Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện

Chương 39

Hoa Thanh Nguyệt vốn định ngăn lại, nhưng đã không còn kịp.

Ngay sau đó, Lục lão phu nhân kéo nàng vào trong phòng ngồi xuống, nhẹ giọng ôn tồn nói:

“Thanh Nguyệt, tổ mẫu xem con như cháu ruột của mình mà đối đãi, có đôi lời cũng không ngại nói thật. Trước kia ta với tổ phụ con đã bàn bạc chuyện hôn sự, định là gả cho tam tôn tử của ta – Lục Lê. Con cũng ở đây mấy hôm rồi, cũng tiếp xúc với nó ít nhiều. Nó từng đi thi nhiều lần, giờ mới đỗ cử nhân, so với mấy đứa cháu khác của Lục gia thì kém hơn một bậc về ngộ tính. Mẫu thân nó mấy ngày nay trong lòng cũng hiểu đại khái ít nhiều, nên ta cũng không nói thêm. Huống hồ đàn ông ai chẳng có chút mê sắc, may mà bản tính nó không xấu, hằng ngày thỉnh an hỏi lễ đều không chậm trễ. Đừng thấy nó bề ngoài tùy tiện, tự xưng phong lưu, nhưng nếu có nữ tử khiến nó hồi tâm chuyển ý, thì với trí tuệ của nó, thi đỗ tiến sĩ cũng không phải chuyện gì quá xa vời.”

“Tổ mẫu đem tình hình của Lê ca nhi nói rõ cho con. Nếu con đồng ý chờ nó, thì ta sẽ tuyên bố chính thức hôn sự này, cũng tiện bề cắt đứt tâm tư của kẻ khác. Hai đứa cứ ở cạnh nhau thêm một thời gian, đến khi nào thuận tiện thì chọn ngày lành tháng tốt, làm lễ đính ước cho đàng hoàng. Còn nếu con cảm thấy không ổn, hoặc có suy nghĩ khác, cứ nói thẳng với tổ mẫu. Phận làm nữ nhân, cả đời có hai lần quan trọng nhất trong cuộc đời của mình– một là lúc sinh ra, cái đó mình không chọn được; hai là khi lấy chồng, chuyện này quyết định cả nửa đời còn lại, vì vậy phải cân nhắc cho thật kỹ.”

Lời vừa dứt, Hoa Thanh Nguyệt lập tức đáp:

“Tổ mẫu, Thanh Nguyệt nguyện ý.”

Lục lão phu nhân hơi sững người. Bà vốn tưởng nàng sẽ do dự hoặc đưa ra vài yêu cầu gì đó, không ngờ nàng lại gật đầu dứt khoát đến vậy, khiến bà có phần bất ngờ.

Ngay sau đó liền nghe nàng nói tiếp:

“Tổ mẫu, Lê ca ca là người rất tốt. Nhiều người sinh ra trong gia tộc quyền quý, con cháu đầy đàn lại chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, sống dựa vào phúc đức tổ tiên để lại. Nhưng như Lê ca ca đây, muốn dựa vào chính mình để mở ra con đường riêng, người như thế ngày nay thật sự hiếm có. Cũng chính vì vậy mà Thanh Nguyệt mới ngưỡng mộ chàng.”

Lời này vừa ra, Lục lão phu nhân càng thêm vừa lòng.

“Hảo, hảo, hảo hài tử.”

Chẳng bao lâu sau, Lục Lê cũng đã đến Triều Huy Đường.

Sau khi hành lễ xong, Lục lão phu nhân chỉ tay về chỗ cạnh Hoa Thanh Nguyệt:

“Lê ca nhi, con qua ngồi cạnh nha đầu Thanh đi.”

“Vâng, tổ mẫu.”

Lục lão phu nhân ngắm nhìn đôi trai tài gái sắc trước mặt, trong lòng không khỏi mừng rỡ. Bà chậm rãi lên tiếng, lần đầu nhắc đến mối quan hệ sâu xa giữa hai nhà Lục – Hoa, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên hai người trẻ tuổi:

“Ban đầu ta vốn định để các con ở bên nhau thêm một thời gian nữa, rồi mới tính đến chuyện hôn nhân, như thế cũng thuận lý hơn. Nhưng mấy hôm trước Thanh nha đầu bị oan ức, khiến ta thay đổi ý định. Giờ ta cũng muốn nghe thử ý con ra sao.”

“Tổ mẫu cứ quyết là được. Tôn nhi và Thanh Nguyệt muội muội đều nghe theo người.”

Ánh mắt Lục lão phu nhân khẽ đảo qua lại giữa hai người, cuối cùng dừng lại nơi Lục Lê:

“Lê ca nhi, Thanh Nguyệt muội muội đến đây cũng đã vài ngày. Ý của tổ mẫu là muốn con cưới nàng làm chính thất phu nhân. Dĩ nhiên, tổ mẫu cũng muốn nghe xem con nghĩ sao về mối hôn sự này. Trước kia ta từng nhắc qua, hai đứa các con vốn là lời hôn ước từ đời trước, tuy chưa có văn thư gì chính thức, nhưng chỉ cần ta – bà lão này – còn sống một ngày, thì hôn sự ấy vẫn còn giá trị.”

Hoa Thanh Nguyệt ngồi bên cũng lặng lẽ lắng nghe.

Lời nói đến đây đã quá rõ ràng. Dù thường ngày Lục Lê có phần phóng khoáng không kiềm chế, nhưng lúc này cũng không khỏi đỏ bừng hai vành tai.

Hắn ta nghiêng đầu, vừa vặn chạm phải ánh mắt trong suốt long lanh của Hoa Thanh Nguyệt. Theo bản năng, khóe môi hắn ta khẽ cong lên, thấp giọng nói, có phần do dự:

“Nếu như Thanh Nguyệt muội muội bằng lòng, ta cũng nguyện nghe theo tổ mẫu. Chỉ là… mẫu thân ta bên kia…”

Lục Lê cuối cùng cũng nói ra nỗi băn khoăn trong lòng. Ngô thị đã vì chuyện hôn sự của hắn ta mà cất công dò xét, lựa chọn suốt bao năm, nếu giờ tổ mẫu đích thân ra mặt, có lẽ bà mới chịu tiếp nhận Thanh Nguyệt.

“Các ngươi cứ lo chuyện của hai đứa, những việc còn lại, để bà già này đứng ra lo liệu.”

Lục Lê đứng dậy, bước đến trước mặt Hoa Thanh Nguyệt, lấy từ trong lòng ngực ra một miếng ngọc bội, đưa về phía nàng:

“Thanh Nguyệt muội muội, đây là truyền thống nhà họ Lục chúng ta. Nam tử đến ngày thành niên sẽ được trưởng bối ban cho một miếng ngọc bội có khắc ấn ký của dòng tộc, tương lai sẽ giao cho chính thất phu nhân của mình.”

Khi nói lời này, ánh mắt hắn ta không dám rời gương mặt nàng dù chỉ một chút. Dù mấy ngày nay, Lục Lê mơ hồ cảm nhận được tình ý của nàng, nhưng dù sao đây cũng là chuyện chưa từng nói rõ.

Hoa Thanh Nguyệt lặng lẽ nhìn miếng ngọc trong suốt trước mặt. Nàng đã đến đây lâu như vậy, cũng là để chờ ngày này.

Lục Lê thấy nàng chưa đưa tay, liền nghiêng người lên phía trước một chút, nhẹ giọng gọi:

“Thanh Nguyệt.”

Chỉ một lát sau, Hoa Thanh Nguyệt mới như bừng tỉnh khỏi suy nghĩ, đưa tay đón lấy ngọc bội.

Ngay khoảnh khắc đó, vẻ nghiêm túc trên mặt Lục Lê lập tức bị phá vỡ.

“Lê ca ca, sau này ta sẽ giữ gìn thật tốt miếng ngọc bội này.”

Hắn ta mừng rỡ bật cười, “Được.”

Hoa Thanh Nguyệt cúi đầu, có chút ngượng ngùng, cẩn thận cất ngọc bội vào trong lòng.

Lúc nàng ngẩng đầu lên lần nữa, lại vừa vặn chạm phải ánh mắt dịu dàng của Lục Lê. Cả hai người đều đỏ mặt.

Ngay sau đó, Lục Lê cười cười mở lời:

“Thanh Nguyệt muội muội, ta cũng muốn xin muội một thứ, không biết muội có đồng ý không?”

“Là gì vậy?” Đôi mắt trong veo của Hoa Thanh Nguyệt như ánh sáng trong vắt giữa mùa xuân, khiến lòng Lục Lê rung động. Hắn ta nói:

“Muội có thể thêu cho ta một chiếc đai lưng được không? Ta thấy Chương viện sử trước khi thành thân, thê tử người ta chưa gả đã thêu cho mấy chục chiếc rồi, đến nỗi bọn ta ganh tỵ muốn chết.”

Nói xong, hắn ta còn không quên bổ sung: “Chương thái y chính là lang trung của Phi Vũ Quân, sau được đại ca nhìn trúng mà tiến cử cho đương kim Thánh Thượng.”

Hoa Thanh Nguyệt gật đầu, điềm nhiên nói: “Vậy người này hẳn là y thuật rất cao.”

Phát hiện mình nói lệch chủ đề, Lục Lê vội xua tay: “Không bàn tới người ta nữa, quay lại chuyện cái đai lưng đi, muội đồng ý không?”

Hoa Thanh Nguyệt vốn muốn nói là đai lưng đã thêu xong từ lâu rồi, nhưng nghĩ đến Lục lão phu nhân vẫn đang ngồi ở thượng vị, nàng đành do dự chớp mắt một cái rồi nhẹ nhàng gật đầu đáp ứng.

Phía trên, Lục lão phu nhân nhìn đôi trẻ trước mặt, khóe miệng từ đầu đến cuối vẫn không hề cụp xuống:

“Hôm nay Thanh Nguyệt muốn ra ngoài sắm vài thứ, ngươi đi cùng nàng, xem còn thiếu gì thì mua hết. Tối ta sẽ bàn với cha mẹ ngươi, mai mở yến tiệc chúc mừng, cũng là để cho người ta biết, tương lai chủ mẫu của tam phòng chúng ta là ai.”

 

Ra khỏi phòng, Lục Lê vẫn không ngừng nhìn chằm chằm Hoa Thanh Nguyệt, quả thực không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ đến thế. Vốn tưởng còn phải thuyết phục mẫu thân, chờ đợi thật lâu, không ngờ tổ mẫu chỉ nói một câu đã xong hết.

Không ngờ trong ba huynh đệ, hắn ta lại là người thành thân đầu tiên.

“Thanh Nguyệt, muội vừa nói muốn đi mua lễ vật cảm tạ đại ca đúng không? Muội còn không biết đấy thôi, trên đời này ai hiểu sở thích của đại ca bằng ta chứ, đảm bảo mua được thứ huynh ấy thích nhất. Ta cũng phải cảm ơn huynh ấy tử tế mới được.”

“Đa tạ Lê ca ca.”

Lục Lê giả vờ giận dỗi: “Sau này không được nói cảm ơn nữa. Chờ mọi chuyện xong xuôi, ta sẽ sớm bẩm báo với tổ mẫu và cha mẹ, để sắp xếp hôn sự của chúng ta. Biết đâu sau đêm động phòng hoa chúc, lại có muội muội ở bên giám sát, sang năm kỳ thi mùa xuân ta lại giành được trạng nguyên thì sao?”

“Được.”

Cách đó không xa, trong đình viện, Lục Diễm khoanh tay đứng, nhìn toàn bộ cảnh tượng giữa hai người.

Đặc biệt khi thấy Hoa Thanh Nguyệt nhận lấy ngọc bội, hai tay siết chặt sau lưng hắn chợt cứng lại.

Hắn khẽ khép mắt, ánh nhìn lạnh lẽo và sâu thẳm, trong đáy mắt như có một cơn sóng cảm xúc mơ hồ đang gào thét.

 

 

Bình Luận (0)
Comment