đường lui.

Người nào nàng cũng không thể đắc tội.

Cuối cùng, Lục Diễm mỉm cười, chỉ để lại một câu:

“Vài ngày tới, cứ an phận nằm trên giường mà nghĩ xem nên dùng thứ gì để cảm tạ ta vì ba lần cứu giúp.”

Dứt lời, hắn xoay người rời khỏi phòng.

Nhìn theo bóng lưng khuất dần của hắn, lệ nàng cuối cùng vẫn rơi xuống.

Khi Đào Hề bước vào phòng, vừa thấy tiểu thư nhà mình mặt trắng bệch, mắt đỏ hoe, nàng ấy liền đau lòng. Mọi chuyện xảy ra bên hồ sen sáng nay, nàng ấy đều thấy rõ mồn một – những tiểu thư cao cao tại thượng kia ngày thường giả vờ dịu dàng hiền hậu, hóa ra sau lưng lại làm những chuyện ti tiện đến thế.

Tiểu thư nhà mình vốn chẳng hề muốn tranh giành gì, chỉ mong cùng tỷ muội sống yên ổn dưới một mái hiên, vậy mà các nàng lại cứ một mực không dung tha.

Đào Hề không đành lòng, đặt chén thuốc xuống bàn bên cạnh, thấp giọng hỏi:

“Cô nương, có phải đại công tử cũng nghi ngờ là người đẩy Ngũ cô nương xuống nước không?”

Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, hơn nữa ai chẳng biết đại công tử vốn chẳng ưa tiểu thư nhà nàng. Lúc này, trong đầu Đào Hề đã vẽ ra vô số cảnh tượng đại công tử trách oan tiểu thư, nàng uất ức nói:

“Cô nương, hay là chúng ta đi tìm lão phu nhân, đem mọi chuyện sáng nay trình bày một lượt. Chúng ta tới phủ An Ninh hầu là để nương nhờ, nhưng đâu phải đến để chịu oan khuất vô cớ như thế. Hôm nay nô tỳ cũng có mặt, tận mắt chứng kiến, rõ ràng là Lục Thất cô nương đẩy người xuống nước, nô tỳ sẽ đứng ra làm chứng!”

Giọng nói đầy phẫn nộ và bất bình.

Hoa Thanh Nguyệt lau khô nước mắt, chỉ nhàn nhạt bảo:

“Đào Hề, đưa thuốc đây cho ta.”

Nàng vừa dứt lời, bưng chén thuốc uống cạn một hơi, Đào Hề áy náy nói:

“Cô nương, hôm nay ngài cứ uống thuốc trước, lát nữa nô tỳ xuống bếp xin chút chè hạt sen, uống vào là đỡ đắng ngay.”

Hoa Thanh Nguyệt lấy khăn ra, chậm rãi lau sạch khóe miệng còn dính thuốc, dịu dàng nói:

“Đào Hề, không cần đâu. Giờ chúng ta ở nhờ nhà người, thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện, huống hồ hiện tại cũng không cần học quy củ gì nữa, chúng ta cứ yên lặng đợi trong phòng là được.”

 

Nhị phòng - sân sau.

Phu nhân Cố thị ngồi bên giường, nhìn Lục Tri Ngữ vẫn còn mê man, xót xa không nén được, bàn tay nhẹ vuốt gương mặt tái nhợt của con gái, vẻ mặt nghiêm trọng lắng nghe nha hoàn thuật lại chuyện đã xảy ra trong ngày.

“Ngươi nói là, nha đầu họ Hoa kia đẩy một cái, rồi con ta mới ngã xuống à?”

Nha hoàn cúi đầu, không nhìn rõ được sắc mặt, giọng run rẩy đáp:

“Nô tỳ... nô tỳ lúc đó đang hái sương trên lá sen, không thấy rõ ràng, chỉ khi nghe có động thì thấy Hoa cô nương đang đẩy ngũ cô nương, lục cô nương thì đang định kéo cả hai lại.”

Dứt lời, nàng ta dừng một chút rồi nói tiếp:

“Nô tỳ thấy tình cảnh như vậy, đang định chạy đến cứu cô nương, thì thấy Hoa cô nương đã nhảy xuống nước kéo người lên.”

Vĩnh Ngọc – nha hoàn thân cận bên Lục Tri Ngữ – nói đúng là những gì nàng ta tận mắt chứng kiến. Dù Lục lục cô nương từng dặn dò không được tùy tiện nói bậy, nhưng sự thật trước mắt, nàng ta vẫn kể lại nguyên vẹn.

Chuyện cứ mập mờ ba phải như thế khiến người ta thêm rối trí, Cố thị bỗng đứng bật dậy.

“Vì cớ gì mà cãi nhau?”

“Ban đầu... hình như đang tranh luận ai xinh đẹp hơn ai, rồi sau đó mấy cô nương liền xảy ra xô đẩy.”

“Nhảm nhí!” Cố thị tức giận đặt mạnh bát thuốc nguội lên bàn. “Nó dám hại con ta như vậy, nếu con ta xảy ra chuyện gì, ta liều mạng với nó!”

“Mẫu thân, nghe nói Hoa muội muội đã tỉnh rồi. Chúng ta không có mặt tại chỗ, cũng không thể chỉ nghe lời hạ nhân rồi đổ hết tội cho người khác. Còn nên nghe nàng ấy nói gì đã.”

Lục Hành kéo chăn đắp lại cho muội muội, nhẹ giọng nói.

“Còn nói gì nữa? Rõ ràng mọi người đều tận mắt chứng kiến, giờ muội con bị hại thành ra thế này, mà con còn bênh vực người ngoài à?”

“Mọi chuyện cần xét đến đạo lý, không phải ai nói trước thì sẽ là người đúng.”

Cố thị đang nổi giận nên chẳng nghe lọt tai, phẩy tay bảo hắn đừng nhiều lời.

Nhị phòng nhà họ Cố này không giống tam phòng Ngô thị. Vị chủ mẫu này từng được Thái hậu nuôi dưỡng một thời gian, dù bình thường không quản chuyện trong phủ nhưng lại có tiếng nói rất lớn, đặc biệt đối với ba đứa con thì hết mực thiên vị.

Nay nghe nói có kẻ dám hại con mình, hận không thể lập tức xử tử tại chỗ.

Trước đó còn cảm thấy cô nương họ Hoa kia dịu dàng dễ mến, thấy lão thái thái yêu quý nàng thì cũng chẳng làm khó, nước giếng không phạm nước sông. Nào ngờ lại là kẻ tâm cơ hiểm độc. Trước đây, giữa các tỷ muội Lục gia dù có tranh cãi cũng chỉ là mấy câu qua lại, giờ lại thành ra chuyện hại người.

Nghĩ đến đây, Cố thị lạnh mặt:

“Vĩnh Ngọc, đi, gọi con nha đầu họ Hoa đó đến đây cho ta!”

Chuyện xảy ra bên hồ sen hôm nay nhanh chóng lan khắp phủ, chỉ có Lục lão phu nhân quanh năm niệm Phật là không biết gì.

Tất nhiên, Lục Diễm cũng đã ra lệnh không cho ai bàn tán linh tinh ở Triều Huy Đường, tránh quấy nhiễu lão thái thái. Nhị gia đang bận xử lý chính sự ở Hộ Bộ, từ trước đến nay vốn không can thiệp chuyện hậu viện. Tam gia thì càng không ai thấy bóng dáng đâu, việc vặt trong nhà cũng mặc kệ.

Vừa hay, Lục Diễm dạo này rảnh rỗi, nên đích thân nhận việc này.

Người trong phủ đều lo thay cho vị cô nương đang ở Thanh Trúc Viện kia, chẳng biết nàng còn có thể trụ lại được bao lâu.

 

Tam phòng – Xuân Vũ Các.

Ngô thị cũng đang nghe bọn hạ nhân kể lại đầu đuôi chuyện bên hồ sen. Nghe đến đoạn Hoa Thanh Nguyệt đẩy Lục Tri Ngữ xuống nước, mà Tri Ngữ đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, mấy lang trung thay nhau canh giữ, không rõ khi nào mới tỉnh.

“Là Diễm ca nhi nhà ta vớt con nha đầu đó lên à?”

Ngô thị nghe đến đây không nhịn được, lại hỏi lại một lần.

 

Bình Luận (0)
Comment