Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện

Chương 37

Đêm đến, Lục Tri Ninh cùng Lục Tri Duyệt bị nha hoàn dìu đến từ đường chịu phạt.

Trong sân, Ngô thị đã nổi trận lôi đình một phen, sau lại bị Tam lão gia gọi vào thư phòng quở trách một trận.

Lục Tam lão gia từ thư phòng trở ra, sắc mặt vẫn chưa nguôi giận, râu mép run rẩy, chỉ tay vào bà ta mà mắng xối xả:

“Ngươi tự xem lại đi! Nữ nhi dạy dỗ thành ra như thế, thiếp thất chẳng quản được, con cái cũng chẳng trông nom nổi! Ngươi có biết hôm nay ta bị Nhị ca mắng cho một trận ra trò hay không? Chính cháu ruột tới chất vấn ta về lễ nghi trưởng bối, ngươi nghe mà không thấy thẹn sao? Ngươi không biết xấu hổ, ta còn biết giữ thể diện nữa đấy!”

Ngô thị vốn đã có một bụng ấm ức, nghe đến câu này thì liền nổi đoá:

“Lão gia! Nếu như Tri Ninh có điều gì sai quấy, cũng là do ta dạy dỗ chưa đến nơi đến chốn, nhưng còn Chu thị tâm thuật bất chính, lại cũng đổ lên đầu ta? Rõ ràng chỉ là chuyện cãi vã giữa mấy cô nương, lang trung cũng đã nói hai đứa đều không hề gì, vậy mà bọn họ cứ nhắm vào không buông, ép tới cùng. Tri Ninh đã quỳ, cũng đã nhận lỗi, chẳng lẽ đến cả phạt quỳ trong từ đường cũng không đủ?”

Bà ta nói đến đây, thở phì phò một lúc rồi tiếp lời:

“Ông chỉ nghe lời người ngoài, trở về đã trách mắng, có từng hỏi rõ ràng nguyên do hay chưa? Lẽ nào chỉ có nữ nhi chúng ta là sai? Vậy còn Lục Tri Ngữ, còn Hoa Thanh Nguyệt thì sao?”

Càng nói, Ngô thị càng uất ức, đến mức bật khóc:

“Từ ngày ta quản lý việc nhà, chưa từng để trễ nải chuyện gì, lão gia cũng thấy rõ trong lòng. Giờ thì hay rồi, nói thu quyền là thu, nông chẳng nói một lời an ủi, ngược lại còn theo người ngoài mà mắng ta và con ta.”

Lục Tam lão gia vốn đã bực dọc, nghe vậy càng thêm bực, phất tay áo bỏ đi.

Ngô thị nhìn bóng lưng lạnh lùng của lão, nước mắt không kìm được tuôn rơi. Nếu không nhờ Tiết ma ma đỡ lấy, e rằng bà ta đã ngã quỵ tại chỗ.

“Tam phu nhân, đừng để lửa giận tổn hại thân thể. Ngài mới khỏi bệnh, lang trung dặn phải an dưỡng nhiều đấy! Dù gì Ninh tiểu thư cũng đang ở trong viện, chờ lão gia nguôi giận rồi, nhất định phải ra mặt cầu tình cho nàng.”

Nhắc đến đây, Ngô thị lại tức nghẹn ngực. Chu thị kia vô dụng, chút việc cỏn con cũng không xử lý xong, ngược lại khiến mình và con gái bị lôi xuống nước, giờ còn bị đuổi lên thôn trang nữa.

“Chu di nương đi rồi, nhưng trước lúc đi còn dặn phu nhân chớ quên lời hứa.”

Ngô thị hừ lạnh một tiếng, nhấc chén trà nhấp một ngụm, rồi nghi hoặc hỏi:

“Ngươi nói xem, Diễm ca nhi sao tự dưng lại nhúng tay vào chuyện này?”

“Có lẽ là tình cờ bắt gặp nên mới can thiệp thôi.”

“Bắt gặp tình cờ? Ngươi cho rằng hắn là hạng người rỗi hơi mà lảng vảng trong sân sao?”

Ngô thị trầm ngâm hồi lâu vẫn không nghĩ ra đầu mối, bèn lắc đầu bỏ qua:

“Thôi mặc kệ, tạm thời đừng động vào hắn, cứ chờ đó, không chừng chẳng bao lâu nữa, chính bọn họ lại sẽ tới cầu xin ta quản việc.”

Nói đoạn, chợt nhớ điều gì đó, bà ta hỏi:

“Phải rồi, Lê ca nhi đâu? Kêu nó đến gặp ta.”

Tiết ma ma đưa mắt né tránh, khẽ đáp:

“Tam công tử lại đi biệt viện rồi.”

Ngô thị vừa nghe đến hai chữ “biệt viện”, đầu liền đau nhói.

Tiết ma ma đành ấn nhẹ các huyệt trên đầu nàng, ngần ngừ một chút rồi quyết định kể lại chuyện nha hoàn vừa báo lại:

“Nghe nói, Tam công tử có tặng một hộp quà cho nha đầu Hoa gia kia, hai người còn nói cười một lúc. Khi công tử rời đi còn bảo nàng gì đó như ‘hãy chờ ta’…”

Ngô thị nhắm mắt tận hưởng mấy động tác xoa bóp thư giãn kia, nghe đến đoạn ấy thì bỗng mở bừng mắt, đưa tay quăng hết hộp phấn son trên bàn trang điểm xuống đất. Tiết ma ma giật mình, vội lùi sang một bên.

“Chuyện xảy ra khi nào?”

“Chiều nay,” Tiết ma ma đáp khẽ, rồi vội bổ sung, “Nhưng hai người cũng không nói mấy câu, chắc là chỉ hỏi thăm sức khỏe.”

Ngô thị hừ một tiếng, nếu chỉ vậy thì coi như còn chấp nhận được.

Bà ta thấy hạng nữ tử gây tai họa thế này nhiều rồi, mỗi năm trong phủ An Ninh Hầu đều có vài kẻ như thế. Nếu không đề phòng sớm, Tam phòng e là sớm muộn gì cũng không giữ nổi chỗ đứng.

Ngô thị nghiến răng nói:

“Các ngươi phải trông chừng kỹ, đừng để đến khi sự đã rồi mới cuống cuồng tới báo. Nếu không phải vì ả, thì Tri Ninh đâu đến nỗi còn đang quỳ trong từ đường? Muốn gả vào cửa ư? Đừng nói là chính thất, đến làm thiếp cũng đừng hòng!”

Tiết ma ma đứng một bên, bộ dạng như muốn nói lại thôi.

Ngô thị liếc mắt nhìn, giọng sắc lạnh:

“Ngươi có gì thì nói thẳng ra, đừng có ấp a ấp úng.”

Tiết ma ma do dự giây lát rồi đáp:

“Hôm nay lúc nghe bọn nha hoàn bàn tán, nô tỳ còn nghe thêm một chuyện. Nói rằng... Hoa cô nương rơi xuống nước, là do Đại công tử đích thân cứu lên.”

Ngô thị nghe xong, sắc mặt liền thay đổi, ánh mắt loé lên một tia sáng lạnh.

Ngay sau đó, bà ta lạnh lùng phân phó:

“Dạo này ngươi phải để mắt thật kỹ tới động tĩnh ở biệt viện. Có chuyện gì thì lập tức báo lại. Còn nữa, thay ta gửi một tấm thiệp riêng đến Liễu thị ở phủ Quốc công, nhất định phải để Liễu Uyển cô nương tham dự yến tiệc ngày sau.”

Tin từ Phi Cửu truyền đến: ngày mai không cần học lễ nghi.

Hoa Thanh Nguyệt nghe xong, toàn thân nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Nếu không có Phi Cửu đứng ngay trong phòng, e rằng nàng đã không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Ngày mai không học, ngày mốt lại là tiệc ngắm sen, nghĩ đến thôi cũng đủ khoan khoái — cuối cùng không cần gặp lại người nọ nữa.

Ai ngờ Phi Cửu vẫn đứng chặn ngay cửa, chẳng có ý định rời đi.

Hoa Thanh Nguyệt nghi hoặc nhìn hắn:

“Phi thị vệ, ngươi còn điều gì muốn nói sao?”

Trong phòng lặng ngắt một hồi lâu, Phi Cửu mới chậm rãi lên tiếng:

“Cô nương không định hỏi vì sao ư?”

Hoa Thanh Nguyệt: “...........”

Nàng thấy câu này quả thực kỳ lạ. Hỏi để làm gì? Trong phủ chuyện gì chẳng có lý do, chẳng lẽ nàng phải đoán hết từng cái một? Mấy hôm nay, phủ này chưa có ngày nào gọi là yên ổn. Nếu không cần ra mặt, nàng còn lâu mới muốn chõ mũi vào.

Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phi Cửu, nàng cũng đành thuận theo mà hỏi lấy lệ:

“Vậy thì… là vì sao a?”

Phi Cửu đáp ngay:

“Ngày mai, Bình Chương Quận chúa muốn dạo phố kinh thành, chủ tử cần đích thân tiếp đón.”

Dứt lời, y còn cố tình thêm một câu như không hề có gì quan trọng:

“Bình Chương Quận chúa là biểu muội của chủ tử.”

Hoa Thanh Nguyệt nghe vậy, chau mày suy nghĩ hồi lâu mà vẫn chẳng hiểu nổi, chuyện hắn ra ngoài tiếp khách thì liên quan gì đến nàng học lễ nghi? Hắn đâu có dạy nàng, ngoài mấy câu lạnh nhạt đe doạ ra, hai người gần như không có dây mơ rễ má.

Nàng bèn lễ độ mỉm cười, dịu giọng:

“Vậy thì chúc đại ca và Bình Chương Quận chúa dạo chơi vui vẻ.”

Nói rồi, nàng lại cúi đầu, tiếp tục cặm cụi thêu đai lưng, kim chỉ lên xuống nhẹ nhàng, không hề ngẩng đầu.

Phi Cửu: “............”

Y thuật lại nguyên văn cho người ngồi trên, người kia chỉ nhấp môi, thoáng trầm mặc, sau đó lạnh giọng hỏi:

“Nàng không hỏi thêm gì khác?”

Phi Cửu lắc đầu.

Người đang ngồi xem án thư bỗng dừng tay, sắc mặt đen sầm, lạnh lẽo như sương tháng chạp.

Phi Cửu đứng bên, nín thở không dám thở mạnh, chỉ sợ chọc giận người kia.

Một lát sau, hy cẩn trọng nói:

“Bất quá, ta thấy Hoa cô nương đang thêu đai lưng… là kiểu họa tiết lưu vân mà chủ tử từng nói ưa thích.”

Từ ngày đi theo sau chủ tử bận bịu đến nay, nếu không hiểu gì thì chính là một tên ngốc tử.

Lục Diễm thoáng ngẩn người, đôi mắt đen sâu thẳm thoáng chốc trở nên u ám, lạnh lẽo như đáy vực.

Trong phòng tĩnh lặng thật lâu, hắn bỗng nhiên đứng dậy.

“Chủ tử, vậy còn muốn ra ngoài nữa không?”

Lời còn chưa dứt, bóng người hắn đã biến mất dưới ánh trăng mờ nhạt.

Đêm đến.

Trăng lên giữa bóng cây lặng lẽ, sương khuya rơi nhè nhẹ.

Hoa Thanh Nguyệt đã để Đào Hề về nghỉ sớm ở viện bên cạnh, còn mình thì lại cẩn thận trải đai lưng ra, đem những chỗ hôm trước còn chưa ưng ý tiếp tục sửa lại.

Tâm trí nàng lại không kìm được mà nghĩ đến lời ám chỉ của Lục Lê. Nếu không có gì bất ngờ, hẳn là hắn ta đã ngầm đồng ý.

Xem ra không bao lâu nữa, nàng có thể đưa em trai về kinh điều trị. Nếu là như thế, thì bao nhiêu khổ sở chịu đựng mấy ngày nay cũng đều đáng giá.

“Muộn thế rồi, sao còn đang khâu vá đai lưng?”

 

Bình Luận (0)
Comment