Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện

Chương 38

Hoa Thanh Nguyệt còn đang đắm chìm trong những toan tính tương lai, thì một giọng nam trầm thấp đột ngột vang lên sau lưng khiến nàng giật mình quay đầu lại. Dưới ánh đèn leo lét, nàng thấy Lục Diễm đã đứng đó từ lúc nào.

Không biết hắn vào từ khi nào, cửa viện vẫn tối đen không một bóng người, nàng thở phào nhẹ nhõm khi chắc rằng không ai nhìn thấy.

Hắn không phải chưa từng đến Thanh Trúc Viện, nhưng lần nào cũng có lý do chính đáng. Còn lần này, đêm hôm khuya khoắt mà đến, lại không chút dè chừng quy củ, nếu bị người khác bắt gặp, chỉ sợ người chịu tiếng xấu lại là nàng.

Lục Diễm chẳng hề chần chừ, bước thẳng tới trước mặt nàng.

Hoa Thanh Nguyệt vội vàng đứng lên, chiếc đai lưng còn đang may dở theo đó rơi xuống đất.

“Đại... đại ca ca.”

Lục Diễm cau mày, bước thêm một bước, khom người nhặt đai lưng lên, đưa lên gần xem, khẽ nhận xét:

“Đường chỉ vẫn còn thô lắm.”

Hoa Thanh Nguyệt không muốn đoán xem hắn đến đây làm gì, chỉ mong hắn rời đi càng sớm càng tốt.

“Đêm khuya huynh đến viện muội, chẳng hay có chuyện gì?”

Ánh mắt Lục Diễm rời khỏi đai lưng, nhìn sang gương mặt đầy cảnh giác của nàng, không đáp mà hỏi lại:

“Là tạ lễ?”

Tuy rằng chiếc đai lưng này cũng không đẹp gì mấy, nhưng thấy nàng cố gắng may suốt mấy ngày, cũng coi như có lòng.

Hoa Thanh Nguyệt hơi ngẩn người, bước lên giành lấy đai lưng:

“Còn chưa may xong.”

Lục Diễm không buông tay. Hai người mỗi người giữ một đầu, nàng ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, dịu giọng nói:

“Đại ca ca, tuy muội gọi huynh một tiếng như vậy, nhưng giữa chúng ta vốn chẳng có gì quan hệ gì. Nếu để người trong phủ thấy được, sợ sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của huynh.”

Nói rồi, ngón tay nàng dùng lực, muốn kéo chiếc đai lưng về, nhưng hắn vẫn giữ chặt không buông.

“Sẽ không ai phát hiện.”

Giọng nói của hắn không lớn, thậm chí nghe còn có chút dịu dàng, nhưng lại khiến nàng nghẹn thở, sau đó lại nghe hắn tiếp lời:

“Đây thật sự là tạ lễ sao?”

Nàng đã nói rõ đến mức này, mà hắn vẫn giả vờ không hiểu? Ở Tấn quốc, nữ tử chỉ đưa đồ dùng cá nhân cho người mà mình ái mộ hoặc sắp đính hôn. Câu hỏi của hắn, rõ ràng đã vượt quá khuôn phép.

Lục Diễm chợt thu tay về, Hoa Thanh Nguyệt cũng không nhìn sắc mặt hắn, nhanh chóng cất đai lưng đi.

Không khí trong phòng đột ngột trầm xuống.

Lục Diễm nhìn theo động tác vụng về của nàng, lơ đãng hỏi:

“Vậy còn tạ lễ lần trước? Qua từng ấy thời gian rồi, chẳng lẽ ngươi vẫn chưa nghĩ ra?”

Hoa Thanh Nguyệt thoáng sửng sốt.

Trễ thế này còn nói chuyện tạ lễ?

Người này, chẳng lẽ thật sự... rảnh đến mức đó?

Nhưng nhìn vào ánh mắt trầm tĩnh không chút đùa cợt kia, nàng vẫn thành thật hỏi:

“Đại ca ca, huynh muốn cái gì?”

Thật ra nàng đã nghĩ suốt mấy ngày, nhưng mãi vẫn không tìm ra được món quà nào thích hợp. Hắn có quyền có thế, muốn gì mà chẳng có, còn nàng thì tiền bạc không nhiều, thân phận lại thấp, thật sự chẳng có gì xứng đáng để tặng.

Lục Diễm liếc qua chiếc đai lưng, giọng nói sâu thẳm:

“Ngày mai cùng ta vào thành chọn đồ.”

Hoa Thanh Nguyệt: “…”

Nàng còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy hắn tiếp lời:

“Nếu không, thì ta sẽ nhận đai lưng này.”

Lời vừa dứt, nàng lập tức gật đầu, không chút do dự:

“Không cần! Ngày mai, đi chọn đồ! Nhất định đi!”

Không ngờ cái gọi là tạ lễ lại đơn giản đến vậy. Mấy ngày lo lắng không yên, chỉ một câu của hắn liền gỡ hết.

May mắn thay, sau đó Lục Diễm cũng không nhìn nàng nữa, rất nhanh rời đi.

 

Sáng hôm sau, trời chưa sáng hẳn, Hoa Thanh Nguyệt đã đến Triều Huy Đường.

Lục lão phu nhân thường tụng kinh vào sáng sớm, nên nàng đến vừa lúc, thỉnh an trước khi bà nhập Phật đường.

Quả nhiên, vừa thấy nàng, Lục lão phu nhân liền kéo tay nàng hỏi:

“Nghe nói hôm qua con ngã xuống hồ, có bị thương không?”

Hoa Thanh Nguyệt hành lễ xong, ngoan ngoãn đáp:

“Tổ mẫu, con không sao cả.”

Lục lão phu nhân sắc mặt sa sầm, quay sang sai hạ nhân:

“Gọi Ngô thị và mấy người khác tới đây! Chuyện lớn như vậy mà không báo cáo, coi ta là người đã chết rồi sao?”

“Khoan đã!” – Hoa Thanh Nguyệt vội ngăn lại, “Tổ mẫu, thật sự không có gì đâu ạ. Chỉ là mấy tỷ muội đùa giỡn, cũng do con sơ ý trượt chân.”

Lục lão phu nhân đau lòng nắm tay nàng:

“Con bị uất ức như thế mà cũng không cho người báo ta một tiếng. Nếu con có chuyện gì, ta sao còn mặt mũi gặp lại cha mẹ con chứ?”

Nói rồi, lại nghiêm mặt bảo:

“Đi! Gọi hết đến đây!”

Hoa Thanh Nguyệt níu lấy tay bà, dịu giọng năn nỉ:

“Tổ mẫu, hôm qua đại ca ca đã phạt rồi, chuyện cũng qua rồi, con không muốn vì chuyện này mà khiến Lục gia lại náo động. Huống chi... sau này...”

Nàng ngượng ngùng cúi đầu, giọng nhỏ dần: “Con không muốn làm Lê ca ca mất vui.”

Lục lão phu nhân nghe vậy, tim như mềm ra, dịu dàng vỗ về vai nàng:

“Thanh Nguyệt, tổ mẫu hiểu. Con là một đứa trẻ tốt.”

Biết bà không có nhiều thời gian vào buổi sáng, Hoa Thanh Nguyệt không quanh co mà vào thẳng vấn đề:

“Tổ mẫu, ngày mai là thưởng hà yến. Hôm nay con muốn ra phủ chuẩn bị, nên đến báo một tiếng với người.”

Lục lão phu nhân sắc mặt vui vẻ, như là nghĩ đến điều gì đó.

“Con đi gọi Lê ca nhi đến chọn cùng đi.” 

Bình Luận (0)
Comment